Hồ Vương Thanh Liên

Chương 14

Giống như hiện tại biết là cần phải đi thăm nàng, nhưng lại do dự, dùng dằng, nghĩ lại chắc Bảo Bảo cũng đã về tới Liên cư, hắn rốt thở dài, ôm đàn đi về phòng mình.

Hầu hạ Bảo Bảo tắm rửa, thay đồ xong, nàng nói muốn ngủ, Hạ Ngữ và Thu Tuyết lại giúp nàng chuẩn bị chăn nệm, nhìn nàng khóc sưng cả mắt, khuôn mặt vạn phần đáng thương, hai nha đầu lại càng bất bình giùm nàng.

Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, được lát, Hạ Ngữ mới nhẹ giọng nói “ e là tiểu chủ đã động tâm với Hồ vương đại nhân”

“Ta cũng thấy vậy, nhưng chuyện này nhất định sẽ không có kết quả, Hồ vương đại nhân một lòng muốn thành tiên, chỉ cần một trăm năm nữa là đã hoàn thành tâm nguyện, tiểu chủ một lòng si mê thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì, mà còn đổi lấy sự đau khổ, nếu để các trưởng lão biết, chắc chắn sẽ đuổi tiểu chủ ra khỏi cung, các trưởng lão chờ mong việc Hồ vương đại nhân thành tiên đã mấy ngàn năm làm sao có thể chấp nhận đến thời điểm cuối cùng lại để cho người khác phá hoại chứ”

Các nàng dù sao cũng không phải tầm thường, lúc đầu còn chưa hiểu nhưng thấy nàng khóc thảm thiết như vậy, lại đánh đàn ca hát như vậy, hơn nữa chính nàng cũng đã nói sau này phải gả cho nam tử giống như Hồ vương đại nhân, tới mức này mà các nàng còn không rõ tâm ý của tiểu chủ thì làm sao xứng là người hầu bên cạnh Hồ vương đại nhân nhiều năm như vậy? nhưng tiểu chủ đã yêu sai đối tượng rồi, đặt tình cảm nhầm chỗ rồi, thích ai không thích, lại thích một người không hiểu thế nào là tình yêu cũng không thể cho nàng tình yêu như Hồ vương đại nhân. Chỉ một khoản thời gian ngắn nữa là hắn sẽ thành tiên, sao có thể cưới tiểu chủ được?

“Đúng vậy, ngươi cũng thấy đó, bộ dáng của tiểu chủ như vậy, rõ ràng là tình cảm đã rất sâu đậm a”. Hạ Ngữ cũng nhăn mày, nếu là trước đây thì các nàng không chấp nhận bất kỳ ai phá hư sự nghiệp thành tiên của Hồ vương đại nhân nhưng trải qua mấy ngày ở chung, Bảo Bảo hoạt bát hiếu động, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt thế, rất xứng đôi với Hồ vương đại nhân, lại nhìn thấy bộ dáng khóc lóc đáng thương của nàng thì tâm các nàng đã mềm như nước, cho nên bây giờ dù biết tình cảm của Bảo Bảo dành cho Hồ vương cũng không ý bài xích hay phản đối, ngược lại còn thấy tội nghiệp cho nàng.

“Có lẽ Hồ vương đại nhân đã cự tuyệt tiểu chủ, nếu không nàng sẽ không khóc đến thương tâm như vậy”. Hồ vương đại nhân nếu động lòng, sa vào yêu đương thì không cần nghĩ cũng biết trong tộc sẽ rối loạn thế nào, mọi người sẽ phản đối ra sao, nhất là các vị trưởng lão, vì để Hồ vương đại nhân cắt đứt tạo niệm mà có thể gây bất lợi cho tiểu chủ. Chuyện này, người không biết nhưng các nàng thì rất rõ ràng, nếu không thì thị nữ hầu hạ bên cạnh Hồ vương đại nhân sẽ không thay đổi liên tục như vậy, sợ các thị nữ sẽ nảy sinh tạp niệm với Hồ vương hoặc làm cho Hồ vương này sinh tạp niệm, còn hai người các nàng thì luôn tuân thủ khuôn phép, cho nên mới được hầu hạ Hồ vương đại nhân suốt bảy trăm năm qua.

“Nói đến đây thôi, Thu Tuyết, ngươi trông chừng tiểu chủ, đừng để xảy ra chuyện gì, ta đi tìm Hồ vương đại nhân, cự tuyệt tiểu chủ là đúng nhưng dù sao cũng phải cân nhắc, sao có thể làm cho tiểu chủ bị thương chứ, dù sao tiểu chủ cũng còn nhỏ, còn gọi đại nhân là vương thúc nha”

Thu Tuyết không nhắc tới thì thôi, vừa nghe hai chữ cự tuyệt, Hạ Ngữ liền nhớ tới bàn tay rướm máu của Bảo Bảo, không khỏi thấy không vui.

” Hạ Ngữ, ngươi đừng xúc động rồi vô lễ với đại nhân, dù sao cũng là chủ tử của chúng ta, mà chúng ta chỉ là tiểu nha hoàn, chỉ cần nói tình huống của tiểu cho đại nhân biết là được”. Thu Tuyết vội vàng khuyên can, sợ Hạ Ngữ vì bất bình cho tiểu chủ mà phạm thượng với Hồ vương đại nhân, làm hco hắn nổi giận, đây chính là lỗi nặng trong tộc.

” Ngươi yên tâm, ta có đúng mực! Ta cái này đi!” Hạ ngữ gật đầu, phía trước không khí cũng đi hơn phân nửa, thu tuyết nói đúng, các nàng dù sao cũng là nha hoàn, không thể làm thiệp chủ tử chuyện, chính là nhìn tiểu chủ khóc thành như vậy, nàng chung quy có chút không đành lòng.

Đi vào Thanh cư, gật đầu thi lễ với hai thị nữ hầu hạ bên cạnh Thanh Liên xong, Hạ Ngữ nhẹ nhàng đi vào trong điện, quả nhiên vẫn giống như trước, Hồ vương đại nhân đang tĩnh tọa trước tượng Phật tổ, Hạ Ngữ im lặng quỳ xuống, không lên tiếng.

Thanh Liên mở mắt,” Vào đi!”, Hạ Ngữ được sự đồng ý của hắn liền đứng dậy, đi đến bên hắn, quỳ xuống, nhẹ giọng nói “ tiểu chủ đã ngủ”

Thanh Liên gật gật đầu,” Nàng không có việc gì chứ?!”

” Đại nhân nếu lo lắng, sao lại làm tổn thương tiểu chủ?”, Hạ Ngữ không ngẩng đầu, chăm chú nhìn xuống mặt đất hỏi, sợ rằng nếu ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuyệt thế của chủ tử thì sẽ không nói nên lời.

Thanh Liên nhìn nàng, không nói gì, lát sau mới nói “ chiếu cố tốt cho nàng”

” Tiểu chủ khóc thật sự thương tâm, ánh mắt đều sưng lên, không biết vì sao lại ngã sấp xuống, lòng bàn tay bị chảy máu, các nô tỳ vừa hầu hạ tiểu chủ tắm rửa thay xiêm y xong, mà nàng ngay cả lúc ngủ cũng không an ổn”. Thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình, Hạ Ngữ cũng không dám hỏi tiếp, thành thật báo cáo tình trạng hiện tại của Bảo Bảo.

Tâm hơi hơi đau xót, Thanh Liên rốt cuộc cũng đứng lên “ sau này nàng muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn đến bất cứ chỗ nào trong Hồ cung cũng cứ để mặc nàng, nàng thích đánh đàn, ca hát cũng được, đừng ngăn cản, đừng làm nàng mất hứng, ngươi trở về đi”

” Đại nhân, xin nghe nô tỳ một lời cuối cùng”, Hạ Ngữ hiểu được những lời này là Hồ vương đại nhân giải thích cho hành động trước đó, cũng là sự sủng ái lớn nhất đối với tiểu chủ, đáng tiếc đây không phải là điều tiểu chủ muốn, cho nên Hồ vương dù để nàng thoải mái chơi đùa thế nào cũng không làm nàng vui vẻ được.

” Nói đi!” Thanh Liên xoay người nhìn tượng Phật, đây là bức tượng mà bốn ngàn năm trước Tử Vi đại đế đã đưa cho hắn, mời hắn sau khi đắc đạo thì làm môn hạ của hắn, trước kia dù có chuyện gì, chỉ cần nhìn thấy tượng Phật thì lòng hắn lại thanh tĩnh trở lại nhưng lúc này, hắn vì Bảo Bảo mà không thể tĩnh tâm được nữa.

” Tiểu chủ thích Hồ vương đại nhân, không biết ngài có nhận ra không? Nô tỳ tự biết thân phận thấp kém, không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của đại nhân nhưng nô tỳ vẫn cả gan khuyên đại nhân một câu, tiểu chủ tuổi còn nhỏ nhưng tình cảm dành cho đại nhân rất sâu đậm, đại nhân nếu tiếp tục để tiểu chủ ở lại trong cung thì thực sự không ổn, lỡ để cho các trưởng lão biết được thì sẽ bất lợi đối với tiểu chủ, nếu người không thể đáp lại tiểu chủ thì cũng nên vì muốn tốt cho tiểu chủ mà tiễn tiểu chủ rời đi”

Hạ Ngữ không kiêu ngạo không siểm nịnh, rõ ràng trầm ổn nói, những lời này chính cô ta cũng biết có chút quá mức nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện tiếp tục phát triển, thừa dịp chỉ mới bắt đầu, các trưởng lão chưa phát hiện ra tâm tư của tiểu chủ đối với Hồ vương đại nhân, đưa tiểu chủ rời đi là biện pháp tốt nhất.

Thanh Liên nghe Hạ Ngữ nói mà ngẩn ra, ngay cả tiểu nha đầu này cũng nhìn ra tình cảm của Bảo Bảo đối với hắn không bình thường, hắn sao còn có thể nghĩ nàng chỉ là tiểu hài tử? chẳng lẽ tư duy của hắn trì độn sao? Âm thầm cười khổ, lúc này cũng đã hiểu ra ngay từ đầu mình đã bị nha đầu Bảo Bảo tính kế, nàng không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở ôn tuyền, mà đã sớm có kế hoạch từ trước, tất cả biểu tình lo sợ và lý do để ở lại đây chắc cũng là giả bộ để làm hắn mềm lòng mà mắc mưu, đành phải cười bản thân mình là hồ ly mấy ngàn năm đạo hạnh mà thua trong tay một tiểu xà chỉ mới trăm năm. Thật sự là…

Suy nghĩ cẩn thận, Thanh Liên cũng không biết nên tức giận hay là buồn cười, không cần hỏi cũng biết lúc trước Bảo Bảo ở hoa viên đánh đàn ca hát cũng là muốn lôi kéo hắn đến. về việc nàng té ngã, rồi chảy máu, khóc lóc…không biết có mấy phần là sự thật. Nhưng nha hoàn hầu hạ mình mấy trăm năm giờ cũng muốn vì nàng mà nói lí lẽ với chủ tử, coi như khổ nhục kế của nàng đã thành công, nhưng nếu không có Hạ Ngữ tìm đến nói như vậy với hắn thì hắn đúng là đã không hiểu hết toàn bộ sự việc.

Nhưng giờ biết rõ rồi thì sao, cũng không chán ghét được nàng, Thanh Liên không khỏi buồn bực và nghi ngờ bản thân hắn có khuynh hướng thích bị ngược.

Còn chuyện đưa nàng rời đi, hắn dù muốn cũng chưa chắc Bảo Bảo đã thuận theo, nghe lời hắn, nàng hao hết tâm tư để được vào Hồ cung, sao có thể dễ dàng rời đi, cũng do mình vô tâm, chỉ cần để ý là mọi chuyện đã sáng tỏ nhưng chính hắn đã làm mọi thứ phức tạp hơn, cho nên hiện giờ mới rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

” Hồ vương đại nhân!” Hạ Ngữ thấy đại nhân nhà mình hơn nửa ngày không có phản ứng, hơi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hắn đang chăm chú nhìn tượng Phật, nên thấp giọng gọi.

” Ta đã biết, Hạ Ngữ, ngươi trước đứng lên đi! Trở về nói với Bảo Bảo lát nữa ta đến tham nàng”. Thanh Liên lúc này mới phát hiện hắn thất thần, vội vàng phục hồi tinh thần, nhẹ giọng đáp.

” Dạ, Hồ vương đại nhân, nô tỳ cáo lui!” Hạ Ngữ lập tức đi thụt lùi ba bước, sau đó mới quay lưng rời đi, dù sao lời cần nói nàng cũng đã nói, chuyện còn lại một thị nữ nho nhỏ như nàng cũng không quản được, nhưng Hò vương đại nhân đã nói sẽ đến thăm tiểu chủ, chắc chắn tiểu sẽ rất cao hứng, nghĩ đến đây, Hạ Ngữ bước chân cũng mau hơn.

Hạ Ngữ đi rồi, Thanh Liên lại ngồi tĩnh tọa lần nữa, nhắm mắt ngưng thần, tay trái kết thành kết như ý, tay phải bấm đốt ngón tay, không giống phương thức tĩnh tâm tu luyện ngày thường, đôi lông mày nhíu chặt lại.

Ngón tay càng lúc càng nhanh, khuôn mặt tinh xảo lúc này hiện lên sự ảo não, bất lực, hơn nửa ngày hắn mới mở mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, quả nhiên là kiếp, là thành công hay thất bại đều phải tùy vào tạo hóa lúc này của hắn.

Hắn không phải là người thích né tránh vần đề, nếu đã đến lúc khảo nghiệm thì hắn có lùi bước cũng là vô dụng, chi bằng trực tiếp giải quyết vấn đề, hắn không cần phải nghĩ nhiều, lúc này nên đi Tước Hoàng sơn tìm Như Mặc, để hắn mang nữ nhi của hắn về nhốt lại, đợi một trăm năm trôi qua, hắn đã đắc đạo thành tiên thì thả nàng ra. Nhưng ý nghĩ ích kỷ đó chỉ lóe lên rồi tam biến, làm vậy là không công bằng với Bảo Bảo, đây là khảo nghiệm dành cho hắn thì hắn nên tự mình vượt qua, nếu đạo hạnh bảy ngàn năm của hắn bị hủy trong tay nàng thì cũng là kiếp số của hắn.
Bình Luận (0)
Comment