Hóa Bướm

Chương 97

<!-- 1 -->

Chương 78

Bên trong ống kính lắc lư.

Đại khái là câu nói ngẫu nhiên của MC vừa buột miệng đã khiến người trong phòng cảnh giác, Hạ Diên Điệp mới thò người ra ngoài được một nửa đã vùi vào giường lại, chiếc chăn đen kịt mềm mại bị kéo lên, phủ kín từ bắp chân trắng như tuyết đến mắt cá chân trên giường.

Trong ống kính, người nọ sải đôi chân dài đi tới, không đợi mọi người bên ngoài ống kính có phản ứng đã vươn một bàn tay thon dài che khuất ống kính —— <!-- 1 -->

“Phi lễ chớ nhìn.” So với sự dịu dàng vừa rồi bên chiếc giường lớn, Du Liệt lúc này là sự lạnh lùng mà mọi người trong ngoài ống kính biết rõ nhất. <!-- 1 -->

Máy quay phim cùng với hai người trong đoàn ghi hình cũng bị “tống” ra ngoài.

Hình ảnh cũng thay đổi.

Lúc này, khách mời ngồi ở hiện trường hôn lễ đã sớm bị mê mang đến mức không tìm được phương hướng.

“Tôi không nhìn lầm chứ? Vừa rồi người bên trong video là sếp Du của chúng ta sao? Thật sự không phải bị người ta hạ độc hay là tìm người đóng giả đấy chứ? Bình thường ở công ty anh ấy đâu như vậy, cái này là dùng AI đổi đầu sao?”

——Đây là một vị quản lý cấp trung của Công nghệ kỹ thuật Helena tỏ ra khó tin.

“Nghe nói nhà họ Canh ở Bắc Thành sinh ra hai cậu cháu trai đa tình, tôi còn tưởng đó chỉ là tin đồn nhảm của các tờ báo lá cải. Cậu cháu ngoại trưởng của nhà họ Canh này từ khi còn trẻ đã được xem là hình mẫu trầm ổn tự chủ nhất trong thế hệ hậu bối, sao tới hai mươi bảy hai tám tuổi yêu đương lại có đức hạnh này nhỉ?”—— Đây là lời của một bậc trưởng bối thân thiết trong giới, ông ấy cũng khó có thể tin nổi.

“Chậc chậc, quanh đi quẩn lại, kết quả đại thiếu gia ngã trên cùng một người hai lần.”

“Không phải đâu, từ việc năm đó anh Liệt vì cô ấy mà đã bỏ ngày thi cuối cùng của kỳ thi đại học, tôi đã đoán được ngày hôm nay rồi.”

“Có thể mấy người bị lầm rồi đấy, người ta là tự ngã, sau đó nhiều năm cũng không muốn bước ra ngoài. Là chưa hề bước ra ngoài lần nào, làm gì có lần thứ hai?”

——Đây là đại diện của trường trung học Tân Đức tới tham gia hôn lễ.

“Các anh kinh ngạc quá rồi đấy, anh trai tôi đối với cô Hạ, à, bây giờ là chị dâu của tôi rồi, ngay cả một cơn mưa phùn cũng không phải, còn lâu mới có chuyện té ngã.”

——Đây là tài xế họ Từ không muốn tiết lộ họ tên.

Mà trong ống kính thoáng qua.

Lúc sáng lên, hai bóng dáng vốn ở trong phòng ngủ lúc này đã ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha da thật mềm mại trong phòng khách.

“Sự nghiêm trang” của Hạ Diên Điệp không thể kiên trì quá ba mươi giây.

Tuần này cô phải chạy hai chuyến công tác, khoảng cách giữa hai nơi là hai ngàn km, Hạ Diên Điệp mệt mỏi vô cùng, vốn tưởng rằng hôm nay có thể nghỉ ngơi, không ngờ lại bị ekip phỏng vấn này xách đầu dựng dậy.

Lúc này cô thật sự cực kỳ buồn ngủ, vừa rồi dùng nước lạnh rửa mặt cũng không tỉnh táo nổi.

Du Liệt ở bên cạnh nhìn mấy lần, chờ đội quay phim dựng thiết bị xong, anh vươn tay nâng đầu Hồ Ly bên cạnh đang muốn rũ xuống: “Vẫn còn buồn ngủ à?”

Trọng tâm vừa bị nghiêng, Hạ Diên Điệp đã bị chính mình đánh thức.

Đang có chút hoảng loạn trong cơn buồn ngủ lại được Du Liệt giữ lại, hơi thở và nhiệt độ trên người anh thì cô đã quá quen thuộc, vì thế chút giật mình vì giữa chừng thức giấc này chưa tới một hai giây đã tiêu tán.

Cô lẩm bẩm một tiếng mơ hồ.

Du Liệt hơi nghiêng người về phía Hạ Diên Điệp, để cô gối lên vai mình, còn chưa rút tay ra đã phát hiện gì đó, anh liếc mắt nhìn sang phía đối diện của sofa.

Anh trai cầm máy quay phim đang kéo ống kính đến gần.

Du Liệt khẽ nhướng mày, đuôi mắt rũ xuống toát ra chút lạnh lùng.

Anh vừa định mở miệng.

“Thấp…chút nữa.” Hồ Ly cọ nhẹ vào vai anh, mềm giọng lầu bầu, giống như vô thức làm nũng.

Cách ống kính dài, anh trai nhiếp ảnh và người bên ngoài ống kính đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mới vừa rồi người nào đó còn lạnh lùng như băng, thế mà chỉ trong một hai giây đã theo động tác cọ nhẹ của Hạ Diên Điệp bên cạnh tan thành nước xuân róc rách.

Đuôi mắt đồng thời rũ thấp theo thân hình, đèn sàn êm dịu miêu tả hình dáng hai người.

Ngay cả tiếng nói cũng giống như sợ quấy nhiễu ánh đèn: “Như vậy được chưa?”

“…Ừm.” Hạ Diên Điệp tìm một góc độ thoải mái, nhân lúc này nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cho đến khi cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu. <!-- 1 -->

“Rung động, kỷ niệm?” Hạ Diên Điệp còn có chút ngái ngủ nên ý thức không rõ, sau khi nghe MC nói một chuỗi dài thì chỉ bắt được một từ then chốt như vậy.

“Không sai.” MC chuyên nghiệp đến làm phỏng vấn ngồi trên chiếc ghế dựa đối diện sofa, “Phần băng ghi hình này chúng tôi sẽ cắt nối biên tập qua rồi phát sóng tại hiện trường hôn lễ, hai vị cũng có thể giữ làm kỷ niệm cả đời, sau này lấy ra xem lại chắc chắn sẽ có cảm giác không giống nhau!”

Hạ Diên Điệp nghe xong cũng hơi dao động.


Ngay cả Du Liệt lúc đầu có hơi lãnh đạm cũng nhẹ nhàng ngước mắt lên, dời sự chú ý khỏi ngón tay Hạ Diên Điệp mà anh đang đùa nghịch.

“Nếu không thành vấn đề, vậy chúng ta bắt đầu nhé?” MC thử thăm dò.

Trên sô pha, Hạ Diên Điệp gật đầu: “Tôi không ngại.” Cô quay sang Du Liệt, “Còn anh?”

Du Liệt rũ mắt mỉm cười: “Chỉ cần em không ngại, anh sẽ không ngại.”

“?”

Hạ Diên Điệp lúc này vẫn chưa kịp nhận ra ý tứ của Du Liệt, coi như anh trả lời theo thói quen.

Cuộc phỏng vấn bắt đầu.

Có lẽ vì vị tổng giám đốc nào đó đã để lại ấn tượng lạnh lùng cho MC, thế nên lúc đặt câu hỏi, ánh mắt của MC rõ ràng là hướng về Hạ Diên Điệp.

“Nghe nói hai người quen biết gần mười một năm, không biết là ai rung động trước nhỉ?”

Hạ Diên Điệp đang suy tư thì bắt gặp ánh mắt MC nhìn về phía mình, cô không khỏi nở nụ cười: “Như thế nào thì được tính là rung động?”

“Ặc,” MC cứng họng: “Thì kiểu, lần đầu tiên có ấn tượng sâu sắc, bắt đầu có hảo cảm?”

Hạ Diên Điệp suy nghĩ giây lát: “Canh cà chua.”

“…… Hả?” MC mờ mịt, vô thức quay sang Du Liệt.

Du Liệt cũng ngẩn ra, lập tức nhớ ra điều gì đó, anh nghiêng đầu cười khẽ: “Vậy cũng tính sao?”

“Tại sao không tính?”

“Anh cứ tưởng lúc đó em thấy anh phiền lắm chứ.”

“Ừm, phiền, nhưng cũng có một chút hảo cảm.” Hồ Ly ưỡn ngực: “Em là người trắng đen rõ ràng.”

Du Liệt gật đầu: “Ồ, là kiểu da trắng tim đen ấy hả?”

“…..”

MC: “…?

Cuộc phỏng vấn chỉ vừa bắt đầu mà anh ấy đã trở thành thứ dư thừa là sao đây?

Cũng may Hạ Diên Điệp có thói quen quan tâm đ ến cảm xúc của những người xung quanh, không so đo với Du Liệt quá lâu, cô bèn quay lại, giải thích với ống kính: “Là tôi vừa chuyển tới lớp của anh ấy, bởi vì một tai họa nào đó mà lúc ăn cơm tối ở căn tin bị hai nữ sinh đang cãi nhau làm ảnh hưởng, sau đó một phần canh trứng cà chua cứ thế giội lên nửa người tôi.”

MC nghe xong thì chấn động: “Vậy mà vẫn có thể có hảo cảm sao?”

Anh ấy chỉ thiếu chút nữa viết lên mặt mấy chữ “Cô không phải là kiểu người cuồng ngược đó chứ”.

Hạ Diên Điệp mỉm cười: “Sau khi trở lại phòng học, anh ấy đưa cho tôi áo sơ mi đồng phục để tôi khoác thêm, tránh để mình quá chật vật.”

“Ồ, vậy thì đúng rồi.” MC giật mình, “Vừa mới chuyển qua đã được quan tâm tặng áo khoác, hẳn là rất cảm động nhỉ?”

Tuyệt vời, nhịp điệu cuối cùng cũng bình thường lại.

MC cảm động nghĩ thế.

Sau đó chợt nghe thấy ——

“Không hề.”

“?”

MC cứng đờ, ngẩng đầu lên khỏi sổ ghi chép: “Không hề?”

“Ừm.” Hạ Hồ Điệp thẳng thắn nói: “Khi đó tôi chỉ cảm thấy anh ấy cố ý làm vậy là nhằm mục đích chia sẻ trách nhiệm của một trong hai cô gái kia và bảo vệ người kia, cho nên mới tìm tôi khắc phục hậu quả.”

Hiển nhiên đây cũng là lần đầu tiên Du Liệt nghe Hạ Diên Điệp nói như vậy.

Anh ngẩn ra hai giây, ánh mắt tối sầm lại, cố chịu đựng không ở trước ống kính cắn Hồ Ly một cái: “Không có lương tâm.”

Hạ Diên Điệp quay mặt qua, mím môi cười trấn an tiên hạc.

MC hoàn hồn, nhìn hai đối tượng kỳ quái giống như muốn mở ra sự nghiệp sa thải của anh ấy, vẫn có chút hoảng hốt: “Vậy, tại sao lại có hảo cảm?”

“Bởi vì hôm đó, sau khi anh ấy cởi áo sơ mi ra, mặc dù lời nói rất chó má nhưng cũng không phải tiện tay ném tới trước mặt tôi, cũng không đưa cho tôi rồi một hai bắt tôi phải cầm lấy, mà là gấp gọn lại, sau đó nhẹ nhàng đặt lên cạnh bàn tôi rồi rời đi.”

Hạ Diên Điệp nhớ lại, mi mắt rũ xuống, cười rộ lên nhìn MC: “Anh hiểu không? Cái cảm giác ‘gần một chút thì cợt ngã mà xa một chút thì hời hợt’ đấy?”

MC: “……”


Làm sao để nói “Tôi không hiểu” nhưng vẫn trông mình không giống một tên thiểu năng hay mù chữ đây nhỉ?

Du Liệt lại ở bên cạnh cô mỉm cười: “À, hóa ra em đã có cảm tình với anh sớm như vậy.”

“Cùng lắm chỉ được xem là lần đầu tiên thay đổi ấn tượng thôi được chưa?” Hạ Diên Điệp nghiêng đầu, nghiến răng, lại không khỏi nở nụ cười: “Lúc ấy em đã nghĩ, aiza, đại thiếu gia này tuy rằng tính tình chó má nhưng nói không chừng vẫn có một trái tim thiện lương đấy.”

Nhác thấy đề tài lại ‘ngựa hoang muốn thoát cương’, MC hoàn hồn, cuống quít kéo dây cương lại, gượng cười chen vào: “Cô Hạ nói đó là lần đầu tiên thay đổi ấn tượng?”

“Phải, ngay buổi tối hôm đó nhé.” Hạ Diên Điệp xoay qua.

“?” MC sửng sốt, “Nhanh thế cơ à?”

“Khi đó tôi ở trọ trong nhà anh ấy, đêm đó cũng là lần đầu tiên vào cửa.” Hạ Diên Điệp nhắc tới còn có chút ngượng ngùng: “Nói chung là vì đủ các loại nguyên nhân, buổi tối gần 12 giờ đã bị nhốt ở bên ngoài tòa nhà. Bởi vì là ngày đầu tiên, không quen với mọi người, lại không dám đi quấy rầy dì giúp việc đang ngủ, cho nên tôi đã nghĩ ra một chủ ý kỳ cục.”

“Chủ ý gì?” MC tò mò.

“Leo lên cửa sổ.”

Du Liệt thay cô trả lời.

MC: “…?”

“???”

Người dẫn chương trình dùng ánh mắt chấn động đánh giá, trên sô pha trước mặt, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp với mái tóc dài hơi xoăn phủ lên đầu vai, xương quai xanh kéo dài trắng ngần như tuyết.

—— Thật sự không tưởng tượng ra được một cô gái mười bảy mười tám tuổi với dáng vẻ như vậy mà ban đêm leo cửa sổ.

Hạ Diên Điệp trừng mắt nhìn: “Bởi vì không quen với thiết bị của nhà anh ấy nên tôi còn bò nhầm, vào bể bơi tầng một.”

Cô dừng lại, nhìn về phía Du Liệt: “Bị người nửa đêm chưa ngủ bắt gặp.”

Du Liệt nghe thế nở nụ cười: “Thì ra là em trách anh?”

Hồ Ly chột dạ quay đầu đi.

MC vội vàng nhắc tới quy trình: “Vậy tại sao lại thay đổi?”

“Sau khi dẫn tôi vào nhà thì anh lập tức đi lên lầu, đợi một hồi lâu mới xuống. Sau đó xuống dưới nhìn thấy tôi, anh ấy còn khá là bất ngờ.” Hạ Diên Điệp khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười: “Sau khi trở về tôi mới nghĩ thông suốt, có lẽ anh ấy sợ tôi xấu hổ, không muốn gỡ bỏ chuyện tài trợ, vốn cố ý cho tôi thời gian, chờ tôi tự mình lên lầu.”

MC kinh ngạc quay đầu, nhìn sang Du Liệt: “Là vậy sao?”

Du Liệt chống cằm, nghe vậy ngước mắt lên: “…… Quên mất rồi.” Nói thì nói thế nhưng vừa dứt câu anh không khỏi nhìn về phía Hạ Diên Điệp bên cạnh.

Trùng hợp là Hạ Diên Điệp cũng đang nhìn anh, ánh mắt giảo hoạt giống như chuyện gì cũng không giấu được cô.

Du Liệt không khỏi cong môi, hơi cúi xuống, dùng giọng nói không thể bắt được trong ống kính thì thầm bên tai cô: “Biết rõ rồi mà còn muốn cố ý gọi ‘anh trai em gái’ đùa giỡn anh?”

“Rõ ràng là anh nói trước mà.” Hồ Ly vô tội nghiêng đầu: “Anh trai?”

“……”

Du Liệt nheo mắt lại.

Một hai giây sau, anh vẫn nở nụ cười, “Được.” Anh ngồi thẳng người dậy, giọng nói trầm xuống: “Buổi tối sẽ tính sổ với em sau.”

Hạ Diên Điệp: “…?”

MC lúc này vừa vặn viết xong chỗ thứ hai, ngẩng đầu: “Vậy lúc này là bắt đầu rung động rồi sao?”

Hạ Diên Điệp liếc qua MC, ánh mắt có chút phức tạp, không hiểu sao còn mang theo một chút đồng tình: “Những thứ này ngay cả cảm động cũng chưa phải, cùng lắm chỉ được xem là một chút k1ch thích thôi.”

MC: “……”

Như thể cảm nhận được ánh mắt ai oán của MC, Du Liệt thấp giọng cười, rất tự nhiên giơ cánh tay lên khoác lên sau vai Hạ Diên Điệp, ngón tay thon dài rủ xuống sô pha.

Giọng anh uể oải nói: “Cô ấy gần như không có lương tâm. Nếu dễ lừa như vậy thì sẽ không phải là Hồ Ly.” <!-- 1 -->

“?”

Hạ Diên Điệp quay sang làm hòa với anh.

MC thất bại: “Được rồi, vậy lần đầu tiên rung động —— không, cũng không cần rung động đâu, chỉ cần là lần đầu tiên cảm giác nhịp tim đập nhanh hơn một chút cũng được, là khi nào?”

“Chuyện này nhất định phải nói.”


Hạ Diên Điệp ngẫm lại một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra được một điểm: “Chắc là buổi lễ chào cờ lần đó.”

“Hả?”

“Lúc ấy áo sơ mi của anh ấy đang ở chỗ tôi, sau đó bị giáo viên kỷ luật kéo lên bục phát biểu, chất vấn anh ấy là đồng phục học sinh đâu rồi, vì sao không mặc? Khi đó tôi cho rằng anh ấy sẽ khai ra tôi, cảm thấy sắp nhận được phiền toái lớn.” Hạ Hồ Điệp cười: “Anh ấy rõ ràng có thể nói là vì tôi, nhưng lại không hề đề cập tới, tự mình chịu tội.”

Du Liệt nghiêng mắt, ý vị sâu xa.

Hạ Diên Điệp quay mặt qua: “Lúc ấy anh muốn nói về em đúng không?”

“Nói thế nào?”

“Em rất ấn tượng, anh từng nhìn thấy rồi.”

“Ừ.”

Du Liệt thờ ơ đáp lời, lông mi đen nhánh rủ xuống: “Sau đó tôi thấy một bé Hồ Ly, rõ ràng là rất lo lắng sắp co lại thành một quả bóng, nhưng vẫn cố gắng duỗi thẳng eo.”

Hạ Diên Điệp hừ nhẹ.

Du Liệt: “Không ngờ em lại để ý đến anh sớm như vậy, anh cứ nghĩ kiểu người không tim không phổi như em hẳn là phải rất lâu mới thế chứ.”

“Ai bảo dù anh ở trong trường hay khi về nhà cũng giống hệt như một kho lạnh di động chứ?” Hạ Diên Điệp khẽ nhếch môi.

MC bị lãng quên lại ấm ức kéo đề tài về: “Anh Du lúc ấy ở trong trường khó gần lắm sao?”

“Vấn đề này anh nên đi phỏng vấn các học sinh trường trung học Tân Đức lúc bấy giờ thì sẽ rõ hơn.” Hạ Diên Điệp không chút do dự, “Nếu không, ai đó cũng sẽ không lưu lại biệt danh lịch sử đen tối là ‘thiếu gia’ ở trong trường.”

“Vẫn luôn như vậy?”

“Sau đó đã thay đổi.” Hạ Diên Điệp không cần nghĩ ngợi đã đáp.

“Bắt đầu từ khi nào?”

Hạ Diên Điệp ngẩn ra.

Cô vô thức quay sang Du Liệt, Du Liệt vẫn cúi mặt, im lặng như mỉm cười ở bên cạnh nghe cô nói chuyện.

Đúng vậy.

Hạ Diên Điệp có chút hoảng hốt.

Bắt đầu từ lúc nào Du Liệt giống như đã biến thành một người khác nhỉ?

“Cô Hạ?” Giọng MC như gọi hồn vang lên.

Hạ Diên Điệp cuống quít quay đầu lại, không biết sao gương mặt lại hơi nóng lên: “Tôi cũng quên mất rồi, thì kiểu, quen biết thêm một thời gian, thấy, hình như, anh ấy đã từ từ thay đổi.”

“…..”

Ống kính đi theo MC, vô cùng phối hợp cắt về phía vị đại thiếu gia nào đó ở bên kia sô pha.

Người nọ lười biếng tựa lưng vào sô pha, rũ mắt vuốt v e ngón tay cô gái, từ từ vòng quanh lòng bàn tay, rõ ràng là một cặp nhẫn đính hôn tỏa sáng rực rỡ giữa các đốt ngón tay đan vào nhau của họ.

Cho đến khi phát hiện ống kính.

Du Liệt ngước mắt lên cho có lệ: “Khi đó chỉ lười nói chuyện, cảm thấy người và việc bên cạnh đều không có ý nghĩa gì, giống như là một đám…”

Lời còn chưa dứt.

Hạ Diên Điệp khẽ ngoắc ngón tay anh đang đùa nghịch, gãi nhẹ vào lòng bàn tay của anh.

Du Liệt ngoái đầu nhìn lại, nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hạ Diên Điệp

Ý là video này sẽ chiếu là ở hiện trường hôn lễ.

Có bạn học ở đó thì làm sao bây giờ?

Du Liệt nhận tín hiệu, hiểu rõ nhếch môi, quay đầu lại. Anh hơi suy tư, đổi từ nói vốn đã đến bên miệng thành một từ khác: “Giống như một khóm hoa tương lai của tổ quốc.”

MC: “…?”

Ngoài ống kính.

Các bạn học trung học Tân Đức: “…?”

Có phải anh vừa muốn nói bọn họ giống như học sinh lớp mẫu giáo không?

Hạ Diên Điệp kịp thời giải vây, nhìn ống kính cười: “Chỉ số thông minh của bọn họ quá cao nên mới như vậy, cho nên nhìn những người bình thường như chúng tôi như những con cá vàng hình người.”

“MC Cá Vàng” mới nổi rơi lệ: “Vậy anh Du có biết mình thay đổi từ lúc nào không?”

Du Liệt gãi nhẹ vào lòng bàn tay Hạ Diên Điệp, không khỏi bật cười: “Từ khi Hồ Ly hai mặt giảo hoạt đột nhiên nhảy vào vườn hoa.”

Ánh mắt MC sáng ngời: “Vậy là anh Du còn nhớ rõ khoảng thời gian mình bắt đầu rung động đúng không?”

“Ừm. Tôi với cô ấy không giống nhau lắm.” Du Liệt thấp giọng lưu luyến: “Hồ Ly rất khó chinh phục, phải nước chảy đá mòn, cát tích thành tháp, phải mềm hóa và ăn mòn từng chút, phải lặng lẽ âm thầm tích nửa bước mới có thể đi hàng ngàn dặm.”

Dưới ánh mắt của ekip phỏng vấn, mặt Hạ Diên Điệp hơi nóng lên: “Em nào có khó khăn như thế?”

“Em có đấy.”


Du Liệt khẽ ngước mắt lên, trong ánh mắt đầy ý sâu xa: “Anh dùng thời gian hai năm mới có thể mài mòn hoàn toàn tòa tháp cao ngất trong lòng em, mới có thể ngăn cản hàng rào thiên quân vạn mã.”

Hạ Diên Điệp chột dạ dời mắt đi.

MC đúng lúc chen vào: “Vậy lần đầu tiên anh Du rung động là ở đâu?”

Du Liệt nhìn Hạ Diên Điệp với ánh mắt đầy ý tứ: “Ở phòng học lớp 11/9.”

Vành tai Hồ Ly giật giật, cảnh giác dựng thẳng lên.

Du Liệt chậm rãi nỏi: “Trước cửa sổ, lần đầu tiên tôi muốn đưa cô ấy…”

“Bốp.”

Hạ Diên Điệp gần như dựng ngược lông tơ, nhào vào lòng Du Liệt che người lại.

Đối diện với cặp mắt hoa đào rủ xuống nhuốm ý cười kia, Hạ Diên Điệp sao có thể không rõ ý tứ câu “Em không ngại anh sẽ không ngại” của Du Liệt trước khi cuộc phỏng vấn bắt đầu chứ.

“Đoạn này, cũng cắt đi.”

“…..”

MC trao đổi ánh mắt với anh trai quay phim, sau đó cười híp mắt quay lại hỏi: “Được, vậy anh Du có thể nói lần thứ hai không?”

Hạ Diên Điệp buông cổ tay xuống.

Du Liệt không cần nghĩ ngợi: “Ở cầu thang lầu hai biệt thự, Hồ Ly ban ngày hung ác là thế nhưng đến tối lại biến thành một chú mèo nhỏ đáng thương, giống như bị người ta giẫm đuôi.”

Hạ Diên Điệp quay đầu, khẽ nghiến răng: “Em không thể là người sao?”

“Không thể.”

“?”

“Đối với người sẽ phạm tội, nhưng đối với mèo mèo chó thì không.”

“???”

Câu cuối cùng không để máy quay nghe thấy, Du Liệt nghiêng sang bên tai cô, như cười như không: “Đây chính là sợi chỉ đỏ lúc trước anh bảo vệ em.”

“…….”

“Khụ khụ khụ.” MC cuống quít dời đề tài sang chuyện có thể nói: “Vậy còn có sau đó không?”

“Có chứ.”

Du Liệt lười biếng quay đầu lại: “Đến lần thứ ba thì tôi gần như đã cam chịu số phận.”

MC: “Cam chịu số phận?”

“Ừm.” Du Liệt cúi thấp mặt, hời hợt nói: “Là kiểu cảm giác như sắp ngã đấy.”

“Hả??” MC hứng thú.

Hạ Diên Điệp cũng bất ngờ, tò mò nghiêng người: “Là khi nào?”

“Em đoán xem.”

“Tối hôm đó, trên gác mái?”

“…..”

Du Liệt mỉm cười, nhích lại gần: “Lần đó là lần thứ tư. Hơn nữa sau lần đó cũng đã không thể không có em rồi.”

MC bị ép hiểu: “……”

Lại, bắt, đầu, rồi đấy!

Cũng may Hạ Diên Điệp đã tự mình xử lý: “Vậy rốt cuộc là khi nào?”

“Đường dành riêng cho người đi bộ Tây Thái, trong trung tâm thương mại kia, trên cầu thang cuốn.”

Hạ Diên Điệp: “…?

MC: “Trên thang cuốn đã xảy ra chuyện gì sao?”

Du Liệt im lặng một lát, bỗng nhiên cong môi cười: “Không có. Chỉ là ngày đó rất nhiều người, rộn ràng nhốn nháo, tôi thì lại không thích nơi đông người nhưng vẫn nhẫn nại đi dạo cùng cô ấy. Tôi vốn cho rằng cô ấy có lẽ sẽ giống tôi, sau ngày đó mới phát hiện không giống.”

Anh nhẹ nhàng cầm bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Ngay trên cầu thang kia, cô ấy đã nói, “Du Liệt, tôi thích nơi này, có thể giấu mình trong biển người mênh mông”.”

Hạ Diên Điệp giật mình.

Du Liệt rũ mắt, lẳng lặng mỉm cười, trong chớp mắt lại dịu dàng gần như thương xót: “Khoảnh khắc đó tôi đột nhiên có suy nghĩ, hóa ra cô ấy thích nhân gian, một nơi mà tôi vẫn luôn chán ghét.”

Ngón tay Hạ Diên Điệp run lên, gần như là vô thức nắm chặt tay anh.

Du Liệt hoàn hồn, hơi ngước mắt lên.

Anh như cười, rồi lại đỏ mắt nhìn vào đáy mắt cô: “Bắt đầu từ giây phút đó, tôi bỗng nhiên phát hiện tôi cũng hơi thích nơi này… Chỉ cần biết nơi non sông vạn dặm này có một người như vậy, cô ấy đứng giữa đám người rộn ràng nhốn nháo, và chỉ cần lướt qua bọn họ là tôi có thể đến bên cạnh cô ấy… Thế gian này, bởi vì có cô ấy nên hình như cũng không quá đáng ghét.”

Anh từng giống như một con diều càng bay càng xa.

Là do chính tay cô kéo về nhân gian này. <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bình Luận (0)
Comment