Hổ Tế

Chương 714

Chương 714:

 

Tiền bối Cát, ông và ông Bạch từng là bạn tốt nói đủ mọi chuyện, không cần có tình trạng như hôm nay. Hai người kết bạn vì cờ vây, lại vì cờ vây mà sinh hận! Không cần phải như thế này, bây giờ hai người cũng đã có tuổi, tôi hy vọng lúc này hai người nên cố gắng phá bỏ giới hạn của chính mình, ghi tên mình vào lịch sử?”

 

Nghe vậy, Cát Hưu và Bạch Nguyên Kiệt đều cảm thấy sảng khoái.

 

Như mọi người đã biết, người phụ nữ họ đồng thời thích cũng là một cao thủ cờ vây.

 

Đúng vậy, họ kết nối với nhau vì cờ vây, nhưng cũng kết thúc vì cờ vây.

 

Dương Tiêu nhìn vẻ mặt nhịn không được của Bạch Nguyên Kiệt, biết rằng cuối cùng Bạch Nguyên Kiệt đã không muốn chiến đấu với Cát Hưu nữa.

 

Dù gì thì họ đã từng là bạn thân của nhau.

 

Dù gì thì họ cũng đã từng là anh em.

 

“Tôi kính nhân sinh tám ly rượu, năm tháng nói với tôi đừng quay đầu! Chàng trai trẻ, lòng tốt của cậu tôi xin lĩnh tắm lòng!” Cát Hưu lạnh lùng nói.

 

Nhìn thấy chấp niệm của Cát Hưu quá sâu, Dương Tiêu nhanh chóng nói: “Tiền bối Cát, có ngày nghĩ đến có ngày không, đừng đợi đên lúc không có mới nhớ tới!”

 

Dương Tiêu biết nếu anh bỏ lỡ ngày hôm nay, anh không biết khi nào Bạch Nguyên Kiệt và Cát Hưu mới gỡ bỏ được những mâu thuẫn lúc trước.

 

Bạch Nguyên Kiệt áy náy cả đời, mà Cát Hưu đối chọi gay gắt với Bạch Nguyên Kiệt cả đời, tất cả là vì tưởng niệm người đã khuát.

 

Hơn nữa, cả hai đều là những cây thường xanh trong giới cờ vây ở Thiên Phủ Chi Quốc, lại là trụ cột của các cấp nhân vật.

 

Nếu cả hai có thể bắt tay làm hoà, chắc chắn sẽ có thể tạo nên một làn sóng cờ vây và dẫn dắt những tài năng trẻ của Thiên Phủ Chi Quốc càn quét các đối thủ trên thế giới.

 

“Cậu nhóc, không cần lãng phí lời nói, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!” Cát Hưu lạnh lùng nói.

 

Ông ta nhịn đau miễn cưỡng đặt bàn tay của người mình yêu vào tay Bạch Nguyên Kiệt, nhưng vì sự ngông cuồng và nông nổi của Bạch Nguyên Kiệt đã hủy hoại cuộc đời của người ông ta yêu, làm sao Cát Hưu có thẻ tha thứ?

 

Bạch Nguyên Kiệt thở dài: “A Hưu, bốn mươi năm trước, tôi và ông cùng nhau rời Trung nguyên. Với ước mơ và theo đuổi, chúng ta đến Đề Đô tham gia giải đấu cờ, cho nên đã quen biết Tó Tố, Tố Tố mắt tôi rất tiếc nuối. Nếu có thể thật sự được lựa chọn, tôi thà rằng người chết năm đó là tôi.”

 

“Năm đó, nếu không phải vì nuôi con trưởng thành, có lẽ tôi đã chọn tìm vùng đất không người kết thúc cuộc đời mình! Đôi với ông Tô Tô rât quan, mà đôi với tôi còn quan trọng hon. Xin lỗi, tôi đã không chăm sóc tốt cho Tố Tố.”

 

Một câu A Hưu đơn giản, một câu xin lỗi đơn giản, điều này khiến vẻ mặt của Cát Hưu lộ ra vẻ cảm động.

 

Năm đó Bạch Nguyên Kiệt đã gọi ông ta như: vậy, trong nháy mắt ông ta lại được nghe lại, nhưng ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, tuổi xé chiều.

 

Đặc biệt câu nói xin lỗi đó đã gây ra sóng lớn trong lòng Cát Hưu.

 

Ông ta chờ đợi lời xin lỗi của Bạch Nguyên Kiệt hàng chục năm trời. Khi câu nói này thốt ra khỏi miệng Bạch Nguyên, Cát Hưu không nhận ra rằng trong lòng mình đang rất nồng nhiệt, nhưng lại trồng trải và cô đơn đến thế.

 

Dương Tiêu như trút được gánh nặng, anh biết trong lòng Cát Hưu đã rung động: “Tiền bối Cát, ông là cây thường xanh trong giới cờ vây ở Thiên Phủ Chỉ Quốc. Hạnh phúc lớn nhất của một người là phát hiện ra không gì bằng nửa đời mình, tuổi trẻ đầy sức sáng tạo, khám phá ra sứ mệnh của mình trong cuộc đời này.”

 

“Nhưng… nhưng mà, tôi đã già!” Cát Hưu sâu đậm nói, vẻ mặt tràn đầy tang thương.

 

Dương Tiêu cười nhẹ: “Không dối gạt ông Bạch, cháu đã từng là quân nhân, việc nước khó khăn, kêu gọi phải chiến đấu! Đối với hai người mà nói, chỉ cần có tinh thần học tập, sẽ luôn ở trong thời kỳ tuổi trẻ của cuộc đời, đời này mãi mãi ở Hoa Hạ, kiếp sau vẫn sẽ là thợ trồng hoa.”

Bình Luận (0)
Comment