Hộ Vệ Nữ Thần

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp đại sư huynh có ý mời tiểu điện hạ và Quân Kiếm Vũ lưu lại Tiêu Dao lâu một chút. Ôn lại chuyện xưa, hay đúng ra là lâu ngày quanh quẩn trên đỉnh núi trông đại điện không được đi ra ngoài đâm ra thèm hơi người nói chuyện.

- Sư phụ cũng thật là, mang tiếng ra ngoài tìm đại sư bá nhưng thực chất là rong chơi cả mấy trăm năm, quăng cho ta cái đại điện u ám lạnh lẽo này, Dẫn muội không biết đó thôi, đại sư huynh ở đây lâu ngày không khác gì bị giam lỏng, ngoại trừ cơm ba bữa, lấy sách mà tiêu khiển, tự mình đánh cờ, tự kỷ một mình, hiếm lắm mới có sư huynh đệ đến thăm, bọn họ đều bận rộn tu luyện quanh núi...

- Mấy trăm năm một mình trông giữ nơi này? Đại sư huynh hẳn rất cô đơn?

- Hửm? Không hẳn là có một mình, vẫn còn một người nữa, mà thôi đi, kẻ đó có cũng như không!

Diệp Thái Quảng thở dài ngao ngán, nhìn về Bạch Thần Điện cô quạnh đằng xa. Khuynh Mị Dẫn nghe vậy liền có hứng thú, nàng hỏi:

- Diệp sư huynh, còn có người sống ở đó sao? Là ai vậy?

- Khuynh Dẫn, muội còn nhớ không? Đại sư bá năm đó xuất cốc vội vàng lên đường về Lãnh Quốc chịu tang cha, lúc trở về liền dẫn theo một đứa nhỏ, thần thần bí bí, khí tức u ám, chỉ biết tên nàng là Bạch Phấn Điệp

- Bạch Phấn Điệp? Kỳ thực, chuyện trước kia muội là không nhớ rõ.

- Không trách muội được, khi đó chúng ta đều còn nhỏ. Mà hài nữ kia đích thực kỳ lạ, đại sư bá dẫn theo nàng về không được bao lâu thì sảy ra chuyện. Ban đầu các sư huynh đệ cực lực phản đối nàng ta, sau sư phụ ra mặt bảo vệ nàng ấy, bọn họ mới thôi xôn xao, bây giờ huynh có trách nhiệm trông coi nàng ta. Đã mấy trăm năm, người cũng giống như muội, không cao lên được phân nào, đã thế lại như mắc chứng ngơ ngẩn, suốt ngày chơi với cỏ cây hoa lá, hỏi gì cũng không nói, nếu không phải huynh từng xem mạch tượng, phỏng chừng còn đoán nàng bị câm.

Khuynh Mị Dẫn nghe lời kể của Diệp sư huynh thì nhất thời hứng thú, tò mò cùng sang Bạch Thần Điện xem thử tiểu cô nương kỳ lạ kia là người như thế nào...

Bạch Thần Điện tráng lệ một màu đá cẩm thạch trắng tinh khiết. Lâu ngày không có hơi người, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, nhưng hoàn toàn sạch sẽ, tuyệt không có một tý ám khí bẩn thỉu nào.

- Trong trí nhớ của muội, nơi này khi xưa sáng sủa, ấm áp hơn nhiều.

Tiểu điện hạ dựa vào chút trí nhớ ít ỏi hồi tưởng. Quân Kiếm Vũ thì im lặng, bần thần nhìn quanh. Không rõ vì sao, nơi này mang lại cho y cảm giác rất thoải mái, cảm xúc không nói nên lời, như người phong trần lâu ngày trở lại căn nhà cũ vậy.

- Kiếm Vũ, khanh thấy sao? Khi xưa nơi đây chính là nơi trẫm tu luyện.

- Thần cảm thấy... rất sạch sẽ.

- Đương nhiên rồi, cứ mỗi sáng thức dậy, việc của ta là dọn dẹp đại điện từ phía đông đến phía tây là hết ngày. Thật sự mòn cả chổi mà sư bá, sư phụ vẫn biệt vô âm tín.

Khuynh Mị Dẫn và Quân Kiếm Vũ âm thầm thán phục Diệp đại sư huynh. Tiêu Diêu Lạc quả là có con mắt tinh đời, lựa chọn được một lao công cần mẫn ngày đêm lau quét thần điện sạch sẽ mấy trăm năm tinh không một hạt bụi.

- Không nói chuyện này, ta dẫn hai người đi tìm Bạch Phấn Điệp, mọi người xem, kỳ hoa dị thảo trong vườn xinh đẹp lộng lẫy, cũng là một tay nàng ta chăm sóc đấy.

Quân Kiếm Vũ cảm thấy choáng tập hai, người ở thần điện thực không tầm thường. Một người siêu cấp sạch sẽ nam nhân lau dọn cần mẫn và một người làm vườn siêu đẳng hài nữ kiệm lời. Hai người câm lặng mấy trăm năm làm bạn với sàn nhà và hoa lá. Nếu là y, nếu không bị bức cho nhàm chán đến mức lao đầu từ Tiêu Dao trở xuống mà tìm cảm giác mạnh!

Đang suy ngẫm hồi lâu, Quân Kiếm Vũ nhìn quanh, phát hiện mình đã lạc mất tiểu điện hạ và vị Diệp đại ca. Khu vườn xung quanh Thần Điện, xem ra còn rộng lớn hơn cả Hoa Uyển ở Hoa Cung. Đang mò mẫm tìm cách trở ra, Quân Kiếm Vũ nghe thấy tiếng động sột soạt phát ra từ trong đám lá, y nghĩ bụng, lẽ nào trên núi có dã thú? Theo phản xạ, bàn tay thủ thế đặt lên chuôi kiếm giắt bên hông...

Tiếng động sột soạt đến gần, Kiếm Vũ lắng tai, cảm nhận được là tiếng bước chân người. Dự cảm người này thân thể vô cùng nhẹ nhàng, y nhất thời có chút thả lỏng.

Quả nhiên, từ bụi rậm bước ra một tiểu nữ hài tầm sáu - bảy tuổi. Y phục đơn giản, còn mới nhưng lấm lem bùn đất. Tóc vấn rối nùi, phía trên găm những lá hoa như một cái ổ chim nhỏ, mặt mũi nữ hài lại rất sạch sẽ, mắt to tròn, sâu đen hun hút lại có chút mờ mịt u tối trầm mặc chứ không lấp lánh tinh quang như tiểu điện hạ. Quân Kiếm Vũ trực giác chợt cảm thấy từ nàng, một cảm giác vô cùng thân thiết, có một chút thương yêu khẩn trương muốn bảo vệ đến kỳ lạ.

Cùng một cảm giác y có với tiểu điện hạ, nhưng nhẹ nhàng trách nhiệm hơn là mãnh liệt nhưng cưỡng chế.

- Bạch Phấn Điệp?

Quân Kiếm Vũ dựa theo suy đoán mà gọi tên nữ hài. Phấn Điệp lại trân trối nhìn y, bộ dáng không dám tin như thấy quỷ.

Quân Kiếm Vũ áy náy trong lòng, tiểu cô nương lâu ngày không gặp người, hẳn là bị người lạ như y từ đâu xuất hiện gây kinh hãi dọa sợ chăng?

- Kiếm Vũ, thì ra khanh ở đây!

Phía xa. Khuynh Mị Dẫn cùng Diệp đại sư huynh vui vẻ tìm tới, cùng lúc đó, nữ hài họ Bạch như một bóng đen nhỏ lao vụt đến ôm ngang hông Kiếm Vũ, nước mắt như mưa nghẹn ngào thốt lên câu nói đầu tiên sau mấy trăm năm, tuy hơi khàn nhưng đủ để ba bọn họ nghe thấy rõ ràng:

- Phụ thân!

Tiểu điện hạ và Diệp sư huynh tròn mắt kinh ngạc, còn Quân Kiếm Vũ đứng ngây như phỗng. Y vì quá bất ngờ, nhưng cảm giác quen thuộc ấm áp từ nữ hài truyền đến làm trái tim đông cứng của y mềm nhũn, liên tục vỗ vai nữ hài an ủi:

- Ngoan, đừng khóc.

Bạch Phấn Điệp ở trong lòng Kiếm Vũ không ngừng khóc lóc, Quân Kiếm Vũ cảm thấy trong người bứt rứt khó chịu, lồng ngực căng tức ngẹt thở, tròng mắt bỗng dưng đỏ hoe. Cái cảm giác này...

Y cảm nhận đâu đó trong tâm thức, bản năng làm cha trỗi dậy. Y thật lòng là đang muốn che chở cho nữ hài này...

Có lẽ nào... y chính là cha ruột của đứa trẻ này hay không? Quân Kiếm Vũ gấp rút mong chờ đáp án.

- Điệp Nhi ngoan, mau nói cho ta biết, ta là ai?

Bạch Phấn Điệp đưa con mắt ngập nước nhìn Quân Kiếm Vũ khó hiểu, nhưng cũng run run trả lời:

- Người là cha ta... Bạch Thần Chấn Thiên Vũ, Vương tử của Lãnh Quốc.

Quân Kiếm Vũ hít một ngụm khí lạnh, đây là lần thứ ba...

Xem ra y triệt để giống lão thần tiên điên loạn nọ.

- Vị tiểu muội này, muội nhầm rồi, y là hộ vệ của ta, không phải sư phụ.

Tiểu điện hạ lên tiếng giải vây cho Kiếm Vũ, Diệp đại sư huynh thì phốc một tiếng, không biết sống chết liền nói:

- Trời ạ, thật sự nàng là con gái của đại sư bá? Thảo nào người lại vội vã quay về Lãnh quốc đón nàng, hóa ra là nghe tin có con rơi?

Sau đó, quay sang Quân Kiếm Vũ tiếp tục suy luận:

- Một tiểu Bạch Thần Bạch Phấn Điệp, Kiếm Vũ, xem ra huynh đài đây liệu có phải cũng là huyết mạch của đại sư bá? Bạch Thần Quân Kiếm Vũ?

- Đại sư huynh, đừng ăn nói linh tinh!

- Không được nói xấu cha ta!

Cùng lúc bị hai hài nữ quát lớn, Diệp sư huynh liền ngậm miệng, phát hiện mình thất thố.

- Xin lỗi, Kiếm Vũ huynh, ta lỡ lời vô tình xuất ngôn cuồng khẩu, có gì huynh bỏ quá cho. Nha đầu Phấn Điệp này có lẽ ngơ ngẩn đâm ra hỏng rồi!

- Ta không suy nghĩ nhiều, sư bá của huynh cũng không tỉnh táo, có lẽ lời Điệp nhi chưa chắc đã là sai!

- Ngươi...

Diệp sư huynh bị chặn họng nhất thời tức nghẹn lời, Khuynh Mị Dẫn ở giữa đang không biết bênh ai thì tiểu hài nữ cầm lấy tay áo Kiếm Vũ lắc mạnh:

- Phụ thân, sao người lại nói thế? Phụ thân của Điệp nhi luôn luôn lúc nào cũng tỉnh táo!

Quân Kiếm Vũ nhìn Tống Nhật Linh thương cảm, có chút khổ sở xoa đầu đứa nhỏ:

- Điệp nhi ngoan, thật sự, ta không phải là cha của muội.

Ngàn lần không phải. Ta chỉ là một tên tiểu tử thấp kém, sao có thể là một lão thần tiên điên khùng, sư phụ của điện hạ, cha của một nữ hài đã mấy trăm tuổi???

Quân Kiếm Vũ cảm thấy thật sự rối trí!



WmDev_636199474942400097.jpg​​
Bình Luận (0)
Comment