Hổ Tế

Chương 61

Chương 61

Nghe thấy lời này, cuối cùng Đường Mộc Tuyết không thể chịu đựng được sự xao động trong cơ thể. Cô quyến rũ, mê mang nói: “Dương Tiêu, hy vọng cả đời này anh không phụ bạc em.”

Nói xong, Đường Mộc Tuyết hoàn toàn mắt đi lý trí, đôi môi đỏ gợi cảm đặt trên môi Dương Tiêu.

Cả người Dương Tiêu ngây ngốc, anh thật sự không đoán trước được đột nhiên Đường Mộc Tuyết sẽ hôn mình. Điều này khiến Dương Tiêu kích động hỏng rồi. Phải biết rằng, hai người ở bên nhau năm năm nhưng nắm tay cũng chưa từng nắm, đừng nói đến hôn môi. Đây là lần đầu tiên Đường Mộc Tuyết hôn anh.

Thật là vui, giờ phút này Dương Tiêu không có cách nào mô tả tâm trạng kích động của mình. Hơn nữa, Đường Mộc Tuyết còn xinh đẹp động lòng người như vậy. Canh giữ một người đẹp nũng nịu không động tâm vậy khẳng định là giả. Trong năm năm này, không biết có bao nhiêu đêm Dương Tiêu gian nan như vậy.

Ngay sau đó, Đường Mộc Tuyết mất đi lý trí nhào về phía Dương Tiêu. Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết chủ động như vậy, bỗng nhiên Dương Tiêu ý thức được tình trạng không bất thường.

Anh có thể cảm nhận từ trong nước bọt của Đường Mộc Tuyết có chưa thành phần thuố!

c Không tốt, Đường Mộc Tuyết bị người ta bỏ thuốc.

Sắc mặt Dương Tiêu thay đổi, cứ việc tú sắc khả xan, nhưng anh không nghĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

“Mộc Tuyết, vừa rồi bên trong rượu của em bị người ta bỏ thuốc. Em đừng kích động, bây giờ anh loại bỏ độc ngay cho em.” Dương Tiêu hít một hơi sâu, trịnh trọng nói.

Chỉ tiếc, Đường Mộc Tuyết đã sớm mất đi lý trí, cô không ngừng hướng về Dương Tiêu. Dương Tiêu không thể chậm trễ, chỉ có thể điểm huyệt đạo của Đường Mộc Tuyết, khiến Đường Mộc Tuyết không thể động đậy.

Dương Tiêu không chút do dự, tìm ra bao da dê cũ nát của mình, từ bên trong lấy ra máy cây ngân châm.

Đặt thân thể mềm mại của Đường Mộc Tuyết ở trên giường, Dương Tiêu dựa theo những gì mình đã học trát nhập các bộ phận của Đường Mộc Tuyết. Không đến ba phút, sự hồng nhuận trên mặt Đường Mộc Tuyết dần dần tan đi, đôi mắt mù mịt, dần dần trở lại rõ ràng.

Đường Mộc Tuyết hồi phục lại tinh thần, cả người cô sợ ngây người. Dương Tiêu dùng ngân châm loại bỏ độc cho cô, vẫn chưa động chân động tay với mình.

Loại bỏ độc thành công, Dương Tiêu rút ngân châm ra, cởi bỏ huyệt đạo của Đường Mộc Tuyết. Anh như trút được gánh nặng nói: “Mộc Tuyết, vừa rồi em mắc mưu, anh đã giải độc thành công cho em. Bây giờ đã không sao rồi, vừa rồi thân thể khác thường sao em không nói cho anh biết?”

Đường Mộc Tuyết đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Dương Tiêu. Loại chuyện mắc cỡ như thế này sao cô có thể không biết xáu hỗ mà mở miệng chứ.

ý “Cảm ơn, em đi tắm rửa đây!” Ra không ít mồ hôi, Đường Mộc Tuyết xấu hỗ chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

Trong quá trình tắm rửa, Đường Mộc Tuyết giận ngứa cả răng.

Bản thân cô đã như vậy, người này không chỉ không có làm chuyện đó mà còn giải độc cho cô. Trong đầu thằng nhóc này rốt cuộc suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ bà cô đây không xinh đẹp, không hấp dẫn được anh sao?

Không thể không nói, giờ phút này Đường Mộc Tuyết cảm thấy thất bại nghiêm trọng. Thậm chí cô còn hoài nghỉ Dương Tiêu có phải đồng tính luyến ái hay không nữa.

Một cô gái xinh đẹp như vậy ở trước mặt anh, anh không làm được chuyện đó, chẳng lẽ không sợ trời phạt sao?

Trở lại phòng, nhìn Dương Tiêu nằm trên mặt đất, Đường Mộc Tuyết tức giận không chịu nổi. Cô cầm lấy cà phê mèo đầu giường hung hăng ném lên trên người Dương Tiêu, nói lạnh như băng: “Đêm nay, anh ngủ ở sô pha.”

“À, được thôi!” Dương Tiêu lập tức đứng dậy, không dám cãi lời, đi ra bên ngoài.

Giờ khắc này, Dương Tiêu buồn bực cực kỳ. Anh lòng tốt giải độc giúp Đường Mộc Tuyết, tại sao cô còn bạo lực, lạnh lùng với anh? Cố nhân thành không khinh tôi, tâm phụ nữ như kim dưới đáy biển, không thể đoán được.

Nhưng mà, sờ sờ môi, Dương Tiêu nở ra một nụ cười hạnh phúc.

Đừng nói, nụ hôn này, có chút ngọt.

Bình Luận (0)
Comment