Hổ Tế

Chương 219

CHƯƠNG 219

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đường Mộc Tuyết ý thức được đã xảy ra hỏa hoạn, liền lập tức từ trên giường đứng dậy.

Đập vào mắt cô lúc này chính là một biển lửa, các đồ dùng trong nhà gần như đã bốc cháy.

Đường Mộc Tuyết hốt hoảng không thôi, đại não ngay lập tức khôi phục thanh tĩnh.

Cô hít sâu một hơi, ngay lập tức lấy tay bị chặt mũi hướng về phía cửa lớn ý đồ muốn xông ra ngoài.

Ngay khi Đường Mộc Tuyết đã di chuyển đến phòng khách, thì chiếc đèn thủy tỉnh cũ kĩ trong phòng khách đột nhiên rơi xuống, đập lên bàn chân của Đường Mộc Tuyết.

Nhiệt độ không ngừng tăng cao trong phòng cộng thêm phần sắt nhọn đã bị lão hóa của đèn thủy tinh, trong chớp mắt đã khiến cho một bên chân của Đường Mộc Tuyết bị phỏng nặng.

Đường Mộc Tuyết không chút đề phòng liền loạng choạng ngã trên nền đất. Cơ thể chịu đau, máu trên chân không ngừng chảy ra.

Tình huống cấp bách, Đường Mộc Tuyết cũng không quan tâm đến quá nhiều thứ, nhịn đau đớn từ dưới nền đất bò dậy.

Bịch!

Chính vào lúc Đường Mộc Tuyết đứng lên, một bức tường đột nhiên đổ sụp xuống, đập lên ngay sau lưng cô.

Thân thể nhỏ bé của Đường Mộc Tuyết làm sao có thể là đối thủ của bức tường dày được chứ, trong phút chốc cô đã bị bức tường bè bẹp bên dưới.

Lần này, Đường Mộc Tuyết không ngừng giãy giụa, nhưng đều không cách nào thoát ra được.

Bức tường này nặng ít nhất cũng phải hơn năm mươi kí, khi đè lên thân hình nhỏ bé của cô, khiến cho cô không cách nào động đậy được.

Cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa mang đến, nhìn thấy từng làn khói đen đang bao vây lấy mình, Đường Mộc Tuyết giây phút này tuyệt vọng cực độ.

Nếu như biết rằng sẽ xảy ra sự cố cháy nỗ, đêm nay cô tuyệt đối sẽ không uống nhiều rượu như vậy.

Đường Mộc Tuyết là một người quật cường, chỉ cần chỉ còn một tia hy vọng cô cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha.

Nhưng đáng tiếc, có một bức tường nặng ngàn cân đè lên người, cô căn bản không có cách nào trốn thoát được, chỉ có thể để mặc làn khói cuộn cuộn lấp kín từng khe hở trong tòa nhà này.

Rất nhanh Đường Mộc Tuyết dần dần mắt đi sức lực, hô hấp cũng có chút khó khăn. Dần dần ánh mắt Đường Mộc Tuyết liền trở nên rời rạc, sắp rơi vào trạng thái hôn mê.

Trong lòng cô hiểu rõ, nếu như lần này bản thân thiếp đi, e rằng đời này cũng không còn khả năng mở mắt ra lần nữa.

Nghĩ đến cuộc sống sau khi trưởng thành chỉ chỉ có đau khổ và bi kịch, trong lòng Đường Mộc Tuyết tràn ngập chua chói.

Bản thân từ trước đến nay chưa từng gây hại cho bất kỳ ai, tại sao ông trời lại bất công với bản thân cô như vậy? Dương Tiêu ơi là Dương Tiêu, anh tại sao lại gây ra chuyện có lỗi với em?

Bỏ đi, bỏ đi. Bản thân cũng là người sắp chết, còn suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì.

Hi vọng đời này anh có thể gặp được người tốt hơn, kiếp sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.

Ngay khi Đường Mộc Tuyết chuẩn bị khép mắt lại, cô chỉ cảm thấy phía trước có một bóng người xông thẳng vào, hơn nữa dáng vẻ bóng người này chính là Dương Tiêu.

Trong lòng Đường Mộc Tuyết ngồn ngang trăm mối hòa lẫn, bản thân đã sắp nhắm mắt xuôi tay khỏi cõi đời này, vậy mà vẫn cứ lưu luyến kẻ phong lưu như vậy.

“Mộc Tuyết! Mộc Tuyết!” một loạt âm thanh gấp gáp liên tiếp vang lên.

Thì ra tất cả không phải là ảo giác, quả thật chính là Dương Tiêu hắn đang xông đến đây.

Giây phút này, sắc mặt Dương Tiêu nghiêm trọng, hai tay bấu chặt vào bức tường, tức giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên dùng lực, đem bức tượng nặng hơn vài trăm cân lật qua một bên.

“Mộc Tuyết, em không sao chứ?” Dương Tiêu chính là sợ Mộc Tuyết sẽ đột ngột xảy ra chuyện, không màng đến tiếp xúc da thịt liên vội vàng hô hấp nhân tạo cho cô.

Đường Mộc Tuyết lúc này vẫn chưa hoàn toàn rơi vào tình trạng hôn mê dần dần khôi phục ý thức, khi nhìn thấy người phía trước thật sự là Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết không biết phải diễn tả như thế nào tâm trạng phức tạp của bản thân.

“Anh..cái đồ ngốc nhà anh tại sao lại xông vào đây chứ? Có biết nơi này rất nguy hiểm hay không? Em vừa rồi đã đối xử với anh như vậy, anh tại sao còn không tiếc cả mạng sống mà xông vào cứu em chứ?” Đường Mộc Tuyết liên tục hỏi.

Dương Tiêu chạm nhẹ vào sống mũi của cô, khuôn mặt dịu dàng nói: “Bé ngốc, em chính là vợ của anh mà! Dù cho em có đối xử tệ bạc với anh trăm ngàn vạn lần, anh vẫn sẽ đối xử với em như tình đầu; không đúng, em chính là tình đầu của anh; Mộc Tuyết, đừng nói chuyện nữa, anh hiện tại mang em rời khỏi đây!”

Dứt lời, Dương Tiêu cũng không tiếp tục chần chừ, nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Mộc Tuyết, tăng tốc phóng như bay xuống lầu.

Nằm trọn trong vòng tay ấm áp của người đàn ông này, nước mắt Đường Mộc Tuyết không ngừng tuôn rơi trên gò má.

Giống như chỉ cần người đàn ông trước mặt còn hiện diện, dù cho núi đao biển lửa cũng không có gì ngăn cản được.

Bình Luận (0)
Comment