Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 61

Quyển 2: Mạn Đà La

Chúng nhân chỉ nghe nơi gốc cây vang lên một tiếng kêu thảm thiết, âm thanh cực kỳ thê lương, tựa như vang vọng ngay bên tai, nhưng ngẫm lại thì chẳng thể tìm được nguồn gốc.

Mọi người đang còn kinh hãi, Bộ Tiểu Loan và chiếc kén đã cùng lúc rơi xuống đất.

“ Cẩn thận!" Trác Vương Tôn đang định bước lên đỡ nàng, thân hình Bộ Tiểu Loan đã đột nhiên biến đổi tư thế đúng vào sát na tiếp đất, nhẹ nhàng trượt khẽ, ung dung uyển chuyển hạ xuống.

Nàng một tay ôm bé gái, một tay chống lưng cười ngọt nghẽo không ngừng, cơ hồ như rất thích thú với trò đùa của mình vậy.

Trác Vương Tôn đối với Tiểu Loan vẫn hòa nhã vui vẻ như thường nhật, đưa tay ra nói: “Tiểu Loan, lại chỗ ca ca nào.”

Bộ Tiểu Loan lùi lại hai bước, ôm chặt cô bé vào lòng, dẩu môi lên nói: “Không, muội muốn nó chỉ chơi với mình muội thôi. Nàng cơ hồ như chưa yên tâm, lại cúi đầu nhìn bé gái trong tay, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.

Cô bé trong lòng nàng không ngờ đã mở mắt.

Đôi mắt này, bất luận là ai, chỉ cần thấy một lần, ắt sẽ vĩnh viễn không thể nào quên.

Trong mắt cô bé hiện lên sắc tím nhàn nhạt, làm nó nhìn có vẻ đượm nỗi u buồn, không phải buồn chán thay cho tội ác của thế nhân trần tục, mà bi thương vì những suy tư trên biển minh triết bao la vô tận.

Sắc tím đó thuần khiết như thế, hoàn toàn không chút tạp nhiễm, như thể hạt bụi lắng đọng chốn Thiên Hà, trải qua ức vạn năm thời gian trầm tích mới thành. Khi nào biển lớn đông thành sông băng, bầu trời ngưng hóa thành sao trời, thời gian tích thành vô tận, nhân thế vắng lặng không còn, vũ trụ mới thoáng hiện lên, ngưng kết ra được thứ sắc màu tuyệt diệu này.

Thế nhưng ánh mắt tưởng chừng như tham thấu cả ức vạn năm tháng đó lại phát xuất từ một đứa trẻ mới lần đầu tiên mở mắt nhìn đời.

Tương Tư chấn động trong lòng, đột nhiên nhớ lại những người Hỉ Xả hút lấy linh khí của con cái để duy trì tuổi xuân kia. Lẽ nào đứa trẻ này cũng là yêu ma nhờ thứ tà thuật kỳ bí nào đó mà có cuộc sống vĩnh hằng?

Nhưng nàng tức khắc lại cảm thấy suy nghĩ này của mình thật tức cười, thậm chí còn có phần ấu trĩ khinh nhờn nữa. Trong ánh mắt kia hoàn toàn không hợp với gương mặt của người Hi Xả đã tích tụ những cặn bã xấu xa tối tăm nhất của mấy trăm năm nhân loại: tham lam, hèn nhát, tàn nhẫn, tự cho mình là nhất, chết chóc mù mịt.

Còn đôi mắt này, bên trong đó lại là trí tuệ tích lũy ngàn vạn năm. Huống hồ ánh mắt cô bé còn toát lên một thứ sức sống không thể giả tạo, chỉ có người lần đầu tiên nhìn thấy thế giới đẹp đẽ này mới có sự mừng rỡ thuần khiết đến thế. Cũng chỉ có người đã thực sự lĩnh ngộ dược ý nghĩa của cuộc sống mới mến yêu sâu sắc với từng lá cây, ngọn cỏ, luồng gió, ánh trăng đến vậy.

Bé gái khẽ mỉm cười với mấy người trước mắt, sau đó cất tiếng nói. Giọng cô bé trong trẻo dễ nghe, nhưng lại là một thứ ngôn ngữ lạ. Mấy người đang chau mày. Cô bé đã đổi sang một thứ ngôn ngữ khác.

Đến loại ngôn ngữ thứ bảy thì đúng là một giọng tiếng Hán véo von: “Nơi này là Phủ Du quốc, tại hạ là dân Phù Du quốc – Tử Ngưng Chi."

Bộ Tiểu Loan kinh hãi, bất giác thả lỏng tay ra. Cô bé tự xưng là Tử Ngưng Chi kia lập tức ngã xuống đất, nó không kêu ca gì, chầm chậm bò dậy.

Tuy dưới đất có không ít lá rụng nhưng đôi mày thanh tú của cô bé vẫn nhíu chặt lại, cơ hồ như cú ngã vừa rồi tuyệt đối không hề nhẹ.

Mấy người đứng cạnh không ai xuất thủ tương cứu cả. Lý do thứ nhất là không người nào ngờ cô bé trong linh dị như thần thể kia, cơ thể lại yêu nhược như bé gái sơ sinh bình thường vậy.

Lý do thứ hai là thân thể cô bé thực sự là vừa mới sinh ra, không một chút che đậy. Vốn dĩ đối với một bé gái hai ba tuổi không ai e ngại điều này, nhưng nó lại nói năng hết sức đĩnh đạc, khiến người ta rất khó coi như một đứa trẻ sơ sinh cho được. Tự nhiên cũng không bừa bãi ra tay đỡ lấy rồi.

Tương Tư lấy làm áy náy, bước lên đỡ Cô bé dậy, tiện tay lấy một bộ y phục trong túi Tiểu Loan ra, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Tử Ngưng Chi đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng phủi đi bụi đất trên người, nhoẻn miệng cười thoải mái nói: “Chút nữa thì quên mất quý khách đều đến từ quốc gia lễ nghĩa. nữ tử trang dung không chỉnh tề, không gặp người ngoài.”

Nói xong liền quay người đi tới chỗ gốc cây màu tím kia, nhặt lên mấy chiếc lá rộng chừng một thước, buộc hờ vào hông.

Bộ Tiểu Loan tròn mắt lên nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Đây là y phục của muội muội hả?"

Tử Ngưng Chi cười cười đáp: “Cách ngăn dặm là phong tụ đã khác, tệ quốc trên dưới đều mặc như vậy. Nhưng chủ theo ý khách, nếu các vị cảm thấy không quen, tôi có thể thay y phục của mọi người.”

Nàng nói dứt lời liền đưa tay nhận lấy bộ y phục Tương Tư đưa tới, chắp tay cảm tạ.

Bộ Tiểu Loan nhìn cô bé với ánh mắt cổ quái: “Nói như vậy bình thường các người đều không mặc quần áo à?"

Tử Ngưng Chi đáp: “Đời người có hạn, tiêu tốn vào quần áo sang trọng, không khỏi hơi lãng phí.”

Vừa nói vừa mỉm cười nhìn chiếc váy trắng như tuyết trên tay: “Nếu tiểu nữ đoán không nhầm, loại tơ tằm này sản sinh trên núi Tuyết Sơn ở Nepal, nhìn tuy trắng như băng tuyết, không chút hoa văn. Nhưng thực sự lại ngầm thêu mười mấy loại hoa văn, ở mọi góc độ khác nhau lại mỗi khác. Giờ thì không biết thế nào, nhưng theo công nghệ của quý quốc thời Tùy Đường thì chỉ một chiếc váy nhỏ xíu này, đại khái cũng phải tốn mất một năm rưỡi của mười người thợ may chứ không ít đâu.”

Bộ Tiểu Loan cười cười nói: “Chuyện đó thì ta không biết, có điều không mặc y phục thì tiện hơn rất nhiều, bình thường ta cũng rất ghét mặc mấy thứ tầng tầng lớp lớp đó. Ở đây thật hay quá, chi bằng chúng ta dứt khoát đổi sang mặc váy bằng lá hết đi.”

Vừa nói, nàng vừa hưng phấn kiễng chân lên níu tay áo Trác Vương Tôn.

Sắc mặt Trác Vương Tôn hơi trầm xuống: “Không được càn quấy.” Đoạn liền quay sang nói với Tử Ngưng Chi: “Cô nương thông kim bác cổ, thật đúng là không gì không biết. Tại hạ lấy làm khâm phục. Đối với phong vật văn minh của quý quốc lại càng ngưỡng mộ hơn, không biết cô nương có thể dẫn bọn tại hạ đi mở rộng tầm mắt một chuyến không?”

Tử Ngưng Chi mặc luôn chiếc váy trước mặt chúng nhân, động tác hết sức tự nhiên, phảng phất như đó là một chuyện bình thường đến không thể thường hơn vậy.

Cô bé mim cười nói: “Tiểu nữ cũng đang định mời các vị tới tệ quốc một chuyến.”

Y phục của Bộ Tiếu Loan tuy nhỏ, nhưng khoác lên người Tử Ngưng Chi cũng lớn hơn không chỉ một lần, quá nửa lê trên mặt đất.

Bộ Tiếu Loan nhìn nàng một lúc, chau mày lại nói: “Ôi cha. bộ này không mặc được rồi, muội muội tốt nhất là cởi ra thì hơn.”

Tử Ngưng Chi chìa hai tay ra, cười cười nói: “Chắc một lúc nữa là được rồi.”

Ánh mặt trời chiếu lên thân thế trắng nõn nà của nàng, một quầng sáng lưu chuyển, lúc ảo lúc thật.

Tương Tư phảng phất như cảm thấy nàng đã lớn lên, đại khái tầm khoảng tám chín tuổi gì đó.

Đi qua khu rừng nhiều sắc màu ấy, là một đường ngầm kết bằng dây tử đằng, cũng may là giờ mặt trời đã lên cao, nên vẫn có ánh sáng lọt qua những khe hở nhỏ chiếu xuống. Đường ngầm này rất ngắn, nơi tận cùng ánh sáng màu xanh lục rực rỡ chiếu rọi phía trước.

Trước mắt là một khu rừng sung rộng mênh mông. Cây sung cũng như cây đa, dây leo rủ xuống có thể mọc rễ mãi mãi không thôi. Năm rộng tháng dài, mỗi một cây đều có thể tự thành một khu rừng chiếm một khoảng đất rất lớn.

Những cây sung ở đây thoạt nhìn đều phải trên cả nghìn năm tuổi, thân cây chọc tới tận mây trời, xung quanh có tới cả ngàn cây sung nhỏ vây bọc, cành lá rậm rạp um tùm, dây leo chằng chịt. che lấp cả mấy mẫu. Tất cả tạo nên khung cảnh vô cùng hoành tráng.

Trong những hốc cây thi thoảng lại có những bé trai bé gái cùng tuổi với Tử Ngưng Chi, eo buộc lá cây các màu, ra ra vào vào. Xem ra người dân nước Phù Du này đều sống cả trong những hộc cây này.

Ở quảng trường trung tâm ngôi làng trên cây khổng lồ này có một bức tường dây mây, bên trên mọc đầy các loại hoa leo, sắc màu rực rỡ, tươi đẹp lạ thường, nhìn kỹ lại thì thấy có hai mươi bốn loại.

Trong đó loại thứ chín đang nở rộ, những bông hoa to như miệng bát ánh lên màu xanh cánh trà, ở giữa pha tạp những đốm hình trăng khuyết, rực rỡ phi thường.

Tử Ngưng Chi chăm chú nhìn vào bức tường hoa, tựa như đánh mất thứ gì, thở dài khe khẽ: “Không ngờ tôi lại dậy muộn thế."

Bộ Tiểu Loan cười cười nói: “Muộn đâu mà muộn, bình thường ta đều ngủ đến lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu mới ra khỏi giường cơ.”

Tử Ngưng Chi chỉ vào bức tường hoa, thất vọng nói: “Thủy Thược hoa đã nở rộ. Xích Liễm sắp hé nhụy, đã đến giờ Hi Lộ rồi.”

Bộ Tiểu Loan ngẩn ngơ hỏi: “Muội muội nói gì vậy, ta chẳng hiếu gì hết. ”
Bình Luận (0)
Comment