Hổ Tế

Chương 2472


Nhìn thấy Maserati tiếp tục tiến lên, mũi Lương Mãnh như muôn bóc khói: “Mẹ nó, không coi ông đây ra gì đúng không? Tốt! Tốt lắm! Vậy thì đừng trách ông đây tàn nhân!”
Ngay sau đó Lương Mãnh cầm khẩu súng săn nhăm vào Dương Tiêu đang lái Maserati ngang tàng bóp cò!
Pằng!!I Trong giây tiếp theo, một tiếng súng chói tai vang lên, nhìn thây Lương Mãnh ngang tàng ra tay với Dương Tiêu, tât cả mọi người đều kinh ngạc.

Ngay sau đó, Vạn Tứ Hải và những người khác đông thời phanh lại, bọn họ không ngờ đôi phương sẽ thực sự quyết tâm.

Đường Mộc Tuyết hoảng sợ vội vàng bước lên: “Dương Tiêu, anh không sao chứ?”
Nhìn kỹ hơn, cửa số Maserati bị đạn bắn nứt, tuy nhiên tính năng của cửa SỐ không phải là kính chỗng đạn, nhưng cũng không phải kính thường.

Việc phá kính chắn gió Maserati bằng một khẩu súng săn có tầm bắn một trăm mét không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Trước đó Vạn Thiên đã tông vào Maserati, vì để bày tỏ lời xin lỗi Vạn Thiến đã đặc biệt thay cho xe của Dương Tiêu kính chắn gió tốt nhất trên thị trường.


“Chơi ác với tôi?” Nhìn viên đạn găm trên kính xe, sắc mặt của Dương Tiêu lập tức lạnh như bão tuyết tháng hai.

May mắn, kính chắn gió cứng có thể cản được phát đạn này, nêu không thì hậu quả như thế nào khó mà nói được.

Nếu đổi lại là một chiếc ô tô bình thường, người bình thường lái, có lẽ đã bị Lương Mãnh bắn vỡ đầu.

Sau khi băn xuyên qua kính chăn gió của Maserati, mặt Lương Mãnh trở nên cứng đờ, anh ta thực sự không ngờ tính năng của kính cửa xe Maserati lại tốt như vậy.

Vừa rồi anh ta thực sự rất tức giận, định lấy mạng của Dương Tiêu, ai dè viên đạn đã bị kính chăn gió cản lại.

Tuy nhiên, điều này cũng thành công đe doạ Dư ơng Tiêu.

Lương Mãnh lại lên đạn hét lớn: “Mau dừng lại, nêu còn không dừng lại thì ông đây sẽ tiên mày về châu trời!”

“Mau dừng xel” Hai tên vạm vỡ nhà họ Lương câm súng nhảy ra.

“Mau dừng lại!”
Ngay sau đó, đám người nhà họ Lương câm dao lần lượt nhảy ra ngoài.

Lần này, hầu hết tất cả những người trẻ tuôi ở thôn nhà họ Lương đều tập trung lại một chỗ, một vùng màu đen, có khoảng hơn trăm người.

Dương Tiêu nheo mắt, lúc này mới nhanh chóng đạp phanh lại.

Không phải Dương Tiêu sợ Lương _ Mãnh, mà là anh sợ Lương Mãnh nỗi điên ra tay với người khác.

Dương Tiêu dừng lại, mở cửa xe bước xuống, Triệu Thiết Căn run rầy đi vê phía trước: “Chàng trai, hay chúng ta trở về đi?”
Triệu Thiết Căn sống cả đời chưa bao giờ nhìn thấy một trận chiến như vậy, vừa nãy Lương Mãnh thật sự quyết tâm, điều này khiến Triệu Thiết Căn bị doạ sợ không nhẹ.

Vôn dĩ việc chôn cất vợ đã là chuyện buồn, nêu vì chuyện này mà Dương Tiêu xảy ra chuyện bắt ngờ, chắc chắn ông sẽ rất áy náy.

“Ông ngoại, không sao đâu, chuyện này cứ giao cho cháu, không thê trì hoãn bà ngoại chôn cất như bình thường!” Dương Tiêu nghiêm nghị nói..

Bình Luận (0)
Comment