Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 81

Mặt trời ngả về tây, lưu lại chút ánh nắng rực rỡ còn sót lại.

Tiểu Mễ nhìn cả sổ, lẩm bẩm “Cửu U tỷ tỷ sao vẫn chưa trở về.”

Qua một nén hương, Tiểu Vễ nhíu nhíu mày, trong lòng có chút bất an, bỏ cây chổi trong tay ra, chạy ra ngoài.

Bên chòi nghỉ mát.

Tiểu Mễ nhìn người đều vết máu hôn mê trên mặt đất, kinh hô một tiếng, vội chạy qua, tay chân luống cuống đỡ Phượng Cửu U dậy. Phượng Cửu U vì bị Tiểu Mễ đột nhiên kéo, bị đau khẽ ưm một tiếng, nhíu chặt mày.

Cố sức đỡ Phượng Cửu U đi, Tiểu Mễ thấy Phượng Cửu U cả người đầy vết máu, trên trán liên tục đổ mồ hôi, nghĩa tới Phượng Cửu U có thể sẽ chết, nước mắt lã chã, nói loạn “Cửu U tỷ tỷ, ngươi đừng chết, ngươi là người đầu tiên đối tốt với Tiểu Mễ, ngươi chết rồi ta sẽ khóc trước mộ phần của ngươi, Cửu U tỷ tỷ, ngơi đợi nhé, đợi đến khi Tiểu Mễ gom đủ tiền mua quan tài cho ngươi, phi phi phi, Tiểu Mễ nói sai rồi, Cửu U tỷ tỷ, ngươi đừng chết, ta, ta…”

Nói một hồi liền tới phòng hạ nhân, cẩn thận đặt Phượng Cửu U toàn thân đầy máu lên giường, dò xét hơi thở gần như không còn, Tiểu Mễ rút mạnh tay về, nước mắt lại càng được thế tuôn ra ào ào.

“Cửu U tỷ tỷ, ngươi đừng chết. Tiểu Mễ, Tiểu Mễ đi cầu xin Kính đại nhân, Kính đại nhân tâm địa không xấu, ta đi cầu xin Kính đại nhân, không đi cầu xin Tử Vân tiểu thư xấu xa kia đâu, Cửu U tỷ tỷ, ngươi phải chờ Tiểu Mễ.”

Tiểu Mễ nghẹn ngào nói, xoay người lảo đảo chạy vù ra khỏi phòng.

“Bịch.” TIểu Mễ lỗ m ãng đụng phải một người, ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Tử vân tiểu tử, trong lòng hoảng hốt, hành lễ rồi rời đi.

Nhưng lại bị nha hoàn của Tử Vân ngăn cản, chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Mễ, Tử vân cười ôn hòa, nói “Xú nha đầu, vội vàng đi đâu vậy?”

“Ta, ta…” Tiểu Mễ cắn cắn môi, lại không nói gì cả.

Tử Vân hất mặt nói “Cá ca hiện tại không có ở đây đâu.”

Tiểu mễ nghe vậy, cả người run lên, bích một tiếng, úy xuống đất hướng về phía Tử Vâ, nói “Tử Vân tiểu tử, cầu xin ngươi cứu lấy Cửu U tỷ tỷ, Tiểu Mễ kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi!”

Nghe vậy, Tử Vân khẽ cười, đỡ Tiểu Mễ dậy, nói “Nói gì vậy chứ, xú nha đầu, người người ta sẽ cứu, nhưng mà…”

“Nhưng gì?” Tiểu Mễ thấy có hy vọng, dò hỏi.

Tử Vân nhìn Tiểu Mễ, nói “Chuyện này không thể nói với ca ca, Cửu U hãm hại ca ca của ta, ca ca vốn hận nàng đến xương tủy, nếu ta giúp nàng, nói không chừng đến ta ca ca cũng không để ý tới nữa.”

Tiểu Mễ nghe vậy, tỷ mỉ nghĩ lại, nhất thời hiểu ra, liều mạng gật đầu “Được được được, không nói không nói!”

Tử vân khẽ cười, nói “Vậy được, chúng ta đi thôi.”

Tiểu mễ sửng sốt, gọi Tử Vân “Tử Vân tiểu thư, không phải ngươi nói sẽ cứu Cửu U tỷ tỷ sao?”

Tử vân quay đầu lại, yêu dã cưới với Tiểu Mễ “Ta nói rồi, nhưng ta cũng không nói khi nào ta cứu nàng.” Nói xong, liền biến mất khỏi tầm mắt tuyệt vọng của Tiểu Mễ.

Xoay người, Tiểu Mễ hoảng hốt lên đường. Hiện tại, không thể đi nói với Kính đại nhân, Tử Vân tiểu thư cũng như vậy, nghĩ ới đây, nước mắt Tiểu Mễ lại rơi không ngừng.

“Khóc thành thứ gì rồi.” Thanh âm lạnh lùng truyền tới, Tiểu mễ ngước mắt nhìn, thấy được là Linh Không, ánh mắt lóe lên hy vọng, liền quỳ xuống, nói “Linh Không đại nhân, Tiểu Mễ cầu xin ngươi cứu lấy Cửu U tỷ tỷ, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.”

“Cái gì!” Linh Không nhíu mày nói “Dẫn đường.”
Bình Luận (0)
Comment