Hoa Băng Chờ Ngày Nở: Sát Thủ Máu Lạnh Và Thiếu Gia Lạnh Lùng

Chương 2

"Cứu? "Đưa ánh mắt nhìn hắn,sự khinh thường lẫn mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn,nếu không vì chạy trốn khỏi đám sát thủ thế giới,nó đã lẻn vào ban công phòng hắn,nhưng một điều nó lại không nghĩ tới mình lại xui xẻo đến như vậy,căn phòng nhìn bề ngoài đơn giản giống với các phòng khác mà thôi đối với người bình thường,nhưng thực chất lại được lắp đặt hệ thống rất chặt chẽ,không có cơ phá giải,một sơ hở cũng không có,nhưng đối với nó thì có thể,sau khi phá giải tất cả những hệ thống tự động thành công nó lẻn vào phòng tắm và nhạy bén phát hiện ra một quả bom với kích thước siêu nhỏ được kích hoạt sẵn sàng tất cả mọi thứ,chỉ trừ thời gian mười giây hiện trên phần thân nhưng lại được núp đặt trong những cành hoa tường vi màu hồng phấn đang nở rộ....cuối cùng nó đã trong thời gian mười dây ngắn ngủi đó mà tiêu hủy đi quả bom.

Nó đứng dậy chẳng thèm để ý tới hắn trực tiếp sải bước về phía cửa, dơ chân đạp một phát cánh cửa theo đó mà mở ra,hai bên cửa lung lay dữ dội không ngừng rung lắc.

"Cô thật thú vị"Hắn nhìn theo bóng lưng nó khuất dần sau cánh cửa,mà không ngừng tự hỏi,rốt cuộc nó là ai?

Biệt thự Lệ Trúc Huyết Băng.

Tại phòng khách lộng lẫy,sa hoa mang phong cách châu âu cổ điển,người giúp việc mặc trên mình bộ váy màu trắng trang nhã,xung quanh eo được đính kèm những bông hoa và chiếc lá nhỏ màu xanh lam đơn  giản,nhưng lại vô cùng đẹp mắt,từng người chăm chú, cẩn thận làm công việc của mình mọi thứ thật yên tĩnh không gây ra bất kì tiếng động nào,nếu thực sự có thì họ lập tức bị đuổi việc bởi ai ở đây cũng hiểu rõ một điều rằng biệt thự Lệ Trúc Huyết Băng này thực sự không tầm thường bởi đây là nơi ở của bốn vị tiểu thư của bốn gia tộc quyền uy,những người hầu được tuyển chọn đều cần phải được trải qua giáo huấn cực kì nghiêm khắc,thậm chí rất khắc nghiệt trong vòng hai tháng nếu thông qua có thể làm tại biệt thự ba năm.

Gia Nhĩ đứng trên cầu thang cầu thang xoắn ốc nhìn một lượt tất cả mọi thứ,chắc chắn không có gì bất thường anh mới khẽ thở ra,bởi hôm nay anh mới được điều tới đây làm quản gia cho bốn vị tiểu thư,thực sự trong lòng anh có chút lo lắng không yên lại không hề để ý có người đang gọi mình.

"Quản gia Gia Nhĩ "một nữ người giúp việc khua khua trước mặt anh.

"Hả,có chuyện gì vậy?"

"Có điện thoại từ lão gia nói tối nay tiểu thư Thụy Lâm sẽ về nhà, nên dặn ngài chuẩn bị mọi thứ ạ "

"Không phải ngày mai mai tứ tiểu thư mới về sao?"

"Chuyện này tôi cũng không rõ à nha"

"Ngươi đi làm việc đi, dặn đầu bếp chuẩn bị bữa tối,à còn nữa chuẩn bị phòng tắm cho tiểu thư,à còn..."

"Còn gì nữa thưa quản gia"người giúp việc nghĩ bụng sao lắm " à còn" vậy chứ không biết.

"Hết rồi! "Gia Nhĩ hơi nhăn mặt cười trừ.

"Vâng".

Giữa đêm một chiếc xe rolls royce dừng lại ở đài phun nước nhiều tầng lấp lánh,với những tiếng nước chảy róc rách nghe vui tai,trên đỉnh cao nhất của tháp còn được đặt bốn biểu tượng,một giọt lệ long lanh huyền ảo sáng chói,một nhành trúc xanh mượt,một dòng huyết máu đỏ rực,và khối băng lạnh góc cạnh sắc sảo tượng trưng cho tên biệt thự.

Không đợi tài xề mở cửa,nó nhanh chóng bước xuống xe,trên người vận bộ đồ hết sức đơn giản mặc chiếc áo t-shirt trắng với chiếc quần jeans xanh nhạt,chân giày 

sneaker,mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng trông nó rất năng động nhìn vào chả ai nghĩ nó là tiểu thư danh giá từ bé ngậm thìa vàng.

"Tiểu thư đã về!"Khi nó vào đại sảnh thì hai hàng người hầu ngay ngắn đồng loạt cung kính cúi đầu,có chút ngạc nhiên.

"Chào tiểu thư,tôi tên Gia Nhĩ,từ nay sẽ là quản gia phục vụ tứ tiểu thư "Gia Nhĩ bước đến gần nó.

"Không cần phiền phức!"nó nhấc tay một cái.

"Dạ,đồ ăn đã chuẩn bị xong mời người dùng bữa"Gia Nhĩ vốn là người thông minh lập tức hiểu nó có gì.

"Lui xuống đi,tôi muốn nghỉ ngơi"

"Ngài có gì cứ căn dặn"

"ừm"

"Không cần phiền phức như vậy là sao,trời ơi làm tim tôi muốn rớt ra ngoài luôn á "nó đi lên cầu thang rồi người hầu mới thả lỏng xối xả hỏi Gia Nhĩ. 

"Giờ nó vẫn còn đập loạn đây này"

"Từ lần sau không cần đứng cửa chào tiểu thư như lần này nữa!"Gia Nhĩ mỉn cười.

"Thật vậy sao? Thật làm chúng tôi không nghĩ tới luôn,tiểu thư của chúng ta tốt bụng thật"đám người hầu buôn chuyện mải miết.

Sáng sớm hôm sau.

"Tình đẹp như hoa nở,lại hóa đau thương,sẽ như giấc mộng đẹp chìm sâu vào trái tim,từng cánh hoa rơi bên hiên lại làm ta nhớ nhớ,nhớ về mối tình xưa kia không khỏi rơi nước mắt từng nỗi đau quặn thắt dằn xéo tim ta, ư ư"

Ngọc Nhi thoải mái gào to không hề kiêng nể gì những người đang có mặt trong phòng khách mà tung tăng chạy chung quanh sofa, còn lắc lắc cái đầu, khua tay tay múa chân,gầm rú bài nhạc mình tự chế.

Đám người giúp việc cũng phải cố nhịn cười thành tiếng,nhịn không nổi mặt méo mó như khóc chẳng ra khóc.

"Nhi Nhi,con có thể hát bài nào hay hơn được không hành hạ tai ta quá trừng"Thi Như ngồi đọc báo trên sofa ôn hòa khẽ giọng nói.

"Dì à,con hát hay vậy mà,bài này cần hát truyền cảm xúc u buồn, chẳng lẽ dì không cảm nhận được sao,con hát mà buồn quá trừng à ô ô,con nói đứng chứ chú Triết Long"Ngọc Nhi nháy nháy mắt nhìn Triết Long ngồi cạnh Thi Như,chu môi tinh nghịch nói, điệu bộ hết sức đáng yêu,làm người khác chỉ muốn véo vài cái mà thôi.

"Nhi à,dì con nói phải đó!"Triết Long bâng quơ nhìn vợ.

"Chú và dì cùng một phe không tính không tính,con kêu Thụy Lâm nó chắc chắn không nói như hai đâu"Cô vừa muốn đi lên phòng kêu nó dậy thì từ phía cửa vang lên tiếng nói.

"Vô ích thôi,giọng hát mèo rên của mày không đi thi được đâu, tao cá sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe,con chào chú dì,buổi sáng tốt lành" Diệu Mỹ tao nhã lịch thiệp nhoẻn miệng vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Ngọc Nhi như muốn xuyên thủng cô. 

"A aaaa! Vi Diệu Mỹ chết bầm,!về sao không nói cho tao biết chứ?,tao còn tưởng có mỗi tao với Thụy Lâm thôi chứ,ôi giời ơi!! "Ngọc Nhi thét lên với tần suất siêu lớn làm đám người giúp việc há hốc miệng,rồi phi thật nhanh đu lên người Diệu Mỹ cặp hai chân thon gọn vào hông cô,còn tay thì vò vò mái tóc xanh rêu xoăn nhẹ làm nó rối tung hết lên.

Diệu Mỹ cũng không chịu để yên nhanh tay véo vào đùi cô,khiến Ngọc Nhi kêu kêu oai oái như lợn chọc tiết.

"Diệu Mỹ,Diệu Mỹ,Diệu Mỹ buông tao ra"

"Mày buông tao ra trước"

"Không mày bỏ tay dơ bẩn mày ra đi rồi tao xuống!"

"Ngọc Nhi thối,cút xuống nhanh mày như con heo ý, xắp đè chết tao rồi này"

"Mày mới là heo ý!"Ngọc Nhi cố chịu cảm giác đau ở đùi,càng kẹp chặt hai chân hơn.

"Được rồi,hai đứa mau lại đây ta có chuyện muốn nói"Thi Như gỡ cọng kính đặt tờ báo xuống bàn.

"Dì Thì Như,dì bảo nó bỏ con ra trước đi"

"Sao mày không bỏ tao ra hả?kêu tao bỏ ra trước cho mày á,nằm mơ đi,hứ!"Diệu Mỹ không chịu nhượng bộ Ngọc Nhi chút nào,bởi vì Vi Diệu Mỹ đã quá quen với tính cách dở hơi này rồi của cô rồi.

"Nhi à,tha cho Diệu Mỹ nha,con bé xắp không chịu nổi rồi kìa!"Triết Long lắc đầu,thật bó tay với hai đứa trẻ này,ở cùng nhau từ bé tới lớn mà cứ như chó với mèo vậy. 

"Lêu lêu"Ngọc Nhi nhảy người xuống đất hất mặt nhìn Diệu Mỹ như đang khiêu khích tính nhẫn lại của cô.

Khi cả hai nghiêm chỉnh ngồi an phận trên ghế sofa nó cũng vừa tầm dậy bước xuống dưới nhà,trên người nguyên bộ đồ ngủ màu đen làm tôn lên làn da trắng bóc không tì vết.

"Thụy Lâm,con dậy rồi à,lại đây ngồi đi,bố mẹ có chuyện nói với mấy đứa"

Vẻ mặt nó vẫn lạnh,không đáp lại lời của Triết Long mà lặng lẽ ngồi xuống cùng Diệu Mỹ và Ngọc Nhi. 

Triết Long lẫn Thi Như hiểu nó hơn ai hết, từ bé ngay từ khi sinh ra trên mặt lúc nào cũng vậy chỉ có lạnh,chưa từng thấy nó cười với ông bà dù chỉ một chút nào.

"Thụy Lam ôngng nội đã xắp xếp hết rồi,tháng sau con sẽ đính hôn với thiếu gia họ Nguyễn,Nguyễn Trí Nam"

"Cái gì?"hai cô đồng thanh,không ngờ Triết Long lại nói như vậy,chuyện kết hôn vì lợi ích gia tộc là chuyện sớm muộn nhưng đối với nó điều đó không thể xảy ra.

"Các con không cần phải ngạc nhiên,hôn sự họ Lý với nhà họ Nguyễn đã sớm được xắp đặt chỉ không nói cho ra thôi"Thi Như không biết nó nghĩ gì,nó không hề lên tiếng phản đối.
Bình Luận (0)
Comment