Hổ Tế

Chương 2362


Dương Tiêu căm ghét những người như Chu Thiên Hào này đến tận xương tủy, làm sao có thể buông tha dễ dàng được?
Chu Thiên Hào nắm chặt tay, ông ta hoàn toàn rơi vào tình trạng điên cuồng: “Tốt tốt tốt lắm, không tha đúng không?
Lên, mẹ nó lên hết cho tôi, mẹ nó mày không để tao sống tốt, hôm nay tao sẽ giết mày, tất cả cùng xong đời!”
“Lên!” Đám thuộc hạ tức giận xông về phía Dương Tiêu.

Dương Tiêu chắp tay sau lưng giễu cọt: “Tất cả cùng xong đời? Ông thật sự đánh giá bản thân mình quá cao!”
Kít! Kít!
Đúng lúc này, Hình Kiến mang người tới kịp thời.

Bịch bịch bịch!
Một nhóm người xuống xe nhanh chóng bao vây hiện trường.

Nhìn thấy một đám người lao về phía Dương Tiêu, Hình Kiến hét lên: “Hỗn láo! Tôi muốn xem hôm nay ai dám ra tay!”
Nhìn thấy nhóm cảnh sát đi tới, nhóm thuộc hạ muốn đánh Dương Tiêu đều câm như hến tay chân run rẩy, linh hồn cũng run rầy.

“Mày… mày báo cảnh sát?” Vẻ mặt của Chu Thiên Hào thay đồi.

Dương Tiêu thờ ơ nói: “Ác giả ác báo, hôm nay để pháp luật chấn chỉnh các người tại chỗ.”
“Mẹ kiếp, mày tìm chết!” Nghe vậy, Chu Thiên Hào hoàn toàn tức giận.


Ông ta chạm vào thắt lưng của mình, một con dao găm sắc bén xuất hiện, Chu Thiên Hào nắm chặt con dao lao về phía Dương Tiêu trong cơn giận dữ.

Mí mắt Hình Kiến nhảy loạn xạ: “Cậu Dương, cần thận!”
“Hừ!” Dương Tiêu đã chuẩn bị xong.

Ngay lúc Chu Thiên Hào đến gần Dương Tiêu, Dương Tiêu đã tung chân phải ra.

Chu Thiên Hào đâu có thể tránh được cú đá lạnh thấu xương của Dương Tiêu, bụng dưới ăn đau con dao găm đột nhiên rơi xuống, ông ta ôm chặt bụng run rầy trên mặt đất.

Hình Kiến bước tới hỏi: “Cậu Dương, cậu không sao
chứ?”
“Không sao, có lẽ hôm nay tôi lại tặng cho ông một món
quà lớn nữa!” Dương Tiêu nói đùa.

Viên Hàm này dám nói lung tung, có thể tưởng tượng
được Chu Thiên Hào này đã làm bao nhiêu chuyện bẩn
thỉu, sự việc đã bại lộ, Chu Thiên Hào sẽ phải ăn cơm tù
không ít.

Hình Kiến nghiêm nghị hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gÌ”:
“Là thế này…” Dương Tiêu nói với Hình Kiến mọi chuyện,
chỉ vào camera giám sát trên đường: “Đợi lát nữa xem
camera giám sát thì tự nhiên sẽ biết thôi!” Ị
Hình Kiến nghe xong, tức giận nhìn Viên Hàm: “Tùy tiện.
vượt đèn đỏ, gọi một cú điện thoại không ai dám trừ điểm
của bà? Ai cho bà cái quyền đó? Ai cho bà can đảm đó?”
“Tôi… tôi…” Dưới luồng khí khổng lồ của Hình Kiến, Viên
Hàm như bị sét đánh, bà ta loạng choạng ngồi trên mặt
đất.

Vẻ mặt xấu hổ, Viên Hàm hiểu bà ta đã xong đời, hoàn
toàn kết thúc.


Người tới là Hình Kiến một người có uy quyền, cho dù bố
mẹ bà ta là công chức, Hình Kiến cũng sẽ không nẻ mặt.

Dương Tiêu cười nói: “Vất vả rồi!”
“Cậu Dương, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, tôi thực hiện
nhiệm vụ chính trước!” Hình Kiến nghiêm mặt nói.

Dương Tiêu gật đầu, Hình Kiến phát tay hét lên: “Mang
những người này về điều tra từng người một, e là những
người này không phải người tốt gì!”
Đám thuộc hạ đều ngắn ra, bọn họ hoàn toàn không dám
chống cự, rất thành thật bước lên xe cảnh sát.

Chu Thiên Hào và Viên Hách hồi hận muốn chết, đáng tiếc
trên thế giới này không bán loại thuốc hồi hận.

Nếu biết trước Dương Tiêu không chỉ quen biết Bạch Du
Tĩnh mà còn quen biết một ông lớn như Hình Kiến, có
đánh chết bọn họ cũng không dám xúc phạm Dương Tiêu.

Bịch! Bịch!
Trong nháy mắt, Hình Kiến dẫn người đưa Chu Thiên Hào, |
Viên Hàm và những người khác trỏ về.


|
Dương Tiêu quay đầu lại nhìn Đường Kiến Quốc: “Bồ,
không sao nữa rồi!”
“Đừng gọi tôi là bố, nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy buồn
nôn!” Đường Kiến Quốc mặt lạnh lái taxi rời đi.

Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Đường Kiến Quốc, Dương
Tiêu dở khóc dở cười, anh biết chắc chắn Đường Kiến
Quốc đã hiểu lầm mình và Bạch Du Tĩnh có bí mật gì
không thể nói ra ngoài.

Đúng vậy, Đường Kiến Quốc đã nghĩ như vậy.

Bạch Du Tĩnh cao cao tại thượng, là nữ doanh nhân trong
truyền thuyết nồi tiếng ở Trung Nguyên, làm sao Dương
Tiêu có thể dễ dàng quen biết được?
Hơn nữa, Bạch Du Tĩnh đã đích thân nói ra máy chữ
người trong lòng kia, chẳng lẽ còn có thể là giả?.

Bình Luận (0)
Comment