Hỗ Trợ Vương Bài

Chương 23

Câu lạc bộ eSports đại học H, vì hai năm gần đây trường đạt thành tích cao tại các giải liên trường nên cũng khá nổi tiếng trong giới eSports các trường đại học. Trưởng câu lạc bộ lại cũng là học trưởng cùng khoa với Khâu Mục, hơn nữa nghĩ lại bản thân có ưu thế về máy tính nên thành viên câu lạc bộ phần lớn đều thuộc khoa cậu.

Câu lạc bộ hoạt động hiệu quả thì trường cũng nở mày nở mặt, vì vậy trong số tất cả các câu lạc bộ tại trường, có thể nói câu lạc bộ eSports này được nhận nhiều ưu tiên nhất, trường học còn bố trí riêng một phòng máy cho câu lạc bộ hoạt động, được gọi là “eSports Class”.

Từ khi Khâu Mục nhập học đến giờ cũng đã nghe thấy đồn đại về câu lạc bộ eSports này, nhưng vì không có nhiệt tình với bất cứ game nào nên cậu vẫn không có ý định gia nhập câu lạc bộ. Lần này nếu không vì Lý Kiệt và Cao Chấn Quân nhắc tới trong khi cãi nhau, có lẽ cậu còn chẳng nhớ đến sự tồn tại của nó.

Bây giờ Khâu Mục chỉ muốn mau chóng tăng trình độ chơi LOL của mình, bằng mọi cách để càng nhanh càng tốt, đột nhiên lại xuất hiện một câu lạc bộ eSports thế này, đúng là một cơ hội cực kỳ hoàn hảo.

Lý Kiệt có vẻ rất tích cực với lần giới thiệu này, ngay hôm đó liền đi gặp quản lý câu lạc bộ rồi hớn hở mang tin tốt về – vì câu lạc bộ đang trong thời gian hoạt động nên đã đồng ý ba ngày sau có thể trực tiếp khảo sát gia nhập câu lạc bộ tại eSports Class.

Sau khi nghe tin, Khâu Mục cũng không biểu hiện gì, trong khi đó Cao Chấn Quân thì lại cực kỳ kích động, nhưng lại nhanh chóng bị câu kế tiếp của Lý Kiệt tạt cho một chậu nước lạnh: “Đừng trách tôi không báo trước với mấy người, nội dung test vào câu lạc bộ là 5V5, bên kia là thành viên trong câu lạc bộ, còn về phần các cậu… muốn gọi ai thì gọi, chủ yếu sẽ xem biểu hiện của cá nhân cậu thôi, đừng để đến lúc đó không có ai thi cùng.”

“Còn có luật này nữa à?” Cao Chấn Quân trợn mắt, xoay người về phía Khâu Mục: “Cậu có team không đó?”

Khâu Mục dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi mặt: “Chắc là… cũng có?”

“Chắc là?” Cao Chấn Quân không biết nên nói gì: “Chắc là là cái méo gì?”

Hiển nhiên Khâu Mục bình tĩnh hơn rất nhiều, thản nhiên nói: “Nếu không có ai thì đến lúc đó cậu và Giả Kim ghi danh với tôi là được.”

Cao Chấn Quân hộc máu: “Tôi thì được, còn Giả Kim, cậu nghiêm túc thiệt hả?”

Tuy phòng bốn người của bọn họ học chuyên ngành khá tốt, nhưng xét về trình độ chơi LOL thì, Cao Chấn Quân Vàng III, trong khi Giả Kim… Bạc V.

Câu chuyện dừng lại ở đó, cho đến ngày sát hạch vào ba ngày sau, Cao Chấn Quân đương nhiên phải đi xem, còn tha theo Giả Kim rõ ràng không có hứng thú gì, hơn nữa lại càng không thể thiếu Lý Kiệt, hiếm khi cả phòng ký túc của Khâu Mục lại tụ họp đông đủ như thế này.

Giống với các phòng học công nghệ thông thường, eSports Class được bố trí từng hàng máy tính và thiết bị thống nhất chỉnh tề, nhưng khác ở chỗ vách tường được dán rất nhiều poster các vị tướng trong game cùng với bức ảnh chụp chung khi đội trường đạt thành tích trong giải liên trường, nơi nào cũng tỏa ra không khí của một câu lạc bộ eSports. Rõ ràng tuy là câu lạc bộ eSports nhưng ở đại học H, chủ yếu mọi người cũng chỉ chơi mỗi Liên Minh Huyền Thoại.

Khi bọn họ đến, rất nhiều thành viên câu lạc bộ đang đấu tập với nhau, tiếng bấm chuột gõ phím vang khắp phòng, mang đến cho người ta cảm giác phấn chấn kích động.

“Đù đù đù, đây chính là eSports Class trong truyền thuyết đó nha!” Cao Chấn Quân theo phía sau, vừa vào cửa liền sợ hãi dáo dác nhìn quanh: “Mẹ nó chứ ngầu quá đi! Tôi bảo này Lý Kiệt, cậu có thể gọi quản lý câu lạc bộ ra cho tôi đăng ký test luôn được không? Chưa biết chừng tốt số cũng có thể trở thành một thành viên ở đây?”

“Dẹp mọe đi, thành viên câu lạc bộ đâu phải thích là vào?” Lý Kiệt lườm cậu ta, kéo ba người tới một khu riêng rồi nói: “Chờ ở đây đi, tôi đi gọi học trưởng.”

“Đi mau đi.” Cao Chấn Quân sốt sắng đẩy hắn ra ngoài.



Phòng bên cạnh của eSports Class là phòng của quản lý, một thanh niên đeo kính đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa số liệu, nghe tiếng động liền xoay người lại, thấy Lý Kiệt mới lên tiếng chào: “Hi, đưa người đến à?”

“Đến rồi.” Lý Kiệt nói, liếc trộm qua dòng chữ “Cán sự ưu tú của câu lạc bộ” trên tài liệu, giấu đi sự hưng phấn trong lòng, nở nụ cười với hội phó Điền Bác Văn của câu lạc bộ: “Học trưởng, đã thông báo với những người trong câu lạc bộ sẽ tham gia sát hạch lần này chưa?”

Cái gọi là sát hạch gia nhập câu lạc bộ chính là thi đấu theo hình thức 5V5 tự do. Tuy rằng đấu solo sẽ trực quan hơn nhưng trong lĩnh vực thể thao điện tử, trình độ tác chiến phối hợp đoàn đội luôn quan trọng hơn trình độ cá nhân rất nhiều. Tất nhiên, có qua khảo hạch hay không còn phải xem biểu hiện cụ thể của người đó trong trận đấu, không dùng thắng bại để làm tiêu chuẩn quyết định.

Điền Bác Văn thấy ánh mắt của Lý Kiệt liền tiện tay tắt màn hình, đứng dậy khỏi ghế: “Yên tâm, đám Tường Tử đang chờ sẵn rồi, chỉ có điều…” Nói đến đây liền nghi hoặc liếc nhìn Lý Kiệt: “Cậu thật sự muốn team 2 của trường tham gia lần sát hạch này sao? Bạn của cậu mạnh thế cơ à?”

“Mạnh, mạnh lắm luôn! Lần này là sinh viên hạng nhất toàn khoa Khâu Mục đó, hẳn anh cũng biết.” Ý cười trên mặt Lý Kiệt không khống chế được: “Đương nhiên thực lực team 2 của trường sờ sờ ra đó, cũng vì sợ sẽ quá hà khắc nên em mới xin được đánh vị trí xạ thủ còn gì!”

Với tình huống này, nếu không tranh thủ lên sân đấu hành hạ Khâu Mục thì sợ là quay về ngủ không ngon.

Lý Kiệt đang mưu tính trong đầu, Điền Bác Văn đi tới vỗ vai Lý Kiệt, bỗng nhiên mở miệng nói: “Trong lứa mới vào đợt này thì cậu thuộc dạng khá nhất, trận này sát hạch người mới nhưng đồng thời cũng sẽ đánh giá cả cậu. Biểu hiện tốt một chút, đừng bỏ lỡ cơ hội vào team 3.”

“Vào team 3 của trường? Em sao?” Lời này khiến Lý Kiệt không tin nổi, định thần lại liền mừng như điên, giọng điệu không khỏi phấn khích: “Học trưởng yên tâm, nhất định em sẽ không làm anh thất vọng!”

“Đi thôi.” Điền Bác Văn vui vẻ cười cười, cất bước đi tới phòng máy bên cạnh, Lý Kiệt cũng nhanh chóng đi theo.



Ba người nhóm Khâu Mục chờ trong phòng đã lâu nên liền đi xem người khác chơi, mãi mới thấy Lý Kiệt dẫn một thanh niên đeo kính đi vào, theo phép lịch sự, cậu mới thu sự chú ý lại rồi đi đến.

Điền Bác Văn liếc qua cả bọn một lượt, cuối cùng nhìn thẳng vào Khâu Mục, mỉm cười: “Em là Khâu Mục phải không?”

Khâu Mục nhàn nhạt nở nụ cười: “Chào học trưởng.”

Điền Bác Văn nhìn về phía hai người còn lại, hỏi: “Đây là team hôm nay của em à?”

Khâu Mục lắc đầu: “Dạ không, khi nào chuẩn bị bắt đầu thì em sẽ gọi điện.”

“Tìm người ngoài trường sao?” Điền Bác Văn thoáng kinh ngạc rồi lại gật đầu: “Không sao, ai cũng được, em gọi đi.”

Khâu Mục liền gật đầu với anh ta, đi ra hành lang lấy điện thoại ra, ánh nhìn dừng lại trước một dãy số mới toanh trong danh bạ, mãi mới nhấn phím gọi đi.

Một chốc sau, một chuỗi “Alo alo alo” truyền qua điện thoại, xen lẫn rất nhiều âm thanh ầm ĩ, đôi khi còn nghe thấy tiếng người cười nói, về cơ bản có thể xác định người này đang dùng voice chat trong game.

Đây gọi là bận vài ngày à? Khâu Mục đen mặt một hồi, liền nghe thấy tiếng hỏi “Ai đó”. Cậu nhíu mày, gượng gạo mãi, rốt cuộc cũng bật ra được hai chữ: “Sư… phụ.”

Vừa nói ra khỏi miệng, bên kia bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, một lúc sau, giọng nói vui mừng vang lên, ngay cả qua điện thoại cũng vẫn tưởng tượng được độ cong nơi khóe miệng của người nọ: “Ôi tôi còn đang nghĩ xem ai lại có số điện thoại của mình! Rốt cuộc đồ đệ thân yêu cũng chịu gọi điện cho tôi. Có phải mấy ngày không gặp nên nhớ sư phụ quá rồi không? Nhớ thì cứ nói, sư phụ sẽ không chê cười đồ đệ đâu, có muốn hỏi tại sao sư phụ lại biết không nè?”

Khâu Mục kiềm chế nghe cho hết, hít sâu một hơi: “… Tôi cúp đây.”Hết chương 23.
Bình Luận (0)
Comment