Hoa Dã Quỳ

Chương 53


Thiên Anh tỉnh dậy. Việc đầu tiên là la hét và ném tung tất cả các đồ đạc xung quanh. Mọi sức lực khi mới tỉnh dậy nó dồn vào việc la hét và đập phá. Không ai động được vào người nó, cho dù đó là y tá hay bác sĩ đi chăng nữa. Giống như một con nhím bị người ta làm tổn thương, nó xù lông với tất cả,ko tin ai, ko nghe ai. Bên tai nó chỉ văng vẳng tiếng mèo kêu
“ Là Princess”
Princess đang gọi nó. Con mèo nhỏ của nó đang ở đâu đó, nó đang ở đâu đó gọi nó. Nó lại lao ra phía cửa. Những cánh tay to khoẻ lôi nó lại, giằng kéo và ấn dúi nó xuống sàn nhà lạnh ngắt. Trong khoảnh khắc nó thấy một mũi tiêm. Cho dù bị kích động nhưng nó vẫn đủ tỉnh táo để hiểu đó là thuốc an thần và một khi mũi tiêm kia cắm sâu vào người nó cũng là lúc nó khuất phục trước những cánh tay chắc khoẻ này. Nghĩ đến đây con bé lại gồng người, rút hết sức lực vùng lên. Những cái móng tay, những cạnh giường, cạnh tủ sắc nhọn lần lượt xượt qua người nó. Đỏ ửng. Nó vội lao ra cửa và chạy như điên về phía trước.
Nó cứ cắm đầu chạy cho đến khi một tiếng nói vang lên, giễu cợt và đắc ý
- Hoàng Thiên Anh, xem ra vẫn khoẻ nhỉ?
Là cô ta, con quạ đen Thuỳ An đấy. Hình ảnh Princess run rẩy trong tay nó và tắt dần nhịp thở bủa vây mọi trí óc. Nó không biết nơi đây là đâu và cũng không cần biết, nó điên cuồng lao về phía cô ả
- Con khốn, mày chết đi
Thuỳ An ko còn giữ được cái bộ tươi tỉnh như trước nữa. trước mặt cô ả, nó, với đôi mắt rực lửa đang lao đến, ngày càng gần hơn
“ Rầm”
Cơ thể Thuỳ An va đập mạnh vào bức tường bên cạnh. Hai cánh tay đầy những vết xước đỏ tía bóp chặt lấy cổ cô ả ko buông. Răng con bé nghiến lại, vòng tay cũng một nhỏ hơn, xiết chặt hơn.
Đúng lúc ấy bỗng nhiên có người nắm vai lôi giật nó lại
- Thiên Anh, cháu sao vậy, Cháu bị ngất đi, Thuỳ An đã đưa cháu vào viện chăm sóc cháu vậy mà sao cháu nỡ đối xử với con bé như vậy
Nó nhận ra tiếng người này. Là mẹ Quân.
Nụ cười cay đắng vang lên khắp dãy hành lang. Đúng rồi, họ bây giờ là người 1 nhà, là kẻ chung 1 phe…
- Ai cần lòng tốt chết tiệt của kẻ khốn khiếp ấy.
“ Chát”
Nó thấy má mình đau rát.

- Hoàng Thiên Anh, cô cảnh cáo cháu, cô ko cần biết cháu với Quân là gì nhưng Thuỳ An là con dâu cô và cô sẽ ko để ai làm hại đến con bé và cả cháu nội của cô nữa. Cháu nên biết điều đó.
Tai nó ù đi. Nó biết có tiếng bước chân dồn dập ở đâu chạy đến nhưng ko rõ từ đâu. Nó cũng ko còn sức lực để chạy nữa. Ai đó tóm lấy nó.Ai đó làm nó đau. Mũi tiêm đang làm nó đau. Lại một lần nữa, lại một lần nữa nó lịm đi trong mơ hồ….

Đâu đó
Trên một đoạn đường
Thiên Ân nhấn còi như điên loạn trước đám đông náo loạn trước mặt. Con đường trước mặt bị chặn lại bởi một công- te- nơ bị lật ngược. Đám đông náo loạn, giao thông ách tắc. Xe anh ko sao chuyển bánh. Không còn nhiều thời gian suy nghĩ, anh mở cửa và lao như điên về phía bệnh viện.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màn khói
Ai biết lòng anh có đổi thay
Hoa cỏ may_ Xuân Quỳnh
Quân đứng lặng im nhìn nó. Trong giấc mê man, đôi mày nó vẫn níu lại. Hai dòng lệ cứ chảy dài xuống gối.Cánh tay đầy những vết xước giờ mới rõ hình. Nó cứ li bì. Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra? Chỉ một con mèo chết mà giờ đâu mọi chuyện cứ đảo lộn cả lên. Có ai nói cho anh phải làm sao không? Tại sao cái gì cũng mập mờ như thế?
- Anh là người nhà bệnh nhân Hoàng Thiên Anh.- Một vị bác sĩ đến gần hỏi chuyện anh
Quân ko còn sức giải thích nữa chỉ có thể ậm ừ cho qua. Thực ra bản thân anh lúc này cũng ko biết mình là gì với con bé. Người thân, người yêu hay bạn bè? Và có thể là kẻ thù chăng?
- Tôi nghĩ anh nên đưa cô ấy sang khoa tâm lý học thì hơn.
- Bác sĩ nói sao cơ ạ?- Quân ko hiểu những gì mà anh vừa mới nghe được

- Dựa vào kết quả xét nghiệm máu mà chúng tôi có được thì có lẽ cô ấy đang phải điều trị bệnh trầm cảm, cũng được khá lâu rồi. Lượng thuốc trong máu khá đậm.
Quân vẫn đang chết lặng nghe những gì ông bác sĩ đó nói
- Tôi ko rõ cô ấy trải qua cú sốc gì nhưng người nhà nên cẩn thận. Trong giai đoạn này bệnh nhân rất dế bị kích động có thể khiến bản thân và cả người xung quanh gặp nguy hiểm.
Quân vẫn sững người lại. Anh là bạn trai cái kiểu gì vậy chứ? Nói yêu nó, nói quan tâm nó nhưng sức khoẻ nó thế nào anh ko biết. và tệ hơn cả, anh là một trong những nguyên nhân khiến nó như vậy. Nhưng bây giờ có quá muộn ko? Những lỗi lầm này, phải làm sao để sửa chữa, để bù đắp những tổn thương cả về tinh thần và thể xác.

Trên giường, Thiên Anh bắt đầu cựa quậy ngón tay rồi tỉnh giấc. Có vẻ bình tĩnh hơn lần trước nhưng ánh mắt con bé vẫn có cái gì đó như hoảng loạn, bất an.
- Thiên Anh, em sao rồi?
Quân vội chạy đến bên nó
- Đừng đụng vào tôi.
Nó gạt tay anh ra và lùi sâu hơn về phía góc giường.
- Thiên Anh.- Quân đau đớn gọi tên nó- Anh xin lỗi
- Anh tránh ra. Tôi nói anh tránh ra.- nó nháo nhào lên
Đúng lúc ấy cánh cửa bật mở. Hoài Phương, Long, Tuấn, Phong, Lạc Thiên và cả Thuỳ Trang nữa, bọn họ đông đủ tụ tập bên giường bệnh nó. Giống như 1 vòng vây, bọn họ quây chặt lấy nó và dùng ánh mắt thương hại của một người bình thường dành cho kẻ bị bệnh thần kinh là nó. Họ lấy hết không khí của con bé và đâm vào tai nó những âm thanh nhốn nháo. Ai nấy đều cố dang tay ra để chạm vào nó
- Tránh ra. Tôi đã nói các người đi hết đi mà.
Bọn họ vẫn tiến đến
- Á..á..á..aa..aaa……
Nó lại hét lên hoảng sợ. Nó ko phân biệt được những người trước mặt nữa

- Thiên Anh, em bình tĩnh đi.- Lạc Thiên nắm lấy cổ tay nó
Nó gạt anh ra và ném, hất văng mọi đồ đạc xung quanh và la hét ngày càng lớn. Cổ họng nó như có bàn tay xé toạc ra. Ai đó giúp nó với
“ mẹ ơi, cứu con….”
- Các người tránh ra.
Một giọng nói đanh thép vang lên. Thiên Ân, dù còn thở hồng hộc sau chặng đường vừa rồi nhưng vẫn cố sức dẹp loạn cái đám đông khiến em gái anh sợ hãi này
- Thiên Anh, anh xin lỗi, anh đến muộn
Anh ôm nó vào lòng.
Như nhận được ra người thân, con bé cũng bình tĩnh hơn được chút ít, thôi ko ném đồ đạc và la hét nữa
- Thiên Ân, anh mang Pricess đến cho em đúng ko? Nó đâu, em muốn gặp nó.
Thiên Ân bối rối nhìn em gái
- Princess …
- Mọi người nói nó bị tai nạn nhưng ko phải đúng ko anh. Chắc nó lại đang trốn em thôi. Lại dỗi rồi. Tuần này em quên ko mua cá ngừ cho nó.
Nó đẩy Thiên Ân ra và bước xuống giường
- Bây giờ anh chở em ra siêu thị được ko? Có cá rồi nó sẽ ko giận em nữa
Thiên Ân vội giữ tay nó lại.
- Thiên Anh, Princess … mất rồi
Nó cười lớn rồi gục vào vai anh khóc lớn. Nó cứ gào, cứ khóc đến nỗi đôi chân nó gục xuống nền đất. Khóc đến nỗi cổ họng khô khốc. Khóc đến nỗi giọng lạc cả đi…

“ Bốp”
Trên sân thượng, Thiên Ân dùng hết sức đấm vào mặt Quân. Anh ngã gục xuống, một dòng máu tanh chảy ra từ khoé miệng. Nhưng Thiên Ân ko có ý định tha cho Minh Quân. Lại một cú đá vào bụng, anh cúi xuống xốc cổ áo Quân lên

- Tôi đã tin cậu, nhưng cậu làm tôi thất vọng. và tệ hơn hết là cậu làm con bé ra nông nỗi này.
- Em xin lỗi- Quân ko dám nhìn thẳng vào mắt Minh Quân
- Xin lỗi thì được gì? Cậu có biết sau khi mẹ tôi mất con bé ko nói chuyện, ko ra ngoài, ko tiếp xúc với bất cứ ai. Phải mất đến 2 năm sau nó mới có thể bình thường trở lại ko?
“ Bốp”
Lại một cú đấm nữa giáng xuống
- Princess đối với nó ko phải là một con mèo. Cậu đã bao giờ thấy nó quên cho Princess ăn chưa? Cậu thấy nó bỏ bê con mèo dù chỉ một ngày thôi chưa?
Quân lại nhớ đến lần Thiên Anh bất chấp nguy hiểm băng qua đường để tìm Princess.
- Mẹ tôi mất để lại cho con bé một mảng kí ức đen tối. Chỉ có con mèo đó là mảng sáng duy nhất với nó, vậy mà cậu nỡ …
Thiên Ân bực bôi ném cái áo vest xuống cái phịch
- Từ giờ, tôi cấm cậu lại gần em gái tôi
Nó rồi anh quay lưng bước xuống tầng dưới.

Dưới đó, mọi người vẫn đông đủ đứng nhìn vào phòng trong, nơi nó đang ngồi nhìn ra cửa sổ. Mỗi người một câu hỏi, một tâm trạng. Tiếng bước chân dồn dập, chủ tịch Hoàng và bà Ngọc tất tả chạy tới. Nhưng được gì chứ. Con gái ông giờ chỉ là một cái xác ngồi im lặng ko cựa quậy, đôi mắt vô hồn nhìn ra xa.
- Thiên Anh
- Con muốn về Mĩ, con muốn gặp bà ngoại. Con muốn về Mĩ, con muốn gặp bà ngoại
Nó cứ lặp đi lặp lại câu nói như một cái máy ko biết suy tư. Không ai, ko cái gì khiến nó dừng lại. Nó cứ nói trong vô thức.

Ngoài kia trời lại nổi cơn giông. Xám xịt và lạnh buốt. Biển lại gào thét. Đêm nay, sẽ có những sinh mạng lại mất đi, hoặc cũng có thể trôi dạt đi. Và cũng có thể sau cơn mưa trời lại sáng …
Liệu có vậy chăng khi mà mọi chuyện đã thật là quá muộn màng.
Với anh, với em, với tất cả chúng ta.

Bình Luận (0)
Comment