Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 19

Thấy mọi người dáng vẻ cạn lời, La An Hiệp lúng túng sờ mũi cười, “Không phải mấy cậu muốn đi phòng khám sao? Tôi đi cùng lấy chút thuốc, sau lại quay lại lấy thêm ít đồ”.

Văn Nhân Chí nhún vai, ôm Ôn Thất Bạch đi về phía trước, “Tùy anh, nhưng sau đấy chúng tôi không quay lại chỗ này với anh đâu đấy”.

Một trận gió lạnh thổi qua, Du Lãnh hắt xì một cái.

Mục Hành vốn là che gió ở đằng trước anh, lập tức nhíu mày lại, “Bảo bối, hay là chúng ta trở về thôi, nhìn trời có vẻ sắp mưa rồi”.

Du Lãnh miễn cưỡng nắm ngón tay hắn, nhìn phòng khám ngay đằng trước, lắc đầu nói “Anh không sao, đi lấy thuốc nhanh một chút rồi về”.

Gió càng ngày càng thổi lớn, thấy anh kiên trì, Mục Hành ôm người ta vào ngực càng chặt, bước chân cũng nhanh hơn.

Ngăn tủ phòng khám bị xô đẩy rối loạn lung tung, một vài hộp thuốc bị dẫm nát bẹp, mấy lọ dịch truyền cũng rơi vỡ tan nát trên mặt đất.

Mục Hành trước tiên giải quyết bốn, năm con zombie trong phòng khám, dựng một cái ghế dậy rồi đỡ Du Lãnh ngồi lên, “Bảo bối, anh ngồi đây chờ em một chút, một lát nữa là em xong việc.” Thấy Du Lãnh lại định đứng dậy, Mục Hành cúi xuống hôn lên gương mặt lạnh lẽo của anh, “Ngoan, ngồi đây nghỉ ngơi chờ em đi”.

“Ừ.” Du Lãnh ánh mắt chợt lóe, gật đầu theo ý hắn, “Em đi nhanh đi”.

La An Hiệp tỉ mỉ tìm tòi thuốc men trong phòng khám, bộ dáng khác hẳn với khi hắn ở siêu thị. Văn Nhân Chí nhờ Ôn Thất Bạch giúp nhét thêm dược phẩm vào ba lô, đồng thời Ôn Thất Bạch cũng nhét thêm vào túi của mình.

Du Lãnh chống cằm nhìn mọi người qua lại bận rộn, ngoài cửa truyền tới một âm thanh vang lên, ánh mắt anh chuyển qua, trong nháy mắt dời tinh thần lực đến ngoài cửa.

Là một con zombie.

Một con zombie có ánh sáng nhàn nhạt. Tinh thần lực không chút do dự đâm thủng đại não nó, bóp nát tinh hạch nó xong Du Lãnh mới ngừng lại, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc. Anh đứng dậy cầm lấy thanh sắt bên cạnh Văn Nhân Chí đi ra cửa.

Mục Hành dùng tốc độ nhanh nhất tìm hết đồ đạc mình cần xong ngẩng lên nhìn đến chỗ Du Lãnh, không thấy anh ấy đâu?!

Con ngươi Mục Hành co rút, ánh mắt loạn chuyển khắp nơi vội vàng tìm kiếm, “Du Lãnh? Du Lãnh?”

“Anh ở đây”.

Mục Hành cuối cùng cũng thấy Du Lãnh, anh đang đứng ở cửa, dưới chân là một cái đầu zombie bị vỡ nát bét.

Mục Hành bước nhanh qua ôm eo anh, “Bảo bối, anh không sao chứ?”

Du Lãnh lắc đầu, cởi ra găng tay bằng nhung, “Em nhìn cái này đi…..”

Anh mở lòng bàn tay ra, trong đó là một viên tinh hạch nhỏ bằng hạt gạo.

Zombie bị đột biến mới có tinh hạch có màu, Mục Hành kinh hoàng hoảng hốt vội vàng kiểm tra Du Lãnh, “Thật sự anh không bị thương chứ? Nó không làm anh bị thương sao?”

Du Lãnh không biết tại sao Mục Hành lại lo lắng như vậy. Vừa rồi tinh thần lực của anh cảm thấy tinh hạch của zombie này có chút bất thường liền nhớ đến Mục Hành trước đó từng rất để ý mấy viên tinh hạch này, vậy nên mới mang về cho cậu.

Du Lãnh giữ tay Mục Hành lại, “Anh không sao. Tinh thần lực anh khống chế được nó, nó không làm anh bị thương được”.

Mục Hành nhẹ nhàng thở ra, dùng dị năng hệ nước của mình tỉ mỉ rửa tay cho Du Lãnh, lại mang găng tay vào cho anh, nhìn thấy mấy người kia đang tới, Mục Hành nhỏ giọng bên tai Du Lãnh, “Loài zombie này rất nguy hiểm, về nhà em sẽ kể cho anh, sau này không có em bên cạnh nhất định không được tới gần bọn nó được không?”

Nhìn đôi mắt Mục Hành vẫn chưa rút đi sợ hãi, Du Lãnh trong lòng hơi động, nghi hoặc gật đầu một cái.

Mục Hành cong miệng hôn lên khóe môi anh, hắn lại nhớ về kí ức kiếp trước. Hồi đó có một lần làm nhiệm vụ của căn cứ, hai bọn họ cùng Lê Ngọc từng gặp phải hai con zombie đột biến. Du Lãnh vì cứu hắn mà suýt nữa bị một con làm bị thương, phải hao tổn hết dị năng lúc đó làm cơ thể anh suy yếu một khoảng thời gian rất lâu về sau.

Sau đó dị năng tinh thần Du Lãnh vậy mà đột phá cấp ba, tiến vào cấp bốn – cấp năm, coi như trong cái rủi lại có cái may.

“Các cậu đang làm gì đấy? Định về hả?” La An Hiệp đi tới bên cạnh hai người, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u trên không trung, giọng nói cà lơ phất phơ cũng dần nghiêm trọng, “Nhìn có vẻ sắp mưa to đấy, chỉ sợ trên đường về mưa sẽ đổ xuống”.

“Anh đừng có miệng quạ đen được không!” Văn Nhân Chí nói, trong lòng cũng thấy sốt ruột cả lên.

Mục Hành hoàn hồn lại từ trong hồi ức, thầm nghĩ đời này hắn sẽ không đời nào để anh phải đột phá cấp độ trong mạo hiểm như vậy nữa.

Hắn thoáng ngẩng đầu nhìn trời không, “Chúng ta đi thôi”.

Trên đường, La An Hiệp đi siêu thị lấy đồ làm chậm chân hơn mấy người Mục Hành một bước, lúc ra khỏi siêu thị, trời đã mưa như trút nước.

Mà mấy người Du Lãnh ngay trước khi trời đổ mưa đã vào được tới nhà Văn Nhân Chí.

Văn Nhân Chí thay áo, Ôn Thất Bạch tìm chăn thảm mới đưa cho Du Lãnh để anh đắp, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, nói “Hai người đêm nay ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi, mưa như này chỉ sợ không tạnh ngay được đâu”.

Văn Nhân Chí cũng gật đầu, “Đúng vậy, bọn tôi có phòng cho khách, chăn nệm cũng đầy đủ cả, đồ ăn cũng có luôn, hôm nay cho hai người được thử tay nghề nấu nướng của vợ tôi.”

Bên ngoài bầu trời đã hạ xuống màn đen, mưa ầm ầm rơi xuống tầm tã. Mục Hành ấp tay Du Lãnh vào lòng ngực ấm áp của hắn, nói “Vậy được rồi, làm phiền hai đứa mày vậy”.

“Biến,” Văn Nhân Chí nện vào lưng Mục Hành, cười mắng, “Đều đã là anh em với nhau mà còn nói năng kiểu này làm gì!”

Mục Hành nở nụ cười, “Anh em, mày mau đi giúp vợ mày nấu cơm đi.”

Thấy Ôn Thất Bạch đang rửa rau trong bếp, Văn Nhân Chí cuống quýt chạy tới.

“Bảo bối, anh còn lạnh không?” Mục Hành ôm cả người Du Lãnh vào ngực, bên ngoài còn quấn chăn bông dày cộm, “Nếu có gì không thoải mái nhất định phải nói cho em biết, hiểu không?”

Con ngươi Du Lãnh nhiễm một tầng hơi ấm, anh nắm chặt tay Mục Hành, khóe môi cong cong, “Biết rồi, Mục tiên sinh, sao em càng nói càng dông dài vậy….”

Hiếm khi thấy được Du Lãnh cười, Mục Hành nhịn không được hôn lên mặt anh, “Bảo bối, em muốn hôn anh.”

Mặt Du Lãnh đỏ lên, hơi hơi nghiêng đầu dán môi lên.

Trong phòng bếp Văn Nhân Chí từ phía sau ôm eo Ôn Thất Bạch, Thất Bạch đi đến đâu hắn dán đến đó.

Ôn Thất Bạch vỗ vỗ đầu Văn Nhân Chí, “Đừng quấy rối anh, ngoài kia còn có người đấy”.

Văn Nhân Chí mặc kệ, hắn ôm chặt eo người yêu hắn, “Yên tâm, bọn họ không để ý đến bọn mình đâu”.

Ôn Thất Bạch quay đầu nhìn lại, vừa liếc mắt một cái đã thấy Mục Hành ôm Du Lãnh vào ngực hôn môi, vội vàng quay mặt đi.

Văn Nhân Chí hôn hôn vành tai đỏ hồng của Ôn Thất Bạch, thấp giọng cười nói, “Đừng để ý bọn họ”.

Ngoài phòng sấm sét ầm ầm, trong nhà ngập tràn mùi đồ ăn thơm phức lan tỏa.

Bởi vì Du Lãnh bị lạnh, Ôn Thất Bạch lấy thịt dê mua hôm trước ra hầm cả một nồi to, lại xào thêm mấy món ăn kèm, cả nhà ăn ngon đến mỹ mãn.

Ăn xong không được bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng xe ô tô, Văn Nhân Chí kinh ngạc đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn, “Chẳng lẽ nhà mình cũng có hàng xóm sao?”

Mục Hành động động mi mắt, cũng đi qua xem. Trong đêm tối ba bốn chiếc xe liên tiếp tiến vào căn biệt thự bên cạnh, “Mấy căn biệt thự quanh nhà mày không phải không có ai ở sao?”

Văn Nhân Chí lắc đầu, “Không có ai cả, với cả trước đó Thất Bạch đã tra được danh sách mua nhà chỗ này, mấy cái quanh đây không ai mua hết. Hướng nhà mày cũng chỉ có một hộ chúng mày thôi. Trong Hoàn Nguyệt thì khu nhà bên ngoài được mua nhiều hơn”.

Rất nhanh lại có mấy chiếc xe khác lái vào mấy căn xung quanh. Ánh mắt Mục Hành hơi thâm thúy, là ai không phải chủ nhân căn nhà mà lại có thể đi vào chứ?

“Là cô gái chúng ta gặp trong siêu thị và anh trai cô ấy”, Du Lãnh không biết lúc nào đã đến bên cạnh hắn thì thầm nói.
Bình Luận (0)
Comment