Tiểu chủ thật sự thích nói giỡn, nô tỳ đem bàn đến nhà thủy tạ được
không? ở đó vừa đánh đàn, vừa có thể ngắm Vân Liên Hoa”. Hạ Ngữ đâu biết những tính toán trong lòng Bảo Bảo, còn một lòng một dạ nghĩ cách để
nàng vui vẻ.
“Chuyện này thật tốt, nhưng chỉ cần mang hai nhuyễn tháp đến đó là
được, miễn cho tỷ tỷ phải mang bàn mà cực nhọc”, Bảo Bảo vốn đã có ý đến đó, giờ nghe Hạ Ngữ nói thật đúng ý nàng.
“Vậy cũng tốt, tiểu chủ để nô tỳ ôm đàn đi, một lát sẽ đưa lại cho
người” Hạ Ngữ gật đầu, tính cầm đàn giúp Bảo Bảo, mà Thu Tuyết cũng ôm
lấy hai nhuyễn tháp, nhưng Bảo Bảo lắc đầu “ Hạ Ngữ tỷ tỷ, chỉ là ôm đàn mà thôi, ta có thể làm được, tỷ tỷ nếu không chê phiền toái thì chuẩn
bị giùm ta ít trà bánh, một hồi ta đánh đàn xướng khúc, nếu các tỷ tỷ
thấy nhàm chán thì còn có cái để ăn, coi như là giết thời gian”
” Bảo Bảo tiểu chủ nghĩ rất chu đáp, bất quá chúng nô tỳ sao lại thấy nhàm chán được chứ? Đúng là nên chuẩn bị nước trà để nhuận hầu nhưng
không phải để chúng nô tỳ uống mà là cho tiểu chủ a” Hạ Ngữ mỉm cười,
đáp trả.
“Vậy, ta cùng Thu Tuyết tỷ tỷ đi trước, Hạ Ngữ tỷ tỷ chuẩn bị xong
thì đến đó nhé”. Bảo Bảo rất chờ mong Thanh Liên sau khi nghe nàng đánh
đàn xướng khúc xong thì sẽ có phản ứng gì, cho nên không tiếp tục nói
nữa mà lập tức ôm đàn rời đi, Thu Tuyết cũng vội vàng ôm hai tấm đệm đi
trước dẫn đường.
Thực ra, nàng cũng không cần làm như thế vì Bảo Bảo đã rành nơi này như là Xà sơn nhà mình.
Hồ cung tuy rằng xây dựng ngầm trong lòng đất nhưng trên mặt đất có
thứ gì, ở đây cũng không thiếu, giống như Vân Liên Hoa nơi này còn tốt
hơn so với hoa sen trên mặt đất, nhưng ngẩng đầu nhìn lên thì không hề
thấy bầu trời, không biết Thanh Liên dùng cách gì làm cho mưa và ánh mắt trời có thể lọt vào nơi này?
Đúng như Hạ Ngữ, Thu Tuyết nói, thời tiết bên ngoài không tốt, cho
nên Vân Liên hoa viên chính là nơi duy nhất ở Hồ cung có thể cảm nhận
được thời tiết bên ngoài, mưa phùn bay bay, gió mát lạnh, dính vào quần
áo của Bảo Bảo và Thu Tuyết.
” Tiểu chủ, hôm nay thời tiết không tốt, nô tỳ nghĩ người nên ở nhà
thủy tạ đàn đi, nơi này có thể nhìn thấy Vân Liên hoa trong mưa, cũng
thực thú vị, nếu đi đến hoa viên e rằng sẽ bị mưa bụi thấm vào người”
Thu Tuyết lên tiếng khuyên can.
“Không có chuyện gì, ta thích thế, hơn nữa chúng ta là yêu tinh đâu
phải nhu nhược như nhân loại, một chút mưa phùn thì tính là gì?” Bảo Bảo hưng phấn vô cùng, Xà tộc của nàng thuộc thủy hệ, thích ẩm ướt, đến đây ba ngày cũng chưa đụng tới hơi nước, có chút tưởng niệm, hôm nay gặp
trận mưa nhỏ thật sự là đúng lúc, nàng làm sao bỏ qua cơ hội này được. “ ngươi cùng Hạ Ngữ tỷ tỷ đến bên nhà thủy tạ chờ là được rồi”
Nói xong, người đã ôm đàn tiến vào biển Vân Liên hoa, hương thơm
thoang thoảng, trong mưa phùng lại tươi mát hơn, Bảo Bảo mấy ngày qua
đều ăn cánh hoa, hương vị của nó không thua gì hồng quả ở Xà sơn, còn về phần tác dụng tiêu trừ mị lực của nó, nàng đã sớm ném xa mấy vạn dặm.
Bàn tay trắng nõn điểm nhẹ, trong biển hoa liền xuất hiện bàn đánh đàn, Bảo Bảo lập tức ngồi xuống.
Ngón tay khẽ vuốt, tiếng đàn vang lên, âm luật tự nhiên, rất êm tai,
nàng không cần phải điều chỉnh gì, liền có thể đánh ra được nhạc khúc
trong lòng nàng, có thể thấy Thanh Liên đã sử dụng cây đàn này một thời
gian dài, nếu không sao nó lại có linh khí đến vậy? xem ra hôm nay tuyệt đối sẽ thu được không ít hiệu quả.
Ca khúc trong đầu không ít nhưng Bảo Bảo vẫn còn chọn lựa, nên xướng
bài nào mới tốt, lộ liễu quá thì không được ,nhưng ẩn ý quá thì sợ lại
không có hiệu quả như mong muống, do dự một hồi vẫn chưa quyết định
được, mỗi ca khúc môt phong cách, nên chọn bài nào để làm nhiễu loạn tâm tư của Thanh Liên đây?
Suy nghĩ một hồi, bàn tay như ngọc khẽ vuốt lên dây đàn, hai mắt khép lại, giai điệu thong thả mang theo ưu thương vang lên, ca khúc này
không giống với những ca khúc đã nghe trước kia.
Bảo Bảo tiểu chủ ở trong mưa đánh đàn, Hạ Ngữ cùng Thu Tuyết là nô tỳ làm sao dám ở trong thủy tạ nên lúc này cũng đứng sau lưng Bảo Bảo,
nhìn nàng thuần thục đánh đàn, cảnh sắc tuyệt đẹp như trong mộng, hai
người cũng chìm đắm trong giai điệu ưu thương của ca khúc, không lâu sau lại nghe tiếng hát so với giai điệu còn ưu thương hơn phát ra từ miệng
Bảo Bảo.
Gặp ngươi
Có thể nào làm cho ta không tin đây là số mệnh
Mãnh thấy ngươi
Mới biết này phân thâm tình vô lực kháng cự
Chợt xa chợt gần
Tâm tình theo khoảng cách mơ hồ không chừng
Khó phân khó ly
Tưởng niệm sẽ làm người yếu ớt vô lực
Yêu như gần như xa
Ta không cầu thề non hẹn biển ước định
Ta chỉ nghĩ muốn trong phút chốc xinh đẹp thành vĩnh hằng, đều là ngươi
Yêu như gần như xa
Ta không cầu thiên trường địa cửu cảnh đẹp
Ta chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp luân hồi lý, có ngươi……
Yêu như gần như xa
Khi Bảo Bảo đàn xong nốt cuối cùng, Hạ Ngữ và Thu Tuyết còn rung động không thôi, ca khúc dễ nghe, tiếng ca lại thanh thoát, khó thể nghĩ
người xướng ca khúc này lại là tiểu chủ Bảo Bảo, lời ca hào phóng lại có chút lới mật, mặc dù trong tộc là giống đực tìm giống cái để phối ngẫu
nhưng không ai đem từ yêu nói ra miệng, nhưng nghe tiểu chủ hát, bọn họ
cảm thấy một nỗi bi thương khó tả trào dâng. Tiểu chủ dung mạo như vậy,
chẳng lẽ còn có người cự tuyệt nàng sao? Cho nên mới làm cho tiểu chủ ưu thương, thậm chí còn mang theo tình cảm đơn phương trong lòng?
Còn chưa nghĩ xong thì, làn điệu lại vang lên, hai người lại bị âm
thanh này làm cho chấn động, Hạ Ngữ dùng sức giữ chặt giỏ điểm tâm trong ta, sợ không cẩn thận sẽ làm rơi nó. Nếu ca khúc trước là ưu thương,
giai điệu trầm thấp thì ca khúc này như là gạn đục khơi trong, phá tan
hết thảy cảm giác, làm cho hai người có chút chờ mong, long lắng không
biết kế tiếp sẽ được ngheo lời ca gì, mà Bảo Bảo cũng không làm cho các
nàng thất vọng, thong thả cất tiếng hát.
Nhân sinh có rất nhiều cửa ải khó khăn phải qua
Từ xưa là thanh quan để cho nhân khó chịu
Có lẽ ta trúng mục tiêu nhất định tình trong biển xóc nảy
Cho ngươi ta trả giá như vậy nhiều
Lại làm cho ta đau đã có khổ không thể nói
Bởi vì ta yêu ngươi tựa như kia bươm bướm đánh về phía hỏa
Mời ngươi nói cho ta biết yêu thượng ngươi là một cái sai
Đừng làm cho ta thất hồn lạc phách ma
Cởi bỏ của ta mê hoặc
Thu hồi của ngươi lạnh lùng
Ngươi sao nhẫn tâm làm như vậy
Mời ngươi nói cho ta biết yêu thượng ngươi là một cái sai
Đừng làm cho ta từ từ đêm dài thủ tịch mịch
Đau xót đã muốn nhiều lắm
Tâm từ lâu thương thấu
Ta đã không thể ở vì ai đi chờ
Cái rổ trong tay Hạ Ngữ vì nàng thảng thốt mà rơi xuống đất, còn Thu
Tuyết thì vẫn mặt đỏ tai hồng ôm chặt lấy hai tấm đệm, hai người cùng
liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào. Ca từ biểu đạt còn trắng trợn hơn so với ca khúc trước, tuy rằng lúc trước ca từ có chút ưu
thương, mà ca từ lần này càng làm cho các nàng cảm thấy kinh hãi, mà
theo tiếng đàn lời ca cũng đã có nhiều tiếng động hướng nơi này mà tới,
không nghĩ cũng biết tiếng ca của Bảo Bảo tiểu chủ đã hấp dẫn những tộc
nhân khác tìm đến.
Hạ Ngữ và Thu Tuyết thầm nghĩ nên dùng cách nào để ngăn cản người bên ngoài tìm tới, thanh âm của tiểu chủ thanh thoát, tự nhiên, lại dùng
ca từ như vậy để bày tỏ tình cảm, cho dù trong lòng các nàng không đành
lòng, cũng hung hăng phỉ nhổ người trong lòng của tiểu chủ lại không
biết phân biệt phải trái một phen, đồng thời cũng cảm thấy tiểu chủ vì
một người như vậy mà đau buồn thật không đáng giá, còn chưa nói tới các
nam tử trong tộc luôn nổi tiếng là biết thương hương tiếc ngọc, thế nào
cũng tranh nhau chạy tới đây an ủi.
Nhưng tiểu chủ là cháu gái của Hồ vương đại nhân, Hồ vương đại nhân
đã bảo các nàng hầu hạ tiểu chủ, nếu để cho các nam tử càn rỡ đến quấy
nhiễu tiểu chủ, Hồ vương đại nhân nhất định sẽ trách tội các nàng hành
sự bất lực, rất muốn kêu Bảo Bảo đừng đàn hát nữa nhưng nhìn nàng chuyên tâm như vậy, bọn họ cảm thấy phá ngang nàng thì có gì đó không ổn, dù sao lúc trước bọn họ cũng đã nói nghe tiểu chủ đánh đàn xướng khúc
không cảm thấy nhàm chán, cho nên bây giờ phải làm sao đây?
Nếu tiểu chủ tiếp tục đánh đàn xướng khúc kiểu này, trời ơi…Hạ Ngữ và Thu Tuyết không dám tưởng tượng tiếp.
Tiếng đàn lời ca giống như oán mà lại không, giống như trách nhưng
lại bao hàm ý không hối hận, từng giọt, từng giọt truyền đến, làm cho
Thanh Liên đang tĩnh tọa trong sơn động sau núi cũng không thể tĩnh tâm
được, dù dốc lòng tĩnh tọa nhưng tiếng đàn lời ca kia cứ như cá chạch,
trơn trượt chui vào lỗ tai hắn, không ngừng nhiễu loạn trong thân thể
hắn, làm cho hắn không tập trung tĩnh tọa được, Thanh Liên nhíu mày,
biết đây là tâm ma, nếu không thể khắc chế thì sau này lại nghe tiếng
đàn sẽ khó mà nhập định được.
Mặc niệm tâm kinh, mạnh mẽ áp chế nỗi lòng bất an, hắn không cần nghĩ cũng biết người đang đánh đàn xướng khúc kia là ai, ngoại trừ Bảo Bảo
thì còn ai có lá gan lớn như thế chứ? Nhưng hắn càng cố gắng bác bỏ thì
tâm càng thêm hoảng loạn, bất an.
Một hồi lâu sau, Thanh Liên rốt cục cũng từ bỏ, chậm rãi mở mắt, rời
khỏi đài sen, mặc kệ Bảo Bảo có ý định gì, hắn nhất định không thể không xuất hiện trước mặt nàng, nếu cứ để nàng tiếp tục thì e rằng toàn bộ
Hỏa Hồ tộc sẽ loạn thành một đoàn.
Thân ảnh màu xanh nhanh chóng rời khỏi sơn động, đi theo hương Vân
Liên hoa đã nhìn thấy Bảo Bảo đang ngồi trong biển hoa, thân ảnh xanh
biếc đang chuyên chú đánh đàn, tựa như trong mắt nàng chỉ có đàn kia,
không dung trong mắt bất kỳ cái gì khác. Thanh Liên phất tay áo tạo nên
một kết giới thật to, bao phủ toàn bộ Vân Liên hoa viên, làm cho tiếng
đàn và ca khúc của nàng không truyền được ra ngoài, cũng làm cho những
tộc nhân khác không nghe được, tránh được cho hắn một chuyện phiền toái.
Hạ Ngữ cùng Thu Tuyết nhìn thấy hắn xuất hiện, nhất thời sợ hãi quỳ
xuống, còn chưa kịp lên tiếng, Thanh Liên đã ra dấu ý bảo các nàng lui
ra, hai người lập tức đứng dậy, thu thập đồ đạc rơi vãi trên đất rồi
cuống quýt rời đi.
Mà Bảo Bảo lúc này dường như vẫn còn đắm chìm trong ca khúc, căn bản
không có phát hiện Hạ Ngữ và Thu Tuyết rời đi, cũng không phát hiện
Thanh Liên đã tới.
Đôi tay hoàn mỹ, không tỳ vết nhẹ nhàng đặt lên đàn, tiếng đàn lập
tức im bặt, tiếng ca cũng ngừng hẳn, Bảo Bảo ngẩn đầu, ngạc nhiên lại
vui mừng kêu to “ vương thúc, ngươi đã đến sao?”
Thanh Liên không đáp, trong lòng lại nghĩ, ngươi hết đàn rồi lại hát ca khúc như vậy, không phải là muốn ta đến đây sao?
Nhưng những lời này không thể nói ra, vì biểu tình và âm thanh của
Bảo Bảo đều tỏ ra rất bình thường, dường như không có ý đồ câu dẫn hắn
đến đây mà tất cả đều là vô thức, vô tâm, làm cho Thanh Liên lúc này
cũng không phân biệt được biểu tình của nàng là thật hay giả, trong lòng hơi bực mình nhưng vẫn nói “ bị tiếng hát của người đưa tới”