Hổ Tế

Chương 680

Chương 680:

 

“Lạy! Tôi mẹ nói thật sự lạy Dương Tiêu, Grand Slam, nhìn thấy chưa, mây bay nước chảy, một sớm một chiều, sau này ai dám nói Dương Tiêu là phé vật, tôi nhìn thấy sẽ cho người đó cái bạt tai thật nặng, đây là chuyện mà phế vật có thể làm được sao?”

 

“Đúng vậy! Kỹ năng này còn tốt hơn cả một người chơi bowling! Sợ rằng thần bóng tới cũng chỉ như thế?”

 

“Đúng đúng! Đại thần, xin hãy nhận của tôi một lạy!”

 

“Đại thần, xin hãy nhận cái dập đầu của tôi!”

 

Trong một thời gian ngắn, một nhóm người thích chơi bowling đã hoàn toàn bị chỉnh phục bởi kỹ năng chơi của Dương Tiêu.

 

Ngay cả những người không thích chơi bowling cũng phải sửng sốt, họ không ngờ rằng Dương Tiêu đã thắng Triệu Vô Cực.

 

Triệu Cầm như bị sét đánh, vẻ mặt bà ta sững sờ.

 

Dương Tiêu thực sự đã thắng Triệu công tử?

 

Phề vật này đã thắng Triệu công tử?

 

Không cần phải máu chó như vậy chứ?

 

Gương mặt già nua của Đường Kiến Quốc đông cứng lại, mọi thứ hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ông ta.

 

Triệu Vô Cực dường như đã phải chịu một trăm nghìn điểm sát thương, anh ta thực sự có động lực giống con Husky.

 

Mình đường đường là con cưng của trời, vậy mà lại bại dưới tay phé vật, sợ rằng sau này anh ta sẽ là trò cười lớn nhất ở Trung nguyên.

 

“Thắng rồi! Dương Tiêu, anh đã thắng rồi, quá tuyệt!”

 

Đường Mộc Tuyết như được miễn tội chết, cô vui mừng reo hò suýt nữa đã nhảy cng lên.

 

Không ai biết trong quả bóng cuối cùng của Dương Tiêu vừa rồi, Đường Mộc Tuyết đã bị dày vò như thế nào.

 

Ánh mắt Dương Tiêu cưng chiều nhìn Đường Mộc Tuyết cười nói: “Mộc Tuyết, không để em thất vọng!”

 

“Vâng vâng!” Gương mặt ngọc bích hoàn mỹ của Đường Mộc Tuyết tràn đầy ý cười.

 

Nếu không phải cô là một người phụ nữ thành thị rất kiệm lời, e rằng giờ phút này cô đã lao vào vòng tay của Dương Tiêu rồi.

 

Triệu Vô Cực tức giận đấm vào bức tường bên cạnh: “Chết tiệt! Tôi đã thua một phế vật, chó má!”

 

“Triệu công tử, có phải anh nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?” Dương Tiêu cười nhẹ nhìn Triệu Vô Cực.

 

Vẻ mặt của Triệu Vô Cực càng lúc càng trở nên xấu, anh ta nhìn Dương Tiêu với vẻ mặt u ám: “Hứa? Hứa gì?”

 

“Uh! Không lẽ Triệu công tử đã quên mát? Vừa nãy tự anh mở miệng đồng ý, nếu anh thua thì sẽ đưa chiếc Rolex trên tay anh cho tôi. Chẳng lẽ Triệu công tử muốn quyt2”

 

Dương Tiêu nói đùa.

 

Nghe thấy những lời của Dương Tiêu, những người đam mê bowling bị Dương Tiêu chỉnh phục không thể chịu đựng được nữa.

 

“Triệu công tử, không phải anh định quyt chứ? Vừa nãy anh bảo bọn tôi làm chứng. Bây giờ anh thua, chẳng lẽ anh dám chơi nhưng không dám chịu?”

 

“Đúng vậy Triệu công tử, dù sao anh cũng sinh ra trong nhà họ Triệu một trong tứ đại gia tộc, nếu anh dám chơi nhưng không dám chịu, sau này nói ra thì thật xáu hổ!”

 

“Tôi thấy Triệu Vô Cực này có chơi nhưng không có chịu, tốt, tôi sẽ đăng lên vòng bạn bè để mọi người thấy rằng Triệu Vô Cực đã ở nước ngoài sáu năm, khi về nước dám chơi nhưng không dám chịu!”

 

Tất cả mọi người tôi một câu anh một câu, suýt chút nữa đã khiến Triệu Vô Cực tức giận bốc khói.

 

Vốn dĩ chơi bowling thua phế vật đã rất xáu hổ, nều anh ta dám chơi nhưng không dám chịu thì sẽ mắt mặt đến cả nhà nội.

 

Chiếc Rolex này là phiên bản giới hạn toàn cầu, trên thế giới có không quá mười chiếc, trong lòng Triệu Vô Cực đang chảy máu dữ dội.

Bình Luận (0)
Comment