Bản thân Dương Tiêu lái chiếc Maserati, gầm xe cao, căn bản không xảy ra chuyện gì to tát, còn Cung Linh Nhi này lái siêu xe vậy mà cũng dám tùy tiện chạy vào chợ rau, người con gái này tính cách lơ mơ cũng không phải dạng vừa đâu.
Cung Linh Nhi cũng cảm thấy vô cùng ủy khuất, cô bình thường cũng chưa từng đến chợ rau bao giờ, thật sự không biết con đường trong chợ chính là cái dạng này.
“Rốt cuộc anh có giúp một tay hay không?” Cung Linh Nhi tức đến mức giậm chân.
Dương Tiêu thở dài sau đó nói: “Chờ một lát!”
Dương Tiêu liền đem túi thận để phía sau, sau đó xắn ống quần lên cao một chút, lúc này Dương Tiêu mới bước đến phía sau chiếc xe Lamborghini màu tím của Cung Linh Nhi xem xét tình hình.
Sau khi tỉ mỉ quan sát, liền phát hiện được hai bánh phía sau đều đã lún vào hố sìn, gầm xe còn ma sát với bên trong, nếu muốn lái xe chạy đi là chuyện căn bản không thể thực hiện được, hơn nữa chợ rau lúc này nườm nượp người qua lại, chỉ có thể dùng sức đẩy lên.
Xắn ống tay áo, Dương Tiêu lộ ra cơ bắp chắc khỏe của mình.
*Ôi ông trời tôi ơi!” nhìn thấy cơ thể ốm yếu của Dương Tiêu, nhưng không ngờ rằng lại có cơ bắp lực lưỡng như vậy; điều này hoàn toàn vượt ngoài tầm dự đoán của Cung Linh Nhi.
Nhằm xác minh có phải là cơ bắp thật hay không, Cung Linh Nhi còn đặc biệt bước lên sờ mó một phen: “Thật không ngờ lại là cơ bắp thật này!”
Vừa nói, Cung Linh Nhi liền tiếp tục sờ lên thân thể của Dương Tiêu: “OMG, anh vậy mà lại có cả cơ bụng!”
“Cô đang đụng vào đâu đó? Có thể chú ý chút đến hình tượng thiên kim tiểu thư Cung gia của mình hay không?” Dương Tiêu đen mặt nhắc nhở.
Tỉ lệ cơ thể của Dương Tiêu vừa đạt chuẩn, thân cao một mét bảy tám, cân nặng bảy mươi kí, cũng vì luyện tập thường xuyên trong thời gian dài, nên trên cơ thể căn bản không có chút thịt mỡ dư thừa.
Cho nên sẽ tạo cho người khác một cảm giác chính là Dương Tiêu thật ra rất ốm, cũng không có chút sức lực nào.
Cung Linh Nhi kiêu ngạo nói: “Hừ! Hung dữ cái gì chứ! Không phải chỉ sờ mó anh một chút hay sao? Sờ một chút không lẽ mắt miếng thịt nào sao?”
Sau đó, Cung Linh Nhi cảm thán nói: “Anh nói xem, một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng như vậy như thế nào lại thận hư rồi?”
Lời này, suýt chút nữa khiến Dương Tiêu phun ra một ngụm máu tươi.
Đại tiểu thư, cô từ đâu mà nhìn ra được tôi thận hư chứ?
Dương Tiêu vô cùng hoảng loạn, năn nỉ cô đó Cung đại tiểu thư, nơi này dù sao cũng là chợ rau, có không ít người đều quen biết với tôi đó!
Hành động của cô như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm, nếu như để Đường Mộc Tuyết biết được, không biết sẽ thu thập tôi như thế nào đâu!
“Có còn muốn đầy xe hay không?” Dương Tiêu chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề rắc rối trước mắt này.
Cung Linh Nhi thành thật gật đầu nói: “Đẩy chứ! Nhát định phải đẩy xe rồi! Nhanh lên!”
Nhìn dáng vẻ không hề có ý giúp đỡ của Cung Linh Nhi, Dương Tiêu thật sự hoảng loạn không gì so sánh được, giống như chiếc xe này là xe của hắn vậy.
Tôi vất vả lao động còn phải còn phải chịu sự châm chọc của cô, đây rốt cuộc là dạng người như thế nào chứ!
Dù cho trọng lượng của chiếc xe Lamborghini màu tím này rất nặng, nhưng đối với người vừa hồi phục chút thực lực mà nói vấn đề cũng không quá lớn.
“Đô Đô!”
Dương Tiêu vừa ra sức, điện thoại liền vang lên, trên màn hình hiển thị người gọi đến là Đường Mộc Tuyết.
Khi nhìn thấy Đường Mộc Tuyết gọi điện thoại cho mình, Dương Tiêu lập tức đặt điện thoại bên tai, dùng một bên vai kẹp chặt không cho điện thoại rơi xuống, sau đó hai tay dùng lực.
“Mộc Tuyết, có chuyện gì vậy?” Dương Tiêu lên tiếng hỏi.
Không thể không thừa nhận, Dương Tiêu sức lực lớn, vừa dùng sức chiếc xe liền có dấu hiệu nhúc nhích.
Nhìn thấy chiếc xe động đậy, Cung Linh Nhi căn bản không suy nghĩ quá nhiều, liền gấp gáp nói: “Đến rồi, đến rồi; dùng sức, dùng sức!”
Đường Mộc Tuyết bên kia điện thoại lập tức ngây người.
Dùng sức? Cái gì gọi là dùng sức?
Đến rồi? Cái gì gọi là đến rồi?.