“Mộ Tranh, em phải nghĩ cho kỹ nên trả lời như thế nào!” Vẻ mặt Bạch Quỳnh vô cùng xâu.
Nhà họ Hoa có rất nhiều ngành đầu †ư vào khu vực Giang Nam, chỉ cân Hoa Mộ Tranh dám ấi theo Dương Tiêu, một cuộc điện thoại của anh ta cũng đủ khiên cho bố cục công n ghiệp của nhà họ Hoa ở khu vực Giang Nam lập tức phá thành mảnh nhỏ.
Hoa Mộ Tranh biết Bạch Quỳnh đang đe dọa cô, nhưng hạnh phúc nằm trong tay cô.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Hoa Mộ Tranh trong veo nhìn Dương Tiêu: “Tôi không bằng lòng!”
Hử!
Hoa Mộ Tranh vừa cất lời, tất cả các khách mời ở Giang Nam đều đơ ra, cơ thể cứng đờ.
Không… không bằng lòng?
Thế mà Hoa Mộ Tranh không bằng lòng kết hôn với Bạch Quỳnh?
Chẳng lẽ hôm qua Hoa Mộ Tranh thật sự bị Bạch Quỳnh bắt đưa tới đây?
Nếu đúng như vậy thì quả thật là không nói nồi!
“Được, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi!”
Dương Tiêu nghiêm nghị nói.
Nói xong, Dương Tiêu đi vê phía Hoa Mộ Tranh với ánh mắt như ngọn đuốc, trên người anh toát ra một loại khí thế sừng sững.
Như thể anh là một con khủng long bạo chúa cổ đại, kẻ nào dám ngăn cản sẽ phải trả giá rất đắt.
Nhìn thấy Dương Tiêu tới thật, Bạch Quỳnh gân như nồ tung tại chỗ: “Tốt, tột tốt, Dương Tiêu anh được lắm, chơi tàn nhẫn với tôi đúng không?
Được rồi, ông đây sẽ thoả mãn anh.”
“Lên, mẹ nó lên hết cho tôi, đánh thằng ranh này tàn phế cho tôi, đánh chết nó cho tôi, đánh nó răng rơi đầy đát!”
“Vâng, cậu chủ!” Thuộc hạ nhà họ Bạch đông thanh kêu lên.
Trong khoảnh khác tiệp theo, ít nhật năm mươi tên thuộc hạ tỉnh nhuệ của nhà họ Bạch lao vệ phía Dương Tiêu với khí thê hung thần ác liệt.
“Thằng nhóc này chết là cái chắc!”
Một vị khách ở Giang Nam cười khẩy.
Nhà họ Bạch là gia tộc mạnh số một ở Giang Nam, nội bộ đều là cao thủ, Dương Tiêu gầy yêu, có lẽ một người xông lên cũng đủ sức đánh chết Dương Tiêu.
Tên cầm đầu là có thân hình vạm vỡ với nắm đấm sắt cười hả ha nói: “Ranh con, cậu nên câu nguyện cú đấm của tôi sẽ không làm cậu đầu rơi máu chảy!”
“Cứ việc đánh!” Dương Tiêu khinh thường cười nói.
Ở thời kỳ đỉnh cao của mình, rung trời chuyên đất, đánh vô số kẻ thủ, một người đàn ông vạm vỡ thì tính là gì?
“Ngạo mạn!” Tên vạm vỡ lên, lao thẳng về phía Dương Tiêu.
Chương 1217:
“Mộ Tranh, em phải nghĩ cho kỹ nên trả lời như thế nào!” Vẻ mặt Bạch Quỳnh vô cùng xâu.
Nhà họ Hoa có rất nhiều ngành đầu †ư vào khu vực Giang Nam, chỉ cân Hoa Mộ Tranh dám ấi theo Dương Tiêu, một cuộc điện thoại của anh ta cũng đủ khiên cho bố cục công n ghiệp của nhà họ Hoa ở khu vực Giang Nam lập tức phá thành mảnh nhỏ.
Hoa Mộ Tranh biết Bạch Quỳnh đang đe dọa cô, nhưng hạnh phúc nằm trong tay cô.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Hoa Mộ Tranh trong veo nhìn Dương Tiêu: “Tôi không bằng lòng!”
Hử!
Hoa Mộ Tranh vừa cất lời, tất cả các khách mời ở Giang Nam đều đơ ra, cơ thể cứng đờ.
Không… không bằng lòng?
Thế mà Hoa Mộ Tranh không bằng lòng kết hôn với Bạch Quỳnh?
Chẳng lẽ hôm qua Hoa Mộ Tranh thật sự bị Bạch Quỳnh bắt đưa tới đây?
Nếu đúng như vậy thì quả thật là không nói nồi!
“Được, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi!”
Dương Tiêu nghiêm nghị nói.
Nói xong, Dương Tiêu đi vê phía Hoa Mộ Tranh với ánh mắt như ngọn đuốc, trên người anh toát ra một loại khí thế sừng sững.
Như thể anh là một con khủng long bạo chúa cổ đại, kẻ nào dám ngăn cản sẽ phải trả giá rất đắt.
Nhìn thấy Dương Tiêu tới thật, Bạch Quỳnh gân như nồ tung tại chỗ: “Tốt, tột tốt, Dương Tiêu anh được lắm, chơi tàn nhẫn với tôi đúng không?
Được rồi, ông đây sẽ thoả mãn anh.”
“Lên, mẹ nó lên hết cho tôi, đánh thằng ranh này tàn phế cho tôi, đánh chết nó cho tôi, đánh nó răng rơi đầy đát!”
“Vâng, cậu chủ!” Thuộc hạ nhà họ Bạch đông thanh kêu lên.
Trong khoảnh khác tiệp theo, ít nhật năm mươi tên thuộc hạ tỉnh nhuệ của nhà họ Bạch lao vệ phía Dương Tiêu với khí thê hung thần ác liệt.
“Thằng nhóc này chết là cái chắc!”
Một vị khách ở Giang Nam cười khẩy.
Nhà họ Bạch là gia tộc mạnh số một ở Giang Nam, nội bộ đều là cao thủ, Dương Tiêu gầy yêu, có lẽ một người xông lên cũng đủ sức đánh chết Dương Tiêu.
Tên cầm đầu là có thân hình vạm vỡ với nắm đấm sắt cười hả ha nói: “Ranh con, cậu nên câu nguyện cú đấm của tôi sẽ không làm cậu đầu rơi máu chảy!”
“Cứ việc đánh!” Dương Tiêu khinh thường cười nói.
Ở thời kỳ đỉnh cao của mình, rung trời chuyên đất, đánh vô số kẻ thủ, một người đàn ông vạm vỡ thì tính là gì?
“Ngạo mạn!” Tên vạm vỡ lên, lao thẳng về phía Dương Tiêu..