Hổ Tế

Chương 1976


Khi vừa đến nơi, tất cả mọi người ở Đường Gia đều đã dùng bữa sáng.

“Các người đã nghe thấy gì hay chưa? Biển hoa lớn nhất của Tây Song Bản Nạp đã được một người thanh niên thần bí mua lại với giá một tỷ, nghe nói rằng người thanh niên thần bí này làm như vậy chỉ vì dành tặng một bất ngờ cho một người con gái!”
“Từ đêm qua đã biết rồi, chuyện này còn được lên tin tức, trong nước cũng dậy sóng không nhỏ đâu, vì một nụ cười hồng nhan, không tiếc bỏ ra một tỷ để mua lại biển hoa, chuyện này so với việc đốt lửa triệu tập chư hầu có gì khác biệt đâu chứ! Cũng không biết người con gái đó là ai, cô ta thật sự quá hạnh phúc!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Không ít người bắt đầu không ngừng điều tra người thanh niên bí ẩn kia là ai, nhưng không một ai có thể điều tra ra được, có điều, chủ nhật tuần này chính là thời điểm người thanh niên bí ẩn kia bày tỏ tình yêu với người con gái kia, đến lúc đó mọi người dự tính sẽ đến vây xeml”
Tất cả mọi người Đường gia đều vô cùng hưng phần thảo luận, sắc mặt ai cũng vô cùng kích động.

Vì một nụ cười hồng nhan, không tiếc bỏ ra hơn một tỷ để mua một biển hoa tại Tây Song Bản Nạp, số tiền bỏ ra cũng thật hào phóng.


Dù sao, giá thị trường của Đường Gia cũng chỉ gần một trăm triệu, một tỷ này quả thật là một con số gấp mười lần giá thị trường của bọn họ.

Trong mắt phái nữ nhà Đường Gia càng thêm lấp lánh, trong mắt tràn ngập khát khao, bọn họ vô cùng hy vọng hy vọng người thanh niên thần bí kia bộc lộ tình yêu với bọn họ.

Trong lòng mỗi một người con gái đều có một vị anh hùng cái thế, phái nữ nhà họ Đường tất nhiên cũng không ngoại lễ.

Nghe câu nói này của bọn họ, Dương Tiêu có chút bất ngờ, bản thân sắp xếp Lý Minh Hiên thu mua biển hoa lớn nhất tại Tây Song Bản Nạp vậy mà lại lên tin tức rồi sao?
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Dương Tiêu, Dương Tiêu chỉ muốn mang đến cho Đường Mộc Tuyết bát ngờ to lớn, có điều Dương Tiêu vẫn hy vọng chuyện này có thể âm thầm diễn ra, chứ không phải gõ trống khua chiêng như vậy.

Nếu như để người anh trai cùng cha khác mẹ ở Dương Gia ở Bắc Kinh phát hiện ra được, e rằng đối với bản thân mà nói chính là một sự nguy hiểm vô cùng to lớn.

Nhìn tình hình này, xem ra đến lúc đó bản thân vẫn phải nhờ Trần Khải giúp một tay, nhằm tránh trường hợp có ký giả đên săn tin.

Đường Mộc Tuyết nghe thấy những lời này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.


Phản ứng đầu tiên của cô chính là không biết có phải do Dương Tiêu mua lại hay không?
Dương Tiêu trước đây khi cùng cô tham dự buồi họp lớp, đã từng hứa hẹn sau này sẽ mua cho cô một biển hoa tại Tây Song Bản Nạp.

Tỉ mỉ suy nghĩ lại, Đường Mộc Tuyết lắc đầu, dẹp bỏ suy nghĩ này, một tỷ đối với cô mà nói là một con số lớn, nều tính đến căn biệt thự trên đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh cũng trị giá lên đến ba trăm triệu, Dương Tiêu làm sao có nhiều tiền để mua biển hoa lớn nhất Tây Song Bản Nạp được chứ?
Bản thân Đường Mộc Tuyết không hè biết rằng, có một bất ngờ vô cùng to lớn đang chuẩn bị diễn ra.

Đường Dĩnh to gan suy đoán: “Các người nói xem người mua biển hoa lớn nhất Tây Song Bản Nạp cùng người mua sợi dây chuyền Hải Dương Chi Tâm có phải là cùng một người hay không? Nếu như thật sự là như vậy, nói không chừng người này vì biết tôi đến đây nên đã chuẩn bị cầu hôn với tôi đó!”
Cả đám người dòng chính Đường Gia hâm mộ không ngừng, nếu như quả thật là như vậy, Đường Dĩnh thật sự là người có hi vọng nhất trong số bọn họ.

Nhìn dáng vẻ thần thái hồng hào của Đường Dĩnh, Dương Tiêu chỉ biết lắc đầu, Đường Dĩnh này quả thật quá mức tự luyễn.


“Nhát định là cầu hôn với tôi, nhất định là như vậy, ông trời ơi, tôi lập tức có thể trở thành bà chủ hào môn rồi, thật kích động! Các người nói thử xem khi bạch mã hoàng tử cầu hôn tôi, tôi có nên đồng ý hay không?” Đường Dĩnh khát khao nói.

Dương Tiêu càng thêm bắt lực, anh thật sự muốn bước lên nói cho Đường Dĩnh biết rằng, suy đoán của cô thật sự không sai, nhưng cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nhìn thấy Dương Tiêu lắc đầu, hai mắt Đường Dĩnh tràn ngập sự hung ác: “Dương Tiêu tên phế vật nhà anh có ý gì? Như thế nào? Ghen tị tôi sắp trở thành bà chủ hào môn sao?”
“Cô suy nghĩ quá nhiều rồi!” Dương Tiêu lạnh nhạt nói..

Bình Luận (0)
Comment