Kính nghe thấy giọng của Hoa Thanh Y, khẽ cười một tiếng, nói “Linh Không, ở đây giao cho ngươi.” Nói xong, xoay người rời đi.
Đột nhiên như nhớ tới điều gì, xoay người lại nhìn về phía Phượng Cửu U vẫn ngẩn người tại chỗ, nói “Linh Không, xong chuyện nhớ mang nữ nhân kia tới cho ta.” Ngữ khí âm lãnh tuyệt tình, giống như thân ản rời đi của hắn.
Phượng Cửu U nghe vậy, chân mềm nhũn ra, ngã ngồi tại chỗ.
Vì sao, rõ ràng là nàng chạy đến hồn phi phách tán tới muốn cứu hắn, nhưng, thứ đổi lại được, vì sao lại là kết quả này.
Linh Không nhàn nhạt liếc Phượng Cửu U một cái, đối với biểu tình tuyệt vọng của người nọ, chỉ cười nhạt.
Lạnh lùng nói với Hoa Thanh Y “Hoa Thanh Y, cho ngươi hai lựa chọn, một là rời khỏi Thanh Khâu, hai là nhìn ta gi3t chết thiếu niên này.”
Thư Nhiên trưởng lão bên cạnh nghe vậy, cau mày quát “Thanh Y, mặc kệ hắn, mau đuổi theo hồ ly kia!” Cũng chính trong nháy mắt này, liền bị Vân Hoành trưởng lão của Thanh Khâu một chưởng đánh bay.
Hoa Thanh Y thấy thế, đột nhiên nhớ tới yêu tinh mười mấy năm trước chết thảm vì hắn, thần sắc cứng đờ, nói “Được, ta đi.”
Mấy vị trưởng lão nghe vậy, cùng quát “Hoa Thanh Y!!!”
“Đùng đùng!!!” Hai người Hề Họa và Hoằng Tuyền bị đánh thương.
Hoa Thanh Y liếc mắt nhìn Phượng Cửu U đang hoảng hốt ngồi dưới đất, trong lòng nổi lên thương xót, đi lên trước, kéo Phượng Cửu U dậy.
Linh Không thấy thế, nói “Nữ nhân này ở lại.”
Hoa Thanh Y nghe vậy, nhìn về phía Linh Không, nháy mắt, con trong mắt người ôn hòa như gió xuân này cũng xẹt qua ti lẹnh lẽo như gió thu, nhưng cũng chỉ một chốc, chớp mắt nhìn lại, hắn vẫn là Hoa Thanh Y ôn hòa như nước, phiêu nhiên xuất thế.
Linh Không hơi ngẩn ra.
Phượng Cửu U rủ mắt, nói “Ta muốn ở lại.”
“Cửu U.” Hoa Thanh Y dường như còn muốn nói điều gì, lại chỉ khẽ thở dài.
Tiếng thở dài vang lên, Hoa Thanh Y và mấy vị trưởng lão đã sớm đi xa rồi.
Nhìn trưởng lão im lặng không lên tiếng bên cạnh, Hoa Thanh Y thoải mái cười một tiếng, nói “Nếu ta đứng hàng tiên ban, là dùng sinh mạng của người khác làm bước đệm, ta thà không có.”
Nghe vậy, mấy vị trưởng lão nhìn nhau, khẽ thở lại, lại không nói thêm gì.
Phượng Cửu U đứng tại chỗ, Linh Không tiến lên, nhìn Phượng Cửu U, nói “Đi thôi.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U ngước mắt nhìn Linh Không, trong mắt có chút hơi nước, tựa như sắp khóc đến nơi. Cũng là trong nháy mắt tiếp theo, một giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống.
Linh Không hơi ngẩn ra, nói “Là ngươi tự làm tự chịu. Ngữ khí có chút ôn hòa, nhưng vẫn đả thương người.
Phượng Cửu U gật đầu, nghẹn ngào nói “Phải, là ta đáng đời, là ta tự làm tự chịu.”
Thấy vậy, Linh Không không nói gì nữa, chỉ chậm chạp bước đi.
“Chính là ở đây.” Linh Không nhìn Phượng Cửu U đã trở lại bình thường nói, nói xong liền rời đi.
Phượng Cửu U ngước mắt nhìn bức hoành một cái, bên trên viết một chữ Kính xốc xếch gượng gạo.
Sắc mặt hơi ảm đạm, Phượng Cửu U nhấc chân bước vào cửa.
“Rào rào!”
Nước chảy xuống như thác, Phượng Cửu U không kịp phòng bị liền bị dội cho toàn thân ướt sũng.