Không ai hiểu rõ hơn hắn rằng mười năm sau, An Vương sẽ tạo phản, suýt nữa công phá được hoàng thành.
Chính hắn đã mạo hiểm mạng sống, một mình tiến vào doanh trại địch, phá hoại sự tin tưởng giữa An Vương và quân sư của hắn, khiến hai bên trở mặt. Quân tâm tan rã, tạo cơ hội cho Thái tử dẫn binh quét sạch bọn chúng.
Hắn là công thần lớn nhất trong việc bình định phản loạn, là anh hùng được dân chúng ca ngợi. Cũng chính vì điều này mà khi hắn tố cáo cha ta, không ai nghi ngờ lời hắn nói.
Thậm chí, để cầu xin cho cha ta, hắn đã quỳ ngoài Chính Sự điện, dập đầu đến mức máu chảy đầm đìa.
Nam gia của ta không bị xử trảm toàn gia, cũng là nhờ hắn từ chối nhận thưởng mà đổi lấy. Thật là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa biết bao!
Ai có thể ngờ được rằng, trước mặt hắn nói một kiểu, sau lưng lại là một kiểu hoàn toàn khác?
Ta chưa từng nói với Thái tử về chuyện An Vương sẽ tạo phản.
Không có bằng chứng, chỉ nói miệng mà vu khống hoàng thất chỉ khiến Thái tử cảm thấy phản cảm với ta. Hơn nữa, dù An Vương hành xử tùy tiện, nhưng đối với Thái tử lại rất tốt, từng cứu Thái tử một mạng. Thái tử luôn yêu chiều vị hoàng thúc này, tuyệt đối không cho phép người khác tùy tiện bôi nhọ.
Lý Mặc Bạch cũng hiểu rõ điều này, hắn chẳng sợ ta đi mật báo, thậm chí còn mong ta làm vậy. Chuyện mười năm sau mới xảy ra, giờ đây chẳng có chút dấu vết nào.
Hắn tự tin rằng, đời này không có hắn cản trở, An Vương chắc chắn sẽ tạo phản thành công, leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Còn hắn, với công lao phò tá, sẽ trở thành người quyền cao chức trọng, dưới một người, trên vạn người.
Dù không nói với Thái tử, nhưng ta đã nói với cha mình.
Ta bảo rằng mình đã mơ một giấc mộng xấu. Ban đầu cha ta nghĩ ta chỉ suy nghĩ linh tinh, không mấy để tâm. Nhưng khi những sự kiện ta “tiên đoán” sau đó lần lượt xảy ra, cha ta bắt đầu thận trọng hơn.
Sau khi An Vương vào kinh, như mọi năm, hắn giả vờ ăn chơi, giao hảo với không ít triều thần. Cha ta thích cổ họa, mỗi năm An Vương đều tặng ông một bức.
Năm nay, hắn tặng bức “Giang Sơn Đồ” của Vương Quán Thiên.
Kiếp trước, chính bức họa này trở thành bằng chứng thép cáo buộc cha ta thông đồng với An Vương.
Trong trục cuộn tranh đã được đóng khung, có giấu một bức thư mà An Vương dùng để mua chuộc cha ta. Thư vốn không tồn tại từ đầu. Đó là do Lý Mặc Bạch nhân lúc hỗn loạn, lấy trộm từ An Vương rồi giấu vào.
Tranh là thật, thư là thật, nhưng chuyện lại là giả.
Cha ta không thể biện bạch.
Kiếp này, nhờ có ta cảnh báo, cha ta dứt khoát từ chối sự lấy lòng của An Vương. Những bức họa cổ An Vương từng tặng trước đây, nhân dịp tiệc cung đình đêm Giao thừa, ông bán lại cho các đại thần khác cũng đam mê cổ họa, toàn bộ số tiền thu được không giữ một đồng, mà quyên góp hết cho binh sĩ biên cương.
Cha ta được Hoàng thượng khen ngợi là người liêm chính, một lòng vì dân, là tấm gương cho bá quan văn võ. Khiến các đại thần khác cũng không thể không đau lòng móc tiền túi quyên góp.
Những hành động nhỏ của Tướng phủ đều bị Lý Mặc Bạch nhìn thấu, nhưng hắn không bận tâm.
Hắn nghĩ, tránh xa An Vương thì có ích gì? Đợi đến ngày An Vương lên ngôi, hắn trở thành người quyền cao chức trọng, xử lý một Tướng phủ thì có đáng là gì?
Vào tháng Giêng, đứa con của Kinh Tước chào đời. Là một bé trai, vừa sinh ra đã bị Lý Mặc Bạch bế trao cho Đặng Như Thịnh.
Hiện tại, hắn và cả gia đình đều phải dựa vào Đặng Như Thịnh mà sống. Không còn chức tước, cũng chẳng có bổng lộc, hắn chỉ có thể làm công dài hạn trong cửa hàng của Đặng Như Thịnh.
Kinh Tước vừa hết tháng ở cữ đã phải đi giặt đồ thuê kiếm sống, mười ngón tay vì lạnh mà sưng đỏ. So với khi làm nha hoàn bên cạnh ta, cuộc sống của nàng giờ đây thật như trời và vực.
Ta tình cờ gặp nàng trên phố, nàng ăn mặc mỏng manh, không có chút trang sức nào, người gầy rộc đi, sắc mặt vàng vọt, tiều tụy. Ánh mắt nàng u ám, thẫn thờ, không hề giống một người vừa mới sinh con.
Ta mời nàng đến Túy Tiên Lâu ăn cơm, nàng ăn đến mức suýt nôn ra, cuối cùng gục xuống bàn khóc nức nở.
“Tiểu thư, ta hối hận rồi, ta không nên giả danh người để dụ dỗ hắn.”
Từ phòng bên cạnh, giọng nói trò chuyện mơ hồ truyền đến – tất nhiên cách âm vốn không kém như vậy, nhưng ta đã làm chút thủ thuật.
Tiếng khóc của nàng lập tức ngưng bặt. Nàng nhận ra giọng nói của Lý Mặc Bạch.
Hiện giờ Lý Mặc Bạch nghèo túng đến vậy, làm sao có tiền để đến tửu lâu đắt đỏ như thế này?
“Lý huynh thật biết tiên đoán, trong thời gian ngắn đã trở thành tâm phúc của Vương gia. Lần này hồi phủ, Vương gia còn đặc biệt dặn dò muốn huynh mang cả gia đình theo. Sau này Lý huynh một bước lên mây, ngàn vạn lần đừng quên tiểu đệ nhé!”
Tiếng cười ngạo nghễ của Lý Mặc Bạch vang dội: “Nhất định, nhất định rồi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Đường đến An Dương xa xôi, mẹ ta tuổi già sức yếu, không tiện theo cùng. Nương tử ta cũng phải ở lại chăm sóc bà, nên không đi chung được.”
Người kia lập tức cười khẩy đầy ẩn ý: “Nếu vậy thì bên cạnh Lý huynh cũng không thể thiếu người chăm sóc. Không biết huynh thích loại hồng nhan tri kỷ thế nào? Để ta dặn người An Dương chuẩn bị trước?”
Lý Mặc Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi có biết đại tiểu thư Thôi gia không?”
“Hóa ra Lý huynh thích kiểu như vậy…”
“Tiểu thư Tướng phủ, loại như thế cũng tạm được.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Tiếp đó là tiếng cạn ly, tiếng chén đĩa va chạm.
Sắc mặt của Kinh Tước thay đổi từ ngạc nhiên, vui mừng, rồi đến thất vọng, giận dữ, cuối cùng là tuyệt vọng.
Ánh mắt vốn đã không còn ánh sáng giờ đây càng trở nên u tối, chết lặng.
“Tiểu thư, ta phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây?” Nàng thì thào hỏi ta.
Ngày mười hai tháng Ba, An Vương khởi hành trở về An Dương.
Nửa tháng sau, mẫu thân của An Vương, Mục Thái phi trong cung, bị người hạ độc gi.ết ch.ết. Sau khi điều tra, mọi nghi ngờ đều dồn vào một cung nữ bên cạnh bà.