Dương Tiêu nói tiêp: “Mộc Tuyết, chuyện quà cáp em không cần phải lo đâu, để anh nghĩ cách!”
Dương Tiêu biết rõ thực chất của lễ kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường là vì những món quà này cuối cùng cũng sẽ rơi vào túi của bà cụ Đường, nên tốt hơn hết là nên tặng một món quà mà bà cụ Đường thích.
Đây có thể coi là Dương Tiêu báo đáp ân tình năm năm trước của ông cụ Đường.
Anh lập tức gọi điện cho Cung Thiên Tè, biết được Dương Tiêu đến đây, Cung Thiên Tè đã vui vẻ sai người chuẩn bị một viên Ngọc Quan Âm cho Dương Tiêu.
Mặc dù Dương Tiêu không có chút cảm tình với bà cụ Đường, nhưng bây giờ Đường Hạo và Đường Dĩnh đã an táng ở Tây Song Bản Nạp, Dương Tiêu vẫn còn để lại chút khách khí với bà cụ Đường.
“Mộc Tuyết, chúng ta đi thôi!” Sau khi lầy được Ngọc Quan Âm Dương Tiêu nói với Đường Mộc Tuyết.
“Vâng!” Đường Mộc Tuyết đáp.
Hôm nay là ngày quan trọng kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường, toàn thể họ hàng nhà họ Đường đều có mặt đông đủ, rất nhiều doanh nhân ở Trung Nguyên đã đến đưa lời chúc mừng.
Bà cụ Đường đặc biệt đặt tổ chức tiệc trong biệt thự của mình, mời đầu bếp giỏi nhát ở Trung Nguyên đến nấu.
Nhìn căn biệt thự giăng đèn kết hoa của bà cụ Đường, Dương Tiêu cười một mình, không có tin tức gì của cháu trai cháu gái nội, bà cụ Đường còn có tâm tư tổ chức yến tiệc, thật sự nực cười mà! Kít Đúng lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ bất ngờ dừng trước biệt thự của bà cụ Đường, một đôi nam nữ bước xuống xe.
Nhìn rõ gương mặt của đôi nam nữ, vẻ mặt của Dương Tiêu đột nhiên thay đổi dữ dội.
Nhìn kỹ lại thì đôi nam nữ này rõ ràng là Đường Hạo và Đường Dĩnh.
Hai người bước xuông từ chiệc Ferrari màu đỏ là anh em Đường Hạo và Đường Dĩnh mà Dương Tiêu rất ghét! Khi hai người nhìn thấy Dương Tiêu, trong mắt đều lộ ra vẻ oán hận, nếu ánh mắt có thể giết người, sợ là Dương Tiêu đã sớm biến thành tro.
“Dương Tiêu, hai anh em chúng tôi không chết, có phải anh rất ngạc nhiên?” Đường Hạo cười gằn nhìn chằm chằm Dương Tiêu.
Hai mắt âm hiểm độc địa của Đường Dĩnh nhìn chằm chằm Dương Tiêu: “Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, chúng tôi đã trở lại.
Lần này anh em chúng tôi sống sót sau thảm họa, tôi sẽ khiến hai ngươi chết không có chỗ chôn.
Tôi sẽ khiến hai người chết trong tuyệt vọng!”
Nghĩ đến cảnh tượng Dương Tiêu giam cầm bọn họ trong căn nhà nhỏ đổ nát, nghĩ đến việc bị một lượng lớn rắn độc cắn, Đường Hạo và Đường Dĩnh căm hận Dương Tiêu đến cực điểm.
May mắn khi Đường Hạo và Đường Dĩnh hôn mê, một người nông dân tốt bụng đi ngang qua đó đã kịp thời cứu Đường Hạo và Đường Dĩnh.
Ở Tây Song Bản Nạp thường bắt gặp rắn hỗ mang chúa nên khi đi ra ngoài nhiều nông dân đều mang theo thuốc SƠ cứu.
Người nông dân cho Đường Hạo và Đường Dĩnh uống thuốc kháng độc, sau đó đưa hai người đến bệnh viện kịp thời, trong lúc cửu tử nhất sinh bọn họ đã được cứu sống.
Lúc này, bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Đường Hạo và Đường Dĩnh chỉ muốn lập tức chặt Dương Tiêu ra thành tám mảnh.
Nếu không phải hai người bọn họ may mắn, e rằng bọn họ thực sự sẽ bị nọc rắn hổ mang chúa nhiễm độc chết.
“Thật sự rất ngạc nhiên! Nhưng mà, Đường Hạo, Đường Dĩnh, hai người cũng chỉ như châu chấu, không nhảy được mắy ngày!” Dương Tiêu vẫn không chút dao động.
Đường Hạo và Đường Dĩnh còn sống trở về từ Tây Song Bản Nạp, điều này thực sự khiến Dương Tiêu ngạc nhiên.
Nhưng mà Dương Tiêu đã cho Long Ngũ ba tỷ tệ, chẳng mấy chốc anh ta sẽ tấn công nhà họ Đường, cho dù Đường Hạo và Đường Dĩnh có may mắn đi chăng nữa thì họ vẫn chỉ như chó nhà có tang.
Hai anh em hung ác này đã được cưng chiều từ nhỏ, nếu không có nhà họ Đường che chở, có lẽ sẽ sống không bằng chết.
Dương Tiêu không cảm thấy quá đáng tiếc, nếu Đường Hạo và Đường Dĩnh thật sự chết như vậy ở Tây Song Bản Nạp, thì thật sự sẽ mất quá nhiều niềm vui..