Hoa Dại

Chương 14


Hoàng hậu hỏi chuyện các Vương gia, Viên Liễu cũng ngoan ngoãn ngồi im lắng nghe.
Châu Anh nhìn nàng, ánh mắt chán ghét.

Cảm thấy nàng vướng mắt.
Viên Liễu cảm nhận rất nhiều tia sét bay tới chỗ mình, nàng cũng mặc kệ, an nhàn thưởng thức trà.
Hoàng Hậu thấy nàng như vậy, nghĩ nàng chỉ là một nữ tử bình thường.

Ban nãy có lẽ bị Liên phi giữ lại, nhìn nàng bộ dạng nhu nhược như vậy không giống có gan cãi lệnh Hoàng Hậu.
Nàng bắt gặp Hoàng Hậu đang nhìn mình, cong môi đáp lại.

Người cũng gượng cười gật đầu.
Tuấn Triết nhìn nàng giả bộ hiền lành như vậy, thở dài.

Minh Khải quay sang nói nhỏ: " Bình thường còn tưởng nàng là một tiểu cô nương.

Qua tay đệ đúng là trưởng thành hơn vài phần ".
Cũng không thể nói, vị này ngoại hình nhìn rất nam tính, ngay ngắn.

Lại chuyện gì cũng có thể nói.

Đúng là phải tiếp xúc lâu mới biết a.
Tuấn Triết liếc qua nàng: " Qua tay ta sao, đúng là có qua tay thật.

Chỉ là nàng ta vốn xinh đẹp, qua hay không cũng vậy ".
Minh Khải nghe vậy cũng cười cười, dời mắt sang chỗ Thái tử.
Bên chỗ Thái tử có không khí phu thê hơn, chăm sóc nhau rất tình tứ.

" Thái tử, phu thê huynh ân ái như vậy làm những đệ đệ còn đơn chiếc như ta ganh tị a".
Thái tử - Cảnh Bình, cong môi lên đáp: " Vậy cũng mau tìm một ý trung nhân, cho bằng với huynh đệ ".
Minh Khải cũng gật gù đồng ý.
Nam Văn và Di Giai cũng mở lời nói chuyện.

Mấy người trò chuyện sôi nổi.

Còn phía của Tuấn Triết và Viên Liễu như hai bức tượng, không nói không rằng không cảm xúc.
Vừa trở về phủ, Viên Liễu nằm ra giường than vãn.
Nhan Hi liền tới hỏi: " Vương phi, đi đến đó gặp chuyện gì vậy? "
" Ở đó toàn là bọn người gió chiều nào theo chiều ấy.

Ta ngồi nghe lải nhải muốn ung hết đầu đây ".
Nhan Hi bộ mặt thông cảm, đi lấy một bàn đồ ăn lên cho nàng.
Lịch Hà nhìn đống đồ ăn trước mặt, cười trừ: " Nhan Hi, ngươi định cho người ăn gộp ba bữa vào một bữa sao.

Ăn như thế này, chưa thị tẩm được Điện hạ đã bội thực rồi ".
Viên Liễu liếc nhìn nàng: " Ngưoi cứ mở miệng ra là Điện hạ, trung thành như vậy còn ở đây làm gì ".
Nàng với Nhan Hi xách Lịch Hà ra ngoài, đóng cửa lại.
Lịch Hà cũng chỉ đành về phủ Tuấn Triết.
Tuấn Triết thấy Lịch Hà tới, thở dài: " Ngươi bị đuổi về sao? ".
" Điện hạ, ta mới nhắc tên ngài có một lần liền bị Vương phi xách lên vứt về a ".
Tuấn Triết bảo Lịch Hà đi về xin lỗi Vương phi, xin nàng cho vào phủ.
Lịch Hà cũng đi về, dù sao nàng tới chỉ để kể khổ, chứ nàng cũng không quý mến Lục Điện hạ lắm.
Tuấn Triết đi vào gian phòng bên trong, có một người chừng 35 tuổi đang ngồi sẵn.

" Điện hạ, người không định ra tay với Vương phi sao?".
" Nàng nhìn quá nhỏ, nếu ra tay sợ là không chịu được.

Đợi Lịch Hà chăm sóc nàng một thời gian nữa rồi ra tay cũng không muộn ".
" Cứ nghe theo ngài ".
Sáng hôm sau, Liên phi tới thăm Viên Liễu.

Người mang theo rất nhiều đồ bổ cùng với y phục trang sức tới.
Viên Liễu ngoan ngoãn hành lễ đón nhận.

Liên phi rất coi trọng nàng.

Nàng là người hiếm hoi tiếp xúc mà không sợ Tuấn Triết.
Viên Liễu cũng rất coi trọng Liên phi, nàng cảm thấy người này tiếp cận nàng có mục đích khác với Tuấn Triết.
Tuấn Triết lúc này đang cùng Minh Khải ở Hoa viên nói chuyện.

Lại gặp cả Nam Văn đi tới.
" Hai đệ lại có nhã hứng ngồi đây nói chuyện sao ".

Nam Văn ngồi xuống cùng bọn họ.
" Nhị ca nghĩ bọn ta là cục gỗ không biết nói chuyện, không biết thưởng cảnh a ".

" Tam đệ đừng nói vậy, ta chỉ là hỏi thăm ".
Tuấn Triết vốn chỉ hoà hợp với Minh Khải.

Thấy Nam Văn tới liền có chút khó chịu.

Đứng dậy rời đi.
Thấy chàng đi rồi, Nam Văn cũng thả lỏng: " Chẳng phải hắn là tên dị hợm ư.

Lúc nào cũng lầm lì không nói chuyện với ai trừ đệ.

Ngay cả Vương phi của hắn cũng y chang.

Đúng là một cặp trời sinh, một cặp khó ưa ".
Viên Liễu nhớ lại ngày tháng ở núi Hoạ Mễ.

Trèo lên cây trong phủ, đung đưa chân thích thú.

Nhan Hi và Lịch Hà cũng chỉ biết đứng nhìn.
" Vương phi, người cẩn thận kẻo ngã.

Lịch Hà, ngươi biết võ công.

Mau đưa người xuống đi ".
" Nhan Hi, ta với ngươi cứ lại kia ngồi, mặc kệ nàng ấy đi.

Từ nhỏ Vương phi đã nhảy qua tường Viên phủ đi chơi rồi.

Không cần lo lắng ".

Lịch Hà khoác tay lên vai kéo Nhan Hi qua bàn ngồi.

Nàng kể cho Nhan Hi về tài lẻ của Viên Liễu.


Hai người cứ vậy ngồi tám chuyện.
Viên Liễu bên này nhìn về hướng núi Hoạ Mễ, đáy mắt có chút buồn.

Nàng muốn chôn sâu nỗi buồn đi, để cuộc sống thoải mái hơn.
Nàng nhảy xuống, suýt chút nữa là dẫm phải đầu Tuấn Triết.

Nàng giật mình lùi lại, Tuấn Triết thì được lần suýt chết: " Thân là Vương phi, lại trèo tót lên cây, nhảy xuống không nhìn trên nhìn dưới.

Không có phép tắc ".
Viên Liễu biết lỗi, cúi đầu nhận.
Tuấn Triết lại bước tiếp, trách mắng Nhan Hi và Lịch Hà.
Viên Liễu cũng đành để họ chịu một trận giáo huấn.

Đợi hắn đi liền xin lỗi.
Chuyện nô tì bị mắng là bình thường, hai người không để tâm.
Nàng cũng thấy bình thường, cùng họ ngồi ăn điểm tâm.
Ở phủ Lục Vương phi có lẽ không có phân biệt chủ, tớ.

Đối với nhau đều thoải mái.

Nhan Hi cũng dần thu hẹp khoảng cách với hai người.
Viên Liễu có hai người bầu bạn, cảm thấy vui hơn nhiều.

Không còn lo sợ hay bực bội trong người như trước.
Nàng dần dần thích nghi được với nơi này, cũng biết mình sắp đối mặt với những điều tồi tệ hơn trước..

Bình Luận (0)
Comment