Hóa ra là người phụ nữ thời thượng này muốn quay xe, bảo Đường Kiến Quốc di chuyển xe, nhưng Đường Kiến Quốc không muốn, nên mới gây ra xích mích.
Đường Kiến Quốc không sai, có sai là ở người phụ nữ thời thượng kiêu ngạo và độc đoán này.
Vì đây là làn đi thẳng, không phải làn quay đầu xe.
Xe của Đường Kiến Quốc đi ở đầu làn đường thẳng, nếu nhường đường cho người phụ nữ ăn mặc thời thượng, chắc chắn sẽ lắn làn.
Đây là ngã tư có camera giám sát, một khi bị chụp được, không những bị trừ điểm mà còn bị phạt tiên.
Vì vậy, Đường Kiến Quốc mới không nhường đường, người phụ nữ thời thượng đã tức giận, bảo Đường Kiến Quốc ra khỏi xe, không nói hợp lời nào đã tát vào mặt Đường Kiến Quốc.
Sau khi hiểu nguyên nhân, Dương Tiêu hoàn toàn hiểu rằng người phụ nữ thời thượng này đơn giản là phớt lờ luật giao thông mới xảy ra điều này.
Lúc này, trong lòng Đường Kiến Quốc vô cùng bực bội, là một người đàn ông bị phụ đánh còn không thể đánh lại, thật sự còn có bản lĩnh đàn ông.
Đàn ông đánh phụ nữ là một loại biểu hiện bắt tài, nhưng một người đàn ông đánh đàn bà chanh chua gọi là trừng trị cái ác, đó là điều rất đáng mừng.
Dương Tiêu lạnh lùng nhìn người phụ nữ thời thượng, lạnh lùng nói: “Đây là làn đường thẳng, không được quay đầu lại, bà biết không?”
“Biết thì như thế nào? Không biết thì như thế nào? Bà cô đây muốn quay thì quay, cậu có thể làm gì tôi? Lão già này có mắt không tròng ngay cả xe của Viên Hàm tôi mà còn dám chặn, tôi không đạp ga đụng vào đã không tệ lắm rồi!”
Người phụ nữ thời thượng cực kỳ ngạo mạn.
Cứ như thể Đường Kiến Quốc thiếu đòn, tội danh chặn bà ta đáng giá chết một triệu lần.
Nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của người phụ nữ, sự lạnh lẽo trên mặt Dương Tiêu càng ngày càng toát ra.
Tức giận, anh hoàn toàn tức giận vì những lời nói và việc làm của người phụ nữ thời thượng này.
Bỏ qua luật giao thông, miệng mồm đầy cứt, lại còn đánh đập tàn nhẫn, không coi ai ra gì, cặn bã trong đám cặn bã, phần tử biến chất trong phần tử biến chát, vô liêm sỉ hơn cả Triệu Cầm.
Dương Tiêu quay đầu nhìn Đường Kiến Quốc, lạnh lùng nói: “Bố, dùng cách của bà ta trị lại cho bà ta, đánh bà taI”
“Đánh bà ta?” Vẻ mặt Đường Kiến Quốc ngưng trệ.
Vừa nhìn đã biết đối phương xuất thân từ con nhà giàu, bảo ông ta đánh người phụ nữ thời thượng này, đây chẳng phải là dẫn lửa thiêu thân sao?
Khi người phụ nữ thời thượng nghe thấy điều này, bà ta chế nhạo: “Đánh tôi? Cậu bảo lão già này đánh tôi thử xem!”
“Nói cho các người biết, bình thường tôi trực tiếp vượt đèn đỏ, thấy tôi phải nhường đường.
Bây giờ tôi muốn quay xe vậy mà dám không nhường cho tôi đi, tôi không dạy dỗ đám nhà quê các người, các người sẽ không biết sự lợi hại của tôi.
”
“Ò? Xem ra bà thật sự rất kiêu ngạo!” Dương Tiêu chế nhạo.
Người phụ nữ thời thượng càng kiêu ngạo hơn: “Đó là đương nhiên, ai dám quản tôi? Vi phạm luật giao thông đấy thì sao? Tôi gọi một cuộc điện thoại ai dám trừ điểm của tôi?”
Bà ta nói không sai, ngày thường ở thành phố Trung Nguyên bà ta rất kiêu ngạo và độc đoán, lái chiếc Porsche 911 trị giá hai ba triệu tệ, hầu như không ai dám gây chuyện.
Người phụ nữ tên là Viên Hàm, chồng là một nhà buôn trang sức ở thành phố Trung Nguyên giá trị con người hàng trăm triệu đồng.
Trong thành phố Trung Nguyên cũng được coi là nhân vật lớn có máu mặt.
Điều quan trọng nhất là bó mẹ của Viên Hàm đều là công chức, từ nhỏ Viên Hàm đã được chiêu chuộng, tự nhiên sẽ nảy sinh ra tính cách coi trời bằng vung như bây giờ.
.