Hổ Tế

Chương 2342


Dương Tiêu cười nói: “Nếu cô không tin cũng không sao, cô cũng có thẻ tìm hai khối đá thử xem, có lẽ có thể cho cô một bắt ngờ khác.”
Anh nói đúng, khối đá này quá bình thường, chất lượng không đủ tốt, huống hồ ngay cả khi Diệp Trường Hà tìm thấy kỹ năng nội lực, có lẽ có thể đập nứt khối đá chỉ bằng một cái tát.

Phải nói rằng võ thuật Trung Hoa rộng lớn thâm sâu, kẻ lạ người lạ chỗ nào cũng có, chuyện gì cũng có thẻ.

Sức mạnh nội tại không phải là thêu dệt ngẫu nhiên, mà là sự tồn tại có thật, nều luyện thành công lớn thực sự có thể bẻ vàng, nứt đá.

Lam Vi Vi nhíu mày, cô rất nghi ngờ lời nói của Dương Tiêu, trong mắt cô vốn Diệp Trường Hà đã có nội lực đạt đến đỉnh cao rồi, ai biết được Dương Tiêu sẽ giết chết Diệp Trường Hà trong tích tắc.

“Ngoài những thứ này ra, anh còn biết võ thuật gì?” Lam Vi Vi hỏi.


Lần trước khai trương Thượng Võ Đường, Dương Tiêu đã khiến mọi người phải sửng sốt về kỹ năng của mình.

Bởi những loại võ thuật mà Dương Tiêu thành thạo thực sự: Vượt quá sự mong đợi của cô.

Đối mặt với câu hỏi của Lam Vi Vi, Dương Tiêu sờ cằm thấp giọng nói: “Nếu tôi nói đều biết một chút, cô tin không?”
“Cái gì cũng biết một chút?” Gương mặt xinh đẹp của Lam Vi Vi hoá đá.

Dương Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy, tất cả võ thuật trên thế giới này tôi đều biết một chút.”
Năm đó khi thực hiện nhiệm vụ, Dương Tiêu đã đặc biệt nghiên cứu võ thuật lớn của thế giới, với mục tiêu là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.

“Anh đúng là quái vật!” Lam Vi Vi không tình nguyện thừa nhận.

Trước đó Lam Vi Vi Lan nở mày nở mặt trở lại thành phố Trung Nguyên, được rất nhiều võ sĩ khen ngợi, trong lòng Lam Vi Vi có chút tự hào, nhưng từ khi gặp Dương Tiêu, tất cả niềm kiêu hãnh của cô đều biến mắt.

Tất cả niềm kiêu hãnh của cô bị Dương Tiêu vô tình đánh nát.

Lần đầu tiên cô phát hiện ra võ thuật của mình không là gì trước mặt Dương Tiêu.

Hai ngày trước, Dương Tiêu đã đánh bại Phác Tu Hiền võ sĩ Taekwondo cổ của Hàn Quốc, là nhân vật số một hiếm thấy trong ba nghìn năm.

Bây giờ bậc thầy nội lực số một ở thành phố Trung Nguyên đứng trước mặt Dương Tiêu đã bị lu mờ.


Đủ loại dấu hiệu cho thấy Dương Tiêu là một kẻ biến thái không bình thường.

Vừa rồi Dương Tiêu không nói, thứ anh giỏi nhất không phải là võ thuật mà là chém giết.

Trong thời kỳ đỉnh cao của anh, Dương Tiêu không dám nói võ thuật của mình cao siêu, nhưng ít nhất Dương Tiêu biết trên thế giới này có người học võ sẽ không thấp hơn mình.

Nhưng mà, nếu là chém giết thì e rằng có ít người có thể đối đầu trực tiếp với Dương Tiêu.

Trong trận chiến rừng mưa nhiệt đới năm năm trước, khi Dương Tiêu dẫn đội viên hoàn thành nhiệm vụ thì gặp phải sát thủ hàng đầu thế giới, vừa trải qua một trận chiến lớn, tốc độ chiến đấu cũng không còn đỉnh cao nữa.

Bên cạnh đó, đối phương đã áp dụng chiến thuật chiến tranh bánh xe, cùng với sự áp chế của hỏa lực khiến họ bị tổn thất nặng nề.

Trong ấn tượng của Dương Tiêu, tám trong số mười tay bắn tỉa hàng đầu trên thế giới đã đến, và tám tay bắn tỉa xuất sắc này đã trần áp Dương Tiêu.


Nếu không phải đội hình đối phương quá tốt, khả năng phối hợp hoàn hảo, anh cũng đã không trở thành như: ngày hôm nay.

Dương Tiêu cười nói: “Đi thôi!”
Lam Vi Vi không chần chừ nữa, cô cũng không muốn tiếp tục xảy ra chuyện, lập tức nhấc chân rời đi.

“Hả? Sao tên khốn này lại ở đây?” Đột nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện.

Người này cũng là người quen cũ của Dương Tiêu, Trương Tử Hào cậu chủ nhà họ Trương một trong mười gia tộc giàu có hàng đầu ở thành phố Trung Nguyên.

Nhìn thấy Dương Tiêu vẻ mặt Trương Tử Hào lập tức sa sầm lại, nghĩ đến trò hề trong buổi thẩm định đá quý cách đây một thời gian, Trương Tử Hào chỉ muốn lao tới bóp chết Dương Tiêu..

Bình Luận (0)
Comment