Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!

Chương 35

Sáng sớm ngày thứ hai, Thượng Hảo Giai bị Đa Đa đánh thức.

Thượng Hảo Giai mở cửa sổ, hít sâu một hơi, run lẩy bẩy nói: "Thật con mẹ nó lạnh ghê."

Đa Đa bình tĩnh liếc sang Thượng Hảo Giai, nói: "Ngu ngốc."

Trong tiết học tiếng Anh, cô giáo Mỹ vì có việc nên nhờ bạn đến dạy thay.

Cân nhắc đến tình huống của những người như Ngải Khải, người dạy lần này là một người đàn ông Đức không biết tiếng Trung.

Đôi mắt có màu xanh lam vừa vào cửa đã phát sáng về phía Thượng Hảo Giai và Lương Thiến Thiến.

Thượng Hảo Giai tự giới thiệu bản thân xong, lão sắc quỷ liền ôm cô một cái, qua vai lão Thượng Hảo Giai thấy Lương Thiến Thiến đang lom lom lườm mình.

Thượng Hảo Giai vốn đang tức giận bừng bừng, con ranh này hôm qua quyến rũ người đàn ông của mình, hôm nay còn lý luận?

Ném cho Lương Thiến Thiến một ánh mắt hung tợn, Thượng Hảo Giai quay đi không thèm để ý đến cô ta. Cô đột nhiên nhớ đến Tiêu Minh Tuấn, hôm nay anh ta lại vắng mặt, không biết đi nơi nào rồi.

Lão sắc quỷ đến trước mặt Lương Thiến Thiến, Lương Thiến Thiến giới thiệu bản thân xong, thấy lão sắc quỷ chuẩn bị ôm mình liền đẩy ông ta, âm dương quái khí lớn tiếng nói: "Ai u ~ ông đừng ôm tôi. Tôi là một cô gái rất bảo thủ đấy, không giống như bạn Thượng Hảo Giai đâu."

Lão sắc quỷ không nghe hiểu Lương Thiến Thiến nói gì liền quay lại nhìn Thượng Hảo Giai, chờ cô giải nghĩa cho ông ta.

d!đ!l!q!đ

Thượng Hảo Giai nghe Lương Thiến Thiến nói xong, thầm mắng trong lòng: Bà không tìm mày, mày còn dám trêu bà.

Cô dùng tiếng Anh giải nghĩa cho lão sắc quỷ: Lương Thiến Thiến không gọi là Coco Lương mà là Kê Kê Lương, rồi cô quay lại khiêu khích nhìn Lương Thiến Thiến, âm dương quái khí nói: "Lương Thiến Thiến à, cô đừng có lấy cái tên gì mà Coco, nhiều đất quá. Chị tặng cho cô một cái tên tiếng Anh đấy, thế nào?"

Lương Thiến Thiến cũng nằm trong số những thanh niên yêu nước, có chết cũng biết cái tên Lương Thiến Thiến của mình nói thế nào, nghe ban nãy Thượng Hảo Giai nói với thầy dạy ngoại ngữ không rõ lắm, ngu dốt nói một câu: "Tên gì?"

Thượng Hảo Giai cười khinh miệt, nói với cô ta: "Đơn giản lắm. JJ Lương, nghe thế nào? Cô nên vui vì tên tiếng Hoa của mình cũng có thể sửa được, gọi Lương Kê Kê hoặc Lương Tiện Tiện, tôi thấy chúng còn thu hút hơn cái tên hiện tại của cô đấy."

Lương Thiến Thiến thấy Thượng Hảo Giai nói có chút quá đáng, vỗ bàn lớn tiếng: "Thượng Hảo Giai, tôi nói cho cô biết, cô đừng có quá đáng."

Thượng Hảo Giai khinh bỉ nhìn cô ta, dịu dàng nói: "Sao hả? Muốn đánh nhau chứ gì?" Cô xắn tay áo lên chuẩn bị, trong đầu đang tính xem sẽ đánh cho Lương Thiến Thiến liệt nửa người.

Lương Thiến Thiến biết lúc Thượng Hảo Giai ở trường học ra sao nên có hơi sợ sệt, nhỏ giọng thì thào: "Ai thèm đánh nhau với cô?" Nói xong cũng ngồi xuống.

Thầy dạy tiết thứ hai là Lôi Hạo Hiên, giảng môn "Tâm lý học thị trường"

Do nghề nghiệp liên quan đến tài chính, lại nằm trong bộ phận thị trường, khó tránh khỏi việc phải học Tâm lý học và Nghệ thuật ngôn ngữ.

Nhìn Lôi Hạo Hiên trên bục giảng, Thượng Hảo Giai chợt cảm thấy Lôi Hạo Hiên là một người đàn ông rất hài hước và bác học đa tài.

Cô thầm cảm thán, anh đẹp trai này vì sao lại chỉ yêu bản thân nhỉ? Kể từ khi tới đây, anh ta cứ như mất tích, không thấy mặt đâu cả, cũng không biết đã làm gì.

Lôi Hạo Hiên đứng trên bục nói: "Khi mọi người giao tiếp với khách hàng, mọi người nhất định phải áp dụng Tâm lý học và Nghệ thuật ngôn ngữ. Trước tiên tôi sẽ nói về Tâm lý học, nắm giữ nó sẽ nắm giữ vai trò chủ đạo, vì sao tôi lại nói thế, tôi sẽ lấy ví dụ cho mọi người. Thượng Hảo Giai, mời cô trả lời."

Thượng Hảo Giai kêu rên trong lòng, ủ rũ cúi đầu đáp: "... Vâng."

Lôi Hạo Hiên bắt đầu đặt câu hỏi: "Tôi hỏi cô, con người tiến hóa từ loài nào?"

Thượng Hảo Giai liếc mắt, trả lời: "Con khỉ."

Lôi Hạo Hiên tiếp tục hỏi: "Từ đâu cô biết khỉ tiến hóa thành người?"

Thượng Hảo Giai liếc trắng mắt, trong bụng không ngừng càu nhàu, anh ta có phải bị bệnh không vậy? Trả lời: "Khi còn bé thầy đã dậy chúng tôi."

dieen!daan!lee!quuyy!doon

Lôi Hạo Hiên khoanh hai tay trước ngực, mặt như đang xem kịch vui: "Vậy vì sao cô khẳng định như vậy?"

Thượng Hảo Giai thực sự cảm thấy rất vô lực, không ngừng oán giận vì sao anh ta lại thảo luận vấn đề nhàm chán này, mất kiên nhẫn nói: "Thầy giáo nói."

Lôi Hạo Hiên cười nói: "Vậy nếu thầy cô nói người tiến hóa từ lợn, không phải hôm nay cô sẽ trả lời là lợn à."

Thượng Hảo Giai nghe rõ, hóa ra đang chờ cô: "... Cũng... có thể..."

Lôi Hạo Hiên: "Nói cho tôi biết, từ trong câu trả lời của tôi, Thượng Hảo Giai cô đã hiểu ra được đạo lý gì?"

Thượng Hảo Giai rất muốn nói cho anh ta biết, đạo lý mà cô hiểu ra đấy là người được tiến hóa từ lợn. Nhưng vì giữ hình tượng, cô vẫn trả lời trái với lòng: "Lý luận của con người được thầy cô dạy bảo khi còn bé, nhưng nếu bản thân chưa tự chứng thực thì không thể kết luận và tin tưởng tùy tiện, dẫu sao nhận thức chỉ là cảm giác, sự thực đặt ra trước mắt mới có thể tin."

Lôi Hạo Hiên gật đầu tán dương: "Rất tốt, vậy thì Thượng Hảo Giai cô lấy cho tôi một ví dụ. Cứ bình thường, đơn giản dễ hiểu. Tôi sẽ trả lời cô, những bạn học khác phải lắng nghe cẩn thận."

Thượng Hảo Giai thầm phấn khởi, nở nụ cười hỏi: "Được. Xin hỏi anh có cho rằng con người sẽ ăn c*t không?"

Lôi Hạo Hiên có chút không vui: "Không."

Thượng Hảo Giai giả bộ ngây thơ, nghiêng đầu hỏi: "Vậy vì sao anh lại cho rằng như thế?"

Lôi Hạo Hiên sắp không nhịn được: "Bởi vì người của thế hệ trước đã dạy tôi như thế."

Thượng Hảo Giai ra vẻ đạo mạo, nói: "Thế thì anh chưa từng ăn, làm sao đã kết luận con người không thể ăn? Tôi cảm thấy anh quá võ đoán, suy cho cùng anh đã ăn đâu phải không. Chỉ khi anh ăn rồi thì mới biết vì sao con người không thể ăn, đúng không."

Lôi Hạo Hiên không trả lời nữa, khen ngợi theo kiểu châm chọc: "Thượng Hảo Giai, tuy ví dụ này của cô vừa thô tục vừa dơ bẩn nhưng rất dễ hiểu."

Thượng Hảo Giai giả đò nghe không hiểu, tức muốn thở ra khói, ngoan ngoãn trả lời: "Cám ơn anh."

Sắc mặt Lôi Hạo Hiên thay đổi, nghiêm nghị nói: "Nhưng tôi không thể không nói một câu, chẳng lẽ cô muốn tôi đi ăn c*t rồi nói cho cô biết nó có ngon không hả? Phạt ra ngoài đứng mười phút." Ngón tay anh ta chỉ ra cửa.

Thượng Hảo Giai mặt như đưa đám, vừa đi vừa nói: "... Sao tôi lại quên anh là thầy cơ chứ?"

Mười phút sau

Lôi Hạo Hiên bắt đầu giảng giải cho mọi người làm thế nào để xoa dịu khi khách hàng bực bội, từ tri thức lý luận cho đến thực hành.

Anh ta dọn bàn ghế trên bục sang một bên để làm sân diễn, mọi người ba chân bốn cẳng bắt đầu di chuyển bàn ghế.

Thượng Hảo Giai do bị Lôi Hạo Hiên phát đứng nên tâm tình không tốt, nằm trên bàn giả chết. Trong đầu không ngừng nói, đừng chọn tôi, đừng chọn tôi, nghìn vạn lần đừng chọn tôi.

Lôi Hạo Hiên chỉ vào Thượng Hảo Giai, làm tư thế thầy giáo nói: "Học sinh Thượng Hảo Giai, lần thực hành này xin nhờ cô biểu diễn cho mọi người."

Thượng Hảo Giai rên rỉ, ngồi dậy lườm xéo Lôi Hạo Hiên, cười cứng ngắc: "Dạ vâng..."

Hít sâu một hơi, cô đứng dậy lên sân khấu biểu diễn.

Thượng Hảo Giai vào vai một nhân viên ngân hàng, Lôi Hạo Hiên vào vai khách hàng phải chờ xử lý nghiệp vụ.

Thượng Hảo Giai giả bộ ngồi trước cái bàn trống, hai tay gõ lạch cạch lên mặt bàn như đang gõ máy tính. Thỉnh thoảng cô lén ngẩng lên nhìn Lôi Hạo Hiên đang trợn mắt nhìn nàng, trong lòng âm thầm thăm hỏi tổ tông của anh ta.

Lôi Hạo Hiên bỗng vỗ bàn, hét lên với Thượng Hảo Giai: "Cô xong chưa hả? Tôi còn phải chờ bao lâu nữa, cô có thể nhanh lên được không, tôi không có thời gian trễ nải ở đây."

Thượng Hảo Giai nhìn tay Lôi Hạo Hiên vỗ lên mặt bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Diễn sâu ghê đấy, chẳng biết có đau không?"

Cô dùng nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn máy móc nhìn Lôi Hạo Hiên, nói nghiêm túc: "Thật sự xin lỗi, nghiệp vụ của anh rất phức tạp rườm rà, tôi đã cố hết sức làm nhanh chóng cho anh rồi."

Lôi Hạo Hiên tiếp tục vỗ bàn, hét với Thượng Hảo Giai: "Rườm rà phức tạp không phải vấn đề của các cô hả? Cô đang làm trễ nải thời gian của tôi đấy, cô có biết tôi chờ cô thêm một phút ở đây sẽ thiệt hại bao nhiêu không? Cô không chỉ làm chậm trễ thời gian của tôi mà còn làm chậm trễ thời gian của chính cô nữa. Nếu tôi không có tiền thì làm sao tồn tại ngân hàng của các cô? Tiền lương của các cô đến từ đâu?..."

Anh ta lại kích động vỗ mạnh bàn: "Tôi là bố mẹ cơm áo của các cô. Cô không hiểu sao?"

Thượng Hảo Giai liếc mắt, lầm bầm: "Mẹ kiếp. Còn bố mẹ cơm áo con mẹ nó nữa chứ. Thật đúng là dát vàng lên mặt."

Cô kéo ghế ra, đứng nghiêm cúi gập đầu chín mươi độ, cung kính nói với Lôi Hạo Hiên: "Con chào bố." Nói xong vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục làm việc, không thèm nhìn Lôi Hạo Hiên đã hóa đá trước mặt.

Cứ như vậy, trong tiếng cười vang của toàn thể mọi người, Thượng Hảo Giai lại bị phạt đứng, chẳng qua lần này là đứng cho đến hết giờ.

Thượng Hảo Giai cảm thấy hôm nay đúng là cái ngày tai họa, xem ra mình và Lôi Hạo Hiên đã định là kẻ thù của nhau rồi.

Sau khi tạn học, vịt cạn Thượng Hảo Giai bị chị Mễ kéo đi bơi.

Thượng Hảo Giai thoải mái đội phao ngâm mình ở một góc, nhìn đám người Ngải Khải và Tiêu Minh Tuấn bơi lội có chút hâm mộ. Chị Mễ cũng đội phao bên cạnh hỏi cô: "Em biết bơi chứ?"

Thượng Hảo Giai lắc đầu trả lời: "Không ạ. Chị có biết bơi không?"

Chị Mễ dùng biểu tình như nhìn đứa trẻ nhà quê lên thành phố nhìn Thượng Hảo Giai nói: "Chị biết được một chút. Hay chị biểu diễn cho em xem nhé."

Thượng Hảo Giai vội tỏ ý muốn xem, chị Mễ bỏ phao lặn xuống nước.

Thượng Hảo Giai tức thì cảm thấy mặt nước bắn lên vô số bọt, cả hồ bơi sóng cuộn trào mãnh liệt, cực kỳ nguy nga.

Tiêu Minh Tuấn và những người khác hết hồn, vội dừng lại tránh sang một bên.

Tiêu Minh Tuấn thấy cạnh bờ là Thượng Hảo Giai không biết bơi, vội bơi đến bên cạnh để bảo vệ cô.

Đến khi chị Mễ bơi vòng lại, Thượng Hảo Giai dập đầu bình bịch hỏi: "Chị... Mễ, chị... chị... chị... bơi... kiểu... gì... thế?"

Chị Mễ kiêu ngạo đáp: "Rất đơn giản, nín thở, sau đó nhắm mắt lặn xuống nước, ở bên dưới em cố gắng đạp thật mạnh, không chìm là được."

Nét mặt Thượng Hảo Giai như ăn phải phân, cực kỳ méo mó chị Mễ: "Af~~"

Chị Mễ cười thần bí ghé lỗ tai Thượng Hảo Giai nhỏ giọng: "Hảo Giai à, có phải đến tháng không?"

Thấy Hảo Giai lắc đầu, chị Mễ khinh bỉ nhìn cô nói: "Em đừng có xấu hổi, cứ nói thẳng."

Hảo Giai vẫn lắc đầu, chị Mễ có chút tức giận đeo kính lặn rồi chui xuống nước. Lát sau, chị Mễ nổi lên nhìn Tiêu Minh Tuấn bên cạnh Thượng Hảo Giai, cảm thán: "Thật không ngờ tên nhóc này còn có công năng ấy."

Tiêu Minh Tuấn chẳng hiểu ra sao cả, nghe Ngải Khải bên kia gọi liền bơi đi.

Thượng Hảo Giai không nghĩ ra, nhìn chị Mễ hỏi: "Công năng gì ạ?"

Chị Mễ nằm úp sấp, nhỏ giọn nói bên tai Thượng Hảo Giai: "Vừa rồi không phải chị hỏi em có kinh nguyệt hay không à? Đó là vì nãy chị thấy hạ thân em chảy ra máu loãng, chị mới tò mò. Kết quả em nói em chưa đến, chị lại xuống nhìn, hóa ra lại không phải em. Nó chảy ra từ hạ thân Tiêu Minh Tuấn. Em nói xem tên nhóc này có cấu tạo kiểu gì vậy? Sao có thể đến tháng chứ?"

Thượng Hảo Giai kinh ngạc hỏi: "Thật hả?"

Chị Mễ vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Sau khi chị xác định lại nhiều lần, đúng là cậu ta."

Lúc này, đám người Ngải Khải đã bơi mệt, đến chỗ bọn họ rồi leo lên bờ. Ngay khi Ngải Khải đi lên, Thượng Hảo Giai mở to mắt nhìn cái mông của Tiêu Minh Tuấn, vẻ mặt rất phức tạp nhìn chị Mễ rồi cười phá lên.

Hóa ra Tiêu Minh Tuấn không có mang theo quần bơi, cái quần đang mặc mua ở cửa hàng, là cái loại quần bơi màu đỏ kém chất lượng, gặp nước thì sẽ bạc màu, cho nên chị Mễ mới tưởng Tiêu Minh Tuấn đến tháng.
Bình Luận (0)
Comment