Chương 171
Nhìn Triệu Cầm, rồi Vương Trạch lại quay sang nhìn Đường Mộc Tuyết có nhan sắc như tiên trên trời, nhớ ngay đến thời điểm hai năm trước, khi Đường Mộc Tuyết đưa bố cô đang bị tật hai chân đến tìm gã ta khám bệnh.
Thế nhưng, Vương Trạch lại cực kỳ buồn bực, y thuật của Dương Tiêu cao siêu đến như vậy, tại sao người nhà này lại còn tìm sư phụ ông ta để khám bệnh chứ? Việc này không khoa học chút nào!
Vương Trạch cau mày nói: “Đợi một chút, không phải Dương Tiêu biết y thuật hay sao? Bệnh của chồng bà cậu ta không khám được à?”
Triệu Cầm chẳng buồn quan tâm lắm: “Chủ nhiệm Vương, cậu tuyệt đối đừng nghe tên phế vật này nói hươu nói vượn. Nó mà biết chữa bệnh cái con khỉ gì, tên phế vật này chỉ biết khoác lác thôi!”
“Đúng đúng, chủ nhiệm Vương, cậu đừng nên tin chuyện cái thằng oắt này biết chữa bệnh, nó chỉ có biết khoác lác mà thôi!
So với cậu thì tên phế vật này còn không bằng một bãi rắm nữa!” Đường Kiến Quốc vội vàng phụ họa nói.
Sắc mặt Dương Tiêu ngày càng khó coi hơn. Anh không ngờ hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm lại giẫãm đạp mình trước mặt Vương Trạch đến mức độ này để nâng gã ta lên.
Tên Vương Trạch này liên tục hai lần bị mình làm khiếp sợ, chuyện này có thể để Vương Trạch nắm được cơ hội trào phúng mình một phen.
: “Ha ha ha ha!” Nghe hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm nói vậy, trong lòng Vương Trạch thoải mái cực kỳ, khinh thường nói: “Thì ra là thế, tôi còn tưởng thằng oắt con này biết chữa bệnh ghê gớm đến mức nào cơ đấy!”
Lúc này, Vương Trạch càng thêm tin chắc rằng suy đoán của mình trước đó là đúng.
Người cứu chữa ông cụ Cung thực chất là sư phụ của mình, vốn không phải là Dương Tiêu. Giúp mập mạp Kim giải quyết vấn đề thận hư, là do trước đó Dương Tiêu đã học hỏi các tiền bối cao nhân trong giới y học mới khiến tên Dương Tiêu này lập uy trước mặt mập mạp Kim.
Gã ta không tin con rễ hèn nhát nổi tiếng của nhà họ Đường ở cái thành phố Trung Nguyên này biết y thuật.
Triệu Cầm nịnh nọt nói: “Chủ nhiệm Vương này, Dương Tiêu so với cậu chỉ là đom đóm với trắng sáng. Cậu là rồng phượng trong những người thường, còn Dương Tiêu chỉ là một tên phế vật mà thôi. Nếu trước đây tên phế vật này có làm cậu không vui thì cậu cũng đừng chấp nhặt với cái tên phế vật này.”
“Đúng đúng đúng!” Đường Kiến Quốc vội vàng nói chen vào.
Chỉ cần khiến Vương Trạch vui, mời thần y Liễu đến xem bệnh cho mình thì Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm nguyện giẫm chết Dương Tiêu luôn.
“Bố, mẹ, sao hai người lại có thể nói Dương Tiêu như vậy?”
Đường Mộc Tuyết vừa quýnh lên vừa tức giận.
Ù Cô hiểu rõ, đàn ông rất xem trọng mặt mũi, bố mẹ mình giãm đạp Dương Tiêu trước mặt Vương Trạch đến như vậy thì còn để mặt mũi Dương Tiêu vào đâu nữa cơ chứ?
Vả lại, Đường Mộc Tuyết rất thông minh lanh lợi, cô vừa nhìn thoáng qua là biết ngay gã Vương Trạch này từng có khúc mắc với Dương Tiêu.
Triệu Cầm lạnh lùng nói: “Mộc Tuyết, chỗ này không có chỗ cho con xen mồm, câm miệng cho mẹ!”
Rồi ngay sau đó, Triệu Cầm tiếp tục nịnh nọt, nói: “Chủ nhiệm Vương, xin trông cậy vào cậu vậy!”
“Không dám, không dám!” Vương Trạch nói đầy vẻ giễu cọt.
Trong lòng gã ta cực kỳ xem thường cả nhà Triệu Cầm chứ khỏi bàn đến việc giúp đỡ. Sở dĩ gã ta còn ngồi đây chỉ là vì muốn giễu cợt Dương Tiêu mà thôi.
Vương Trạch vẻ mặt đầy khinh miệt, hai tay ôm ngực vênh váo, dương dương tự đắc nhìn về phá Dương Tiêu, giọng trêu tức: “Trước đây tôi còn tưởng cậu là nhân vật lớn đến mức độ nào, không ngờ cậu chỉ là hạng người ra vẻ đạo mạo nhưng miệng đầy dối trá, bịp bợm.”
Nói rồi, ánh mắt Vương Trạch lại chẳng giấu đi vẻ khinh thường nữa, nhìn chằm chằm Dương Tiêu cứ như nhìn một con tôm tép nhãi nhép đang quẫy đạp.
Dương Tiêu nhíu mày, trong lòng đang cố gắng nén giận.
Ngay khi Dương Tiêu không chịu nổi nữa, muốn nồi điên thì một giọng nói già nua vang lên: “Hạng người ra vẻ đạo mạo nhưng miệng đầy dối trá? Tiểu Trạch, con đang nói ai đấy hả?”
Ngay sau đó, thần y Liễu, Liễu Giang Hà tuổi đã ngoài sáu mươi bước từ nội đường ra.
Nhìn thấy Dương Tiêu đang đứng ngoài cửa, cả người Liễu Giang Hà đều kích động hết cả lên. Khuôn mặt già của ông ấy đỏ bừng lên, nhanh chóng đi đến cạnh kéo Dương Tiêu vào trong phòng: “Ôi chao ôi, tiểu thần y Dương đấy à, sao cậu lại đến đây? Nhanh nhanh, tiểu thần y Dương, mau, mời cậu vào trong!”
Ưu Nhìn thái độ của Liễu Giang Hà đối với Dương Tiêu, ba người Triệu Cầm, Đường Kiến Quốc và cả Vương Trạch đều như gặp sắm sét giữa trời quang.
Trong nháy mắt, cả ba người đều ngớ cả ra rồi.