Hoa Dã Quỳ

Chương 55


Mọi người trong phòng vẫn nghệt mặt ra trước những gì đang tận mắt chứng kiến. Trừ hai mẹ con nhà nó. Flynn thỏ thẻ chào mọi người rồi buông mẹ ra. Thiên Anh vỗ vào lưng thằng bé rồi lúi húi tìm tài liệu trong đống hồ sơ hay giấy tờ gì đó chất cao ngất trên mặt bàn
- Xin lỗi anh nha Quân, văn phòng vừa mới nhận nên chưa sắp xếp được gì
Trong khi đó thằng bé kháu khỉnh có tên là Flynn vẫn đang co chân trên cái ghế xoay của mẹ hý hoáy nghịch cái dập ghim và cái bút nhớ. Cái ghế cứ xoay tít va cả vào người đứng cạnh
- Thôi nào Flynn, đừng nghịch nữa, mẹ chưa mắng con vì vụ dám bỏ thư kí của mẹ lại rồi chạy linh tinh đâu đấy.
Thằng bé như biết mình đã lọt vào tầm ngắm của mẹ thì nhanh chóng dừng lại và tụt xuống ghế, lon ton chạy lại chỗ Quân và mọi người đang ngồi, tay cầm chiếc bút nhớ vẽ đầy những đường kỉ hà trên trang giấy trắng vừa tóm được ở đâu đó. Mọi người lại tập trung vào thằng bé. Đôi má phúng phúng hình như có má nún đồng tiền lúng liếng. Có lẽ do bị dị ứng thời tiết ở đất nước nhiệt đới này mà nó bị nẻ,má cứ ửng hồng cả lên trông càng đáng yêu. Flynn ko phải là một đứa bé bụ bẫm nhưng là đứa bé hoạt bát và đôi khi là cả nghịch ngợm, nó không từ bỏ bất cái gì trong tầm mắt của mình và đặc biệt ko hề sợ người lạ. Bằng chứng là từ nãy đến giờ ngồi giữa một đám đông lạ hoắc, trong ánh mắt nhìn chằm chằm thằng bé vẫn bình tĩnh thản nhiên làm việc của mình. Ngoài đôi mắt, đây cũng là điểm giống thứ 2 giữa 2 mẹ con nó.
- A, đây rồi
Tiếng Thiên Anh reo lên nhẹ nhõm
- Của anh đây, mọi người có cần uống gì ko để em nhắn chị thư kí chuẩn bị?
Nó đưa tập tài liệu về phía Quân và chờ đợi 1 câu trả lời
- À, không … không cần đâu em, uống nước lọc được rồi.- Tuấn vội lên tiếng.

Thiên Anh lại bước lại chiếc bình lọc nước trong góc phòng nhẹ nhàng rót nước. Quân vẫn cứ lặng người từ nãy đến giờ, tay đón nhận tệp tài liệu trong vô thức. Ánh mắt nó nhìn anh, không giống xưa. Tuy không cao ngạo như lần đầu gặp mặt nhưng cũng ko ấm áp như khi còn yêu nhau. Ánh mắt này, giống như … một cái nhìn xã giao vậy
- Những năm qua em sống thế nào?- Quân bất chợt lên tiếng
Nó không trả lời ngay, từ từ bưng khay nước đến bàn rồi ngồi xuống. Flynn thấy vậy tót ngay lên lòng mẹ rồi lại nghịch cái bút nhớ. Thiên Anh nhẹ nhàng kéo con ngồi sâu trong lòng rồi mới trả lời
- Thời gian đầu em sống ở Beverly hills với bà ngoại nhưng từ hồi thằng bé tròn 1 tuổi thì em chuyển hẳn lên New York, dù sao thì cũng nên để cho Flynn sống gần bố một chút. Những chuyện khác cũng ổn, tính cho đến thời gian này….
- Bố thằng bé ….- Quân lưỡng lự
- À, anh ấy làm bác sĩ tại một bệnh viện tư nhân ở New York.
Không khí yên ắng đến kì lạ. Mọi người đều đang cố tiếp thu chuyện vừa rồi, tất cả …
- Thôi, nói về em làm gì? Cũng ko có gì đặc biệt. Còn anh- Thiên Anh nhìn Quân- chắc con bé hoặc thằng bé nhà anh cũng được 5,6 tuổi rồi đúng ko? Nếu em nhớ không nhầm
Không khí càng trở nên kì quặc hơn, mọi người cứ len lén nhìn nhau
- Thực ra thì … sau khi em đi ko lâu, Thuỳ An bị sảy thai nên ….

- Em xin lỗi, em ko biết chuyện này.- nó uống một ngụm nước lớn
Quân chỉ nhún vai tỏ ý không có gì.
- Đúng ra thì cũng ko sao, anh cũng chưa có chuẩn bị tinh thần về việc có con. Thuỳ An cũng vậy. Có lẽ chỉ có Lạc Thiên và Thuỳ Trang là đang nóng lòng thôi.
- Lạc Thiên – nó lên giọng- đúng rồi, em quên mất. mà hình như hai người làm lành rồi đúng ko? Em nghe anh gọi tên anh ấy thân thiết quá
Quân gật gật đầu chứ ko nói
- Wow, có vẻ như sau khi em đi mọi thứ đều tốt đẹp hơn. Chắc mọi người thấy thoải mái lắm.
Ai nấy bỗng chột dạ nhìn nhau. Phải, họ từng coi nó là cái gai trong mắt, là chướng ngại vật, là thứ mang tên “quỷ cái”. Câu nói vừa rồi kéo trùng mọi thứ xuống. Không ai dám nhìn thẳng vào con bé. Nó, cũng ko rõ là có hay ko biết cái thái độ kì lạ này. Hai mẹ con vẫn cắm cúi vẽ vời thứ gì đó bằng chiếc bút nhớ
Bỗng dưng Hoài Phương lên tiếng
- Sao chị ko thấy em chuyển đồ về nhà?
- À chuyện đó,… có lẽ ba và anh Thiên Ân chưa nói với chị, em ko sống cùng mọi người trong thời gian này.

- Vậy thì em sống ở đâu?- Long lên tiếng
Thiên Anh cười và chỉ ra cửa sổ.
- Kia, toà nhà kia, tầng thứ 20, căn hộ thứ 200 luôn
Quân thấy ngột ngạt, ai nấy cũng thấy ngột ngạt. Nó thay đổi nhanh quá, không ai còn nhận ra cô tiểu thư đỏng đảnh ngày xưa, cũng ko ai thấy hình ảnh vật vã, hốc hác của một bệnh nhân trầm cảm trong bệnh viện ngày nào nữa thay vào đó là một quý cô chững chạc, một bà mẹ chu đáo.
- Dù sao cũng chưa ăn được gì, đi ăn với bọn anh chứ.- nhận ra được vẻ mặt ko bình thường cũng chẳng thoải mái và cả ánh mắt thẫn thờ của Quân, Phong vội lên tiếng gỡ nguy cho thằng bạn
Nó chỉ cười, vì ko nghĩ lời đề nghị ấy lại từ Phong, người luôn ghét nó nhất hội anti fan
- Em rất muốn nhưng có lẽ để lần sau. Con trai em chắc cũng đã mệt sau chuyến bay chưa được nghỉ nên đã lịm đi rồi.
Tất cả lại nhìn theo ánh mắt của nó. Hoá ra từ khi nào không biết Flynn đã ngủ gục trong vòng tay mẹ, tay vẫn còn nắm hờ chiếc bút nhớ chưa đóng nắp.

5PM
Trời vàng vọt cái ánh nắng chiều tà khô khốc. Yếu ớt và não nề. Ánh hoàng hôn luôn làm người ta thấy nao nao cái tâm trạng khó tả. Những dòng người nườm nượp và chưa bao giờ ngổn ngang đến thế. Quân bước chầm chậm trên dải cát ở bãi biển ngày trước anh và nó đã đến. Cảnh vật vẫn như thế, vẫn không thay đổi. Điều duy nhất thay đổi nơi đây có lẽ là con người.
Nỗi nhớ, theo thời gian dằng dặc 7 năm trời có thể nguôi ngoai, có thể lắng xuống nhưng không thể tan đi. Nó trở lại và đến như một cơn gió. 7 năm không liên lạc. 7 năm không tin tức. 7 năm sống trong dằn vặt và tiếc nuối. Liệu đã đủ cho cái gọi là trả giá. Liệu đã đủ để bắt đầu lại, hay là đã quá muộn. Trong 7 năm trôi qua chậm chạp, đôi lúc Quân đã từng nghĩ cứ bỏ lại Thuỳ An như một thằng khốn nạn, như một gã Sở Khanh như đã từng làm với nó nhưng lại chẳng đủ can đảm. Anh không dám đối mặt với nó. Cứ nghĩ rằng nỗi nhớ có thể chôn sâu nhưng rốt cuộc chỉ là tự lừa gạt bản thân.

Sóng vỗ ì oạp vào bờ cát. Dấu chân con người cứ in sâu rồi lại biến mất. Cứ vậy. Lặp đi lặp lại cho đến khi Quân đứng lại. Một khối chất lỏng trong suốt như thạch rau câu nằm bất động bên bờ cát. Là một con sứa. Có vẻ nó bị sóng đánh dạt vào bờ.
“ Jelly”
Quân nhớ lại cái buổi sáng trong suốt ấy và khẽ cười. Anh nhìn chằm chằm con sứa ấy rồi lấy chiếc bút bi trong túi áo ngực gẩy nó xuống nước. Một lần bị sứa đốt là đủ để thông minh ra, loài sứa ko phải dễ động vào. Tỉ mẩn, tỉ mẩn. Từng chút một. Trong tích tắc, cơn sóng biển lại kéo con sứa ra khơi. Nhưng nó không xoè ra mà ngụp lặn trong con sóng rồi trôi lênh đênh như một mảnh phù du của đại dương vô tận. Con sứa tội nghiệp đã chết. Thật sự là đã muộn rồi sao.??

23h36 PM
Thuỳ An đã hết kiên nhẫn mỗi khi nhìn lên đồng hồ và nhận ra đã muộn. Quân chưa bao giờ như vậy. Về muộn mà ko báo. Cho dù Thuỳ An cảm nhận được sự lạnh nhạt trong câu nói của Quân nhưng 7 năm nay cô vẫn luôn chịu đựng như thế. Đơn giản, đây là con đường mà bản thân đã chọn, sống như một người vợ vô hình. Không hôn thú, không danh phận. 7 năm nay, Thuỳ An ko biết gia đình 2 bên đã bao lần nhắc đến chuyện hôn nhân thậm chí là ép buộc nhưng bao giờ Quân cũng tìm ra được lý do để thoái thác. Dù sống chung nhà nhưng phòng hai người luôn tách biệt và ngoài những câu nói mang tính thông báo ra thì chẳng bao giờ hai người nói được với nhau một câu chuyện thật sự. Sống, như vậy gọi là sống sao? Thế nhưng cô lại chẳng thể buông tay. Thuỳ An ko biết trái tim mình đã phải sống phụ thuộc vào Quân từ lúc nào. Là từ lúc nhìn thấy Quân cười dù đó là nụ cười giành cho chị gái hay là từ những cái xoa đầu mỗi khi Quân đến nhà đón Thuỳ Trang đi học. Cũng có lẽ là từ những lần làm tổng đài tư vấn trả lời câu hỏi: “ chị gái em thích gì?” của anh. Dù đã dằn lòng không thể mở lòng với người yêu chị gái kể cả khi họ đã chia tay những vẫn ko thể làm chủ được trái tim mình. Giống như một con thiêu thân, đã biết sẽ chẳng có gì ngoài những khổ đau nhưng sao vẫn ôm rơm nặng dạ đến vậy…
“ Cạch”
Tiếng mở cửa khiến Thuỳ An giật mình thoát khỏi suy nghĩ mung lung. Cô vội chạy ra. Cánh cửa vừa mới hé mở một mùi rượu phả mạnh vào mặt cô. Đúng lúc ấy, một thân ảnh lực lưỡng cũng đổ ập lên cánh tay còn chưa kịp phản ứng của Thuỳ An
- Anh, Anh Quân.- cô cố đỡ anh đứng thẳng- Sao anh uống nhiều vậy?
Người Quân vẫn cứ nhũn ra, khó khăn lắm Thuỳ An mới có thể đỡ Quân đứng thẳng để bước vào phòng. Cô để anh nằm xuống nghỉ một lát và đứng dậy toan đi tìm một cái khăn ướt nhưng đúng lúc đó Quân đã nắm chặt lấy tay cô
- Thiên Anh ……
Hai đầu gối Thuỳ An như nhũn ra, mặt cô tái mét. Một nỗi bất an ập đến. Có vẻ câu chuyện bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment