Hỗ Trợ Mạnh Nhất [Thực Tế Ảo]

Chương 76


"Các nhà thám hiểm dũng cảm, hiện tại các cậu cưỡi lên Đại Bàng Vàng là có thể xuất phát luôn rồi." Rita mỉm cười bảo mọi người.
Lúc này Dạ Kiêu bỗng mở miệng thắc mắc: "Xin hỏi một chút, chỗ ngài có còn bán Đại Bàng Vàng không ạ? Chúng tôi có mấy người bạn, sau này cũng phải đến Thành Otto."
Rita tò mò nhìn qua anh: "Mấy người bạn đó của các cậu cũng quen biết Mục sư Patrick à?"
"Vâng ạ." Bạn bè mà Dạ Kiêu nhắc đến đương nhiên chính là chỉ tụi Giang Nam, nếu đã cùng đội với nhau, vậy thì thông tin về Nhiệm vụ Tuần hoàn tất nhiên cũng được chia sẻ với bọn họ, do đó độ hảo cảm với NPC Thành Sina của tiểu đội nhóm Giang Nam cũng rất cao, hẳn cũng đủ để lấy được tín vật của Mục sư Patrick.
Nghe vậy, Rita trả lời: "Đại Bàng Vàng vốn đã hiếm, vả lại không dễ thuần dưỡng, tất cả Đại Bàng Vàng mà ta thuần dưỡng được có thế này thôi.

Cơ mà ở chỗ ta còn mấy con Chim Cánh Xanh, tuy bề ngoài không được đẹp như Đại Bàng Vàng nhưng tốc độ bay thì ngang nhau, cũng là thú cưỡi hệ bay hiếm có."
"Vậy là tốt rồi." Dạ Kiêu cực kì hài lòng với câu trả lời này, nếu ai trong đội cũng được một con thú cưỡi hệ bay thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi đường, sau này mọi chuyện đều sẽ thuận tiện hơn nhiều lắm dù là với việc thăng cấp hay làm nhiệm vụ.
Sau khi tạm biệt Rita, mọi người bèn ngồi lên lưng Đại Bàng Vàng, Đại Bàng Vàng trở mình, dang hai cánh ra, vỗ nhẹ vài cái rồi lập tức vút lên trời cao, bay về phía Thành Otto.
Tốc độ bay của Đại Bàng Vàng nhanh vô cùng, chưa đến mười phút đã bay đến điểm đích.
Thành Otto to hơn Thành Sina nhiều, bên ngoài là tường thành sừng sững, bên trong đầy những công trình kiến trúc mang phong cách La Mã cổ đại, trong số đó bắt mắt nhất chính là Thần Điện Quang Minh, thoạt trông cực kì rộng lớn và đồ sộ.
Trong thành có khu vực hạ cánh riêng cho thú cưỡi hệ bay, có vẻ Đại Bàng Vàng cũng không phải mới tới lần đầu, thế nên là quen cửa quen nẻo đáp xuống vị trí chỉ định.
Chẳng qua sau khi Dạ Kiêu xuống khỏi lưng Đại Bàng Vàng, quanh người bỗng lập tức tỏa ra khí đen trông đã chẳng may mắn gì.
"Lão đại, cậu làm sao thế?" Truy Hồn thấy thế thì hoảng sợ, vội mở miệng hỏi.
"Là lời nguyền......" Dạ Kiêu khẽ nhíu mày, nhận ra trên người mình chợt có thêm một debuff, tên là "Lời Nguyền Của Pháp Sư Vong Linh", kế đó lập tức bắt đầu nhanh chóng bị tụt máu, cứ 2 giây thì lại mất 20 điểm HP.

Bây giờ Dạ Kiêu đã đến cấp 50, lượng máu dày không kém Cố Lạc cấp 45 là bao, thế nhưng cũng không đỡ nổi tình trạng tụt máu liên tục không thôi như vậy.

Đừng thấy mỗi 2 giây chỉ tụt có 20 điểm HP, một phút có khi phải tụt tận khoảng 600 điểm lận.

Nếu bên cạnh không có Mục sư bơm máu giúp, không đến mười phút, Dạ Kiêu sẽ chết thẳng cẳng vì cái sự tụt máu đó.
Cũng đúng lúc này thì Dạ Kiêu mới nhớ ra, trước đó anh với Nhiễm Kỳ có nhận được một Nhiệm vụ ẩn trong Bí cảnh Long Hồn, yêu cầu hai người bọn họ đến Thành Otto, tìm Tư tế Quang minh Leslie để được hỗ trợ giải trừ lời nguyền trên người mình.
Trước đó do cấp bậc chưa tới, nhiệm vụ này cứ bị bỏ xó đấy, hình như Thạch Anh Trắng mà NPC đưa anh có thể kiềm hãm lời nguyền, vì thế lời nguyền cũng không ảnh hưởng gì đến cơ thể anh, làm anh tí nữa là quên bẵng nó luôn.

Lại chẳng ngờ khi giờ anh đến Thành Otto, lời nguyền này lập tức như thể bị cái gì kích hoạt, và cả viên Thạch Anh Trắng anh luôn mang bên người kia cũng bất ngờ nứt ra rất nhiều vết rạn, trông như bất kì lúc nào cũng sẽ vỡ nát vậy, thảo nào lời nguyền lại ùa ra.

Chắc là sau khi bọn họ vào đây thì nhiệm vụ bị kích hoạt lại, nên Thạch Anh Trắng mới không áp chế được nữa.
Hiển nhiên Nhiễm Kỳ cũng nhớ ra chuyện này, trước đó cậu từng thử dùng Thuật Tinh Lọc lên Dạ Kiêu nhưng không có tác dụng, cậu chỉ có thể liên tục quăng buff hồi máu cho Dạ Kiêu, theo sau đó nhíu mày bảo: "Đi, chúng ta mau đến Thần Điện Quang Minh, tìm Tư tế Quang Minh Leslie!"
Chắc hẳn Nhiệm vụ ẩn của họ hồi trước đã bị kích phát, "Lời Nguyền Của Pháp Sư Vong Linh" gì gì đó, nghe đã thấy xúi quẩy kinh, chắc chắn chết cái thôi cũng chưa thể giải quyết xong, không thể cứ để tụt máu mãi như vậy, cần phải mau giải trừ lời nguyền mới được!
"Phải phải phải! Mau đi thôi!" Mọi người vội xúm xít quanh Dạ Kiêu đi về phía Thần Điện Quang Minh.
Rõ ràng là địa vị của Thần Điện Quang Minh ở Thành Otto cực kì cao, ở cửa vào có rất nhiều Kỵ sĩ Quang Minh mặc giáp trụ màu trắng bạc trấn thủ.

Thấy đám Dạ Kiêu đi tới, các Kỵ sĩ Quang Minh kia lập tức cảnh giác rút trường kiếm trong tay ra, lạnh lùng quát: "Đứng lại! Các ngươi là ai?!"
Cũng không trách họ phản ứng mạnh vậy được, dù sao thì lúc này cả người Dạ Kiêu đang bốc lên khí đen, bất kì ai liếc cái cũng có thể nhìn ra có gì đó không đúng.
"Chúng tôi là dũng giả tới từ Thành Sina, muốn được gặp ngài Tư tế Quang Minh Leslie ạ." Nhiễm Kỳ lên trước một bước, mở miệng nói, "Bạn tôi trúng Lời nguyền của Pháp sư Vong Linh, cần nhờ ngài Leslie hỗ trợ."
"Cái gì? Lời nguyền của Pháp sư Vong Linh?" Các Kỵ sĩ Quang Minh đều tỏ vẻ không thể tin được, "Mấy nghìn năm trước Pháp sư Vong Linh cũng biến mất khỏi đại lục này rồi, các ngươi gặp phải Pháp sư Vong Linh ở đâu?!"
Bọn họ tính ra không nghi ngờ lời của Nhiễm Kỳ gì cả, bởi vì khí đen trên người Dạ Kiêu trông quả thật giống khí từ Lời nguyền của Pháp sư Vong Linh vô cùng.
Nhiễm Kỳ đành kể sơ lại chuyện bọn họ tìm ra Bản đồ Kho báu rồi vào Bí cảnh Long Hồn, mấy Kỵ sĩ Quang Minh nghe được đều rất là ngạc nhiên.

Để chứng minh cho độ tin cậy trong câu chuyện của bọn họ, cậu thậm chí còn gọi cả bé rồng trắng của mình ra.
Bấy giờ, đám Kỵ sĩ Quang Minh đó không thể không tin nữa.
"Mau! Mau đi mời ngài Leslie nhanh lên!"
Một vị Kỵ sĩ Quang Minh chạy như bay vào Thần Điện Quang Minh, không lâu sau đã có người trở về mời tụi Dạ Kiêu với Nhiễm Kỳ đi vào.
Đám Truy Hồn cũng định đi theo, song lại bị các Kỵ sĩ Quang Minh cản lại: "Ngại quá, ngài Leslie chỉ mời hai vị bọn họ thôi."
Đám Truy Hồn không biết làm sao, đành phải chờ ở bên ngoài.
Nhiễm Kỳ vội cùng Dạ Kiêu đi theo Kỵ sĩ Quang Minh tiến vào Thần Điện Quang Minh, dọc đường vẫn duy trì buff hồi máu liên tục trên người Dạ Kiêu để anh không bị "cầu cứu chưa nửa mà chết nửa đường rồi".

Bên trong Thần Điện Quang Minh to lớn như nhìn từ bên ngoài, sau khi bước qua cổng lớn, nhìn chếch sang là thấy được vườn hoa và suối phun đẹp đẽ, thêm cả mấy bức phù điêu lớn hình rồng bằng đá rất đẹp, rõ ràng, rồng có ý nghĩa cực kì đặc biệt đối với Thần Điện Quang Minh.
Xuyên qua vườn hoa, lại đi qua hai cái điện phụ nữa, cuối cùng bọn họ cũng tới trước điện chính.
Ở cửa có thị nữ mặc trường bào màu trắng buông tay đứng thẳng, thấy mấy người họ vào, lập tức đi lên tiếp đón.
"Các ngươi đi vào theo Natasha là được." Kỵ sĩ Quang Minh chịu trách nhiệm dẫn đường cho bọn họ bảo.
"Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo, đây là trách nhiệm của ta." Kỵ sĩ Quang Minh đó nói rồi, bèn quay người rời đi.
"Mời hai vị dũng giả theo ta." Thị nữ có tên Natasha kia hơi cúi mình với hai người, sau đó dẫn họ đi tiếp vào trong điện chính.
Rất nhanh, bọn họ đã thấy Tư tế Quang Minh Leslie.
Vị Tư tế Quang Minh ấy thoạt trông là một chú đẹp trung niên hơn 40 tuổi, tóc vàng mắt xanh, mặc trường bào cho Mục sư màu đỏ trắng đan xen với hoa văn phức tạp, đầu đội mũ miện được khảm đá quý, nhìn qua na ná Đại chủ giáo Hồng Y của giáo đình La Mã cổ đại, đầy vẻ thánh khiết.
Thị nữ dẫn người đến rồi bèn lùi xuống, sau khi trong điện chính chỉ còn ba người bọn họ, Leslie mới chậm rãi mở miệng nói: "Ta đã chờ đợi hai vị rất lâu."
Giọng của ông vô cùng bình thản, có sức mạnh làm yên lòng người, tâm tình Nhiễm Kỳ vốn đang nôn nóng dường như cũng ổn định lại rất nhiều.
"Ngài biết chúng tôi sẽ tới?" Nhiễm Kỳ không nhịn được hỏi.
"Không sai, ta còn biết trong các con có người trúng Lời nguyền của Pháp sư Vong Linh." Ánh mắt Nhiễm Kỳ lập tức sáng lên: "Ngài có cách giải lời nguyền của gã ư?"
"Có cách, thế nhưng cực kì khó khăn và nguy hiểm."
"Không sao cả, chúng tôi không sợ!" Nhiễm Kỳ chắc chắn như đinh đóng cột, mà Dạ Kiêu cũng tỏ vẻ giống vậy.
Leslie thở dài: "Các con cần phải vào Khu vực Vong Linh bị phong ấn, tìm ra hài cốt Pháp sư Vong Linh, mang về cho ta.


Có điều trong Khu vực Vong Linh tràn lan tử khí đậm đặc, người thường khi bị tử khí bám vào thì sẽ trực tiếp bị đồng hóa thành Vong linh.

Trên người thằng bé có sức mạnh tới từ Lời nguyền của Pháp sư Vong Linh, mạnh hơn chút tử khí đó, chính ra không cần lo là bị tử khí ăn mòn, nhưng Khu vực Vong Linh thật sự quá lớn, sức mạnh của lời nguyền sẽ không ngừng cắn nuốt máu thịt thằng bé, chỉ để mình thằng bé đi thu nhặt thì khó vô cùng, do đó con cũng cần đi theo.

Ta có thể xin Thần Quang Minh cho con mượn sức mạnh của Người, sức mạnh Ánh sáng sẽ cản tử khí không để con bị ăn mòn, song chỉ có thể duy trì trong vòng ba tiếng đồng hồ."
"Không thành vấn đề, tôi muốn đi cùng anh ấy!" Nhiễm Kỳ coi như đã nghe hiểu rồi, đây thật ra chính là một nhiệm vụ thu thập vật liệu vượt ải có giới hạn thời gian, cũng không đến nỗi rắc rối.
Leslie nhìn về phía bọn họ, "Con à, các con thật sự đã suy nghĩ kĩ càng chưa? Nếu không kịp thời ra khỏi Khu vực Vong Linh, có lẽ các con sẽ bị nhốt lại trong đó mãi mãi."
"Nghĩ kĩ rồi ạ!" Nhiễm Kỳ và Dạ Kiêu đồng thanh.
"Thôi được, các con theo ta." Leslie dẫn bọn họ ra sau điện, sau khi dịch chuyển một quyển sách trên kệ thì cơ quan ẩn đằng sau kệ sách được mở ra, để lộ một lối vào tầng hầm cực kì bí ẩn, thứ được gọi là Khu vực Vong Linh đó hóa ra đã bị phong ấn bên trong Thần Điện Quang Minh.
"Được rồi, nguyện cho sức mạnh của Thần Quang Minh ở bên các con." Leslie nói, tay đè lên đầu Nhiễm Kỳ, ngay sau đó trên người Nhiễm Kỳ lập tức hiện ra một cái buff có tên là "Chúc Phúc Của Thần Quang Minh", có thể ngăn chặn sự xâm nhập của tử khí trong vòng ba tiếng, "Đi thôi, nhất định phải bình an trở về nhé."
Leslie vừa dứt lời, trước mặt Nhiễm Kỳ và Dạ Kiêu lập tức bật ra thông báo của hệ thống.
【Hệ thống】 Ngài đã nhận Nhiệm vụ ẩn, xin hãy tìm ra đủ hài cốt của Pháp sư Vong Linh trong vòng 3 tiếng.

Tiến độ hoàn thành (0/10).

Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ..

Bình Luận (0)
Comment