Hoa Đào Nở Rộ

Chương 47

Editor: voicoi08

Khương Mộc Ninh vừa ra khỏi phòng rửa tay đã sững sờ, Vu Hàn đang đứng trước cửa toilet, dựa người vào tường, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt đất, miệng thì đóng đóng mở mở như đang đọc thần chú, nghe thấy âm thanh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào mắt Khương Mộc Ninh, gương mặt cũng đỏ lên trong nháy mắt, nhưng đôi mắt Vu Hàn lại càng thêm sáng ngời.

Khương Mộc Ninh đỏ mặt, cô nhìn thẳng vào hình bóng mình trong mắt Vu Hàn, đột nhiên trong lòng cô cũng nhảy dựng lên, khóe môi hơi giật giật, bước chân cũng nhanh hơn: “Ha ha. Vu Hàn, mình vào trước đây.”

“Mộc Ninh, chờ một chút.”

Khương Mộc Ninh vừa bước qua người Vu Hàn thì đã nghe thấy giọng nói căng thẳng phía sau, bước chân cô cũng dừng lại, trong lòng cô đang do dự, cô có nên coi như không nghe thấy mà tiếp tục đi qua không, hay là tiếp tục đứng lại, nghe hết lời cậu ấy nói?

Đáng tiếc, cô chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Vu Hàn đã suy nghĩ cẩn thận, cậu mở miệng trước.

“Khương Mộc Ninh, mình, mình thích cậu. Thích từ khi bắt đầu học cấp ba, thích rất nhiều năm rồi….”

Khương Mộc Ninh không quay đầu lại, cô nhíu chặt đôi lông mày,lqd, thở dài trong lòng, mím môi suy nghĩ vài giây, lúc này cô mới thả lỏng gương mặt, xoay người lại nhìn thẳng vào Vu Hàn, ánh mắt trong suốt mà kiên định.

“Vu Hàn, rất xin lỗi, mình có bạn trai rồi.”

Giải quyết nhanh chóng, cách giải quyết trong tình cảm, cô vẫn thích những biện pháp đơn giản nhanh chóng, không thể đáp lại, vậy thì trực tiếp từ chối. Nói xong, Khương Mộc Ninh cũng không hề nhìn đến gương mặt chuyển thành cứng nhắc, trắng bệch của Vu Hàn, cô dứt khoát quay đầu đi, nhanh chân bước về phòng ăn.

Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy có chút phức tạp, có phần tiếc nuối nhưng nhiều hơn là thấy thỏa mãn. Hóa ra năm đó cũng không phải một mình cô đơn phương, ít nhất, một nhân vật như bạch mã hoàng tử trong trường học vậy mà cũng thầm mến cô, suy nghĩ như vậy, cô cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.

Có những người, sẽ trôi qua trong cuộc sống vội vàng, chỉ giữ lại một dấu vết mờ nhạt. Tới sớm cũng không bằng tới đúng lúc. Khương Mộc Ninh mím môi cười, cô nghĩ thầm, cứ như vậy, cô và Triệu Tiệm An cũng coi như huề nhau.

Sau khi Khương Mộc Ninh ngồi xuống một lúc lâu, Vu Hàn mới đi vào, cậu cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, Khương Mộc Ninh yên lặng bỏ qua khỏi tầm mắt. Xảy ra chuyện vừa rồi, Khương Mộc Ninh càng chú ý giữ khoảng cách với cậu, ngay cả mắt cũng không nhìn một cái. Nếu đã muốn phủi sạch, vậy thì cho sạch hoàn toàn thôi.

Sau khi kết thúc buổi gặp mặt bạn học, Khương Mộc Ninh lập tức mua vé xe lửa chuẩn bị về thành phố H, tất nhiên, phía cha mẹ cô dùng lí do muốn đi thực tập trước rồi.

Khương Nhạc lái xe đưa Khương Mộc Ninh ra trạm xe lửa, Hứa Lê vẫn còn oán trách: “Trường học của con bị làm sao vậy? Ngay cả nghỉ hè cũng không cho người ta qua? Đây cũng không phải công việc, không có tiền lương thực tập mà cũng làm chặt như vậy. Mộc Ninh, con cũng đừng chăm chỉ quá, phải chú ý nghỉ ngơi, bình thường đừng để mình mệt mỏi quá….”

“Được rồi, Mộc Ninh cũng đã lớn như vậy rồi, sang năm cũng đã ra ngoài làm việc rồi, em cũng đừng nói nhiều nữa, tự con biết sắp xếp.” Khương Nhạc tập trung lái xe, rồi lại nói một câu.

Khương Mộc Ninh ngồi ở ghế sau nở nụ cười ngại ngùng, cô có chút chột dạ trong lòng.

Cô cũng không dám nói thật, nếu mẹ cô biết cô đi sớm như vậy là vì nhớ bạn trai, chắc mẹ cô sẽ cắt chân cô mất…..

Lên tàu, Khương Mộc Ninh cố gắng kìm nén tâm tình đang tung tăng của cô, kiên quyết không liên lạc với Triệu Tiệm An. Cô về bất ngờ, coi như cho anh một sự vui mừng.

Nhưng khoảng chín giờ tối, Khương Mộc Ninh đáng thương đứng trước cửa nhà Triệu Tiệm An, cô nhìn màn hình điện thoại di dộng đen kịt vì hết pin, cô khóc không ra nước mắt.

Cô nhìn thấy mở đầu nhưng không đoán được kết thúc. Kết quả là, cô hào hứng vui mừng lừa gạt Triệu Tiệm An trở về, kết quả vì không có điện mà hoàn toàn mất hết hiệu lực, cô bị cái khóa điện tử mở cửa bằng vân tay kia ngăn cản ở ngoài vì không có điện, mà điện thoại của cô cũng hết pin, sau khi cô gửi một tin nhắn báo bình an cho cha cô thì điện thoại lập tức tắt máy…….

Khương Mộc Ninh cảm thấy tương lai là một vùng tối tăm, may là mẹ cô có tính trước, trong túi cô có một sấp trứng luộc nước trà và bánh mì, cô cũng lười đi ra ngoài kiếm ăn, nên cô đành đứng trước cửa nhà Triệu Tiệm An buồn chán lấp đầy bụng, tiếp tục chờ.

Một lần chờ, cô chờ từ năm giờ chiều đến chín giờ tối.

Đèn ngoài cửa nhà Triệu Tiệm An là đèn cảm ứng, sau khi tối lại sáng lên, nhưng cũng không được khoảng ba mươi giây liền tắt. Đầu tiên, Khương Mộc Ninh còn đứng lên hoạt động một chút để đèn sáng lên, nhưng càng về sau, đèn có tắt, cô cũng lười vung tay lên.

Không có điện thoại di động để giết thời gian, Khương Mộc Ninh càng đợi càng tức giận, cô quyết định đứng lên, đeo balo lên vai xuống lầu, dù sao cô vẫn có tiền để tìm một khách sạn ở qua đêm. Nhưng cô còn chưa đến thang máy, cửa thang máy đã ‘tinh tinh’ mở ra.

Khương Mộc Ninh nhìn cửa thang máy vụt sáng khiến cô hơi ngẩn người, sau đó cô híp mắt nhìn về phía trước.

Trong thang máy không phải chỉ có một người, Triệu Tiệm An ngẩng đầu nhìn qua, anh cũng ngẩn người, ngay sau đó gương mặt chuyển thành tươi cười, nhanh chân bước ra ngoài, anh nắm chặt tay Khương Mộc Ninh.

“Mộc Ninh.”

Khương Mộc Ninh khẽ rút ra, nhưng không tránh được, cô trợn mắt nhìn Triệu Tiệm An một cái, nhưng khi cô nhìn thấy nụ cười rõ ràng trên mặt anh thì cũng bỏ qua, sự tức giận khổ sở vì chờ đợi cũng tiêu tán mất.

“Em đến từ khi nào? Sao không gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh bằng ánh mắt nóng bỏng.

“Điện thoại của em hết pin rồi, nhà không có điện nên cửa không mở được.” Khương Mộc Ninh khẽ chu môi oán trách.

“Anh đưa chìa khóa cho em… em lại ngại phiền.” Triệu Tiệm An khẽ cười nắm tay Khương Mộc Ninh đi về phía cửa nhà: “Vậy sao em không dùng điện thoại công cộng.”

Giọng Khương Mộc Ninh nhỏ dần, một lúc mới lắp bắp nói: “Em không nhớ rõ số điện thoại của anh….”

Từ khi có bộ nhớ của điện thoại, cô chỉ nhớ số của cô và số của cha mẹ thôi, còn lại cô đều để điện thoại nhớ.

Triệu Tiệm An không biết làm sao lắc lắc đầu, một tay khác anh nhận lấy balo trên lưng Khương Mộc Ninh: “Tối nay em không nhớ kĩ số điện thoại của anh thì em không được ngủ.”

Khương Mộc Ninh khẽ chun mũi, mặc dù có mấy phần không cam lòng, nhưng cuối cùng cô cũng không mở miệng giải thích. Chuyện ngày hôm nay, nếu như cô nhớ số điện thoại di động của Triệu Tiệm An thì đơn giản hơn nhiều….

“Khụ khụ, cái đó, Tiệm An à, sao cậu không chịu giới thiệu một chút vậy.”

Âm thanh tươi cười truyền đến từ phía sau, bước chân Triệu Tiệm An hơi dừng một chút, trong lòng có chút xấu hổ, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Khương Mộc Ninh khiến anh quá vui mừng, hoàn toàn quên mất rằng phía sau còn có người……

Triệu Tiệm An xoay người lại, trên mặt chỉ còn nụ cười nhẹ nhàng, anh nắm tay  Khương Mộc Ninh, giới thiệu với cô người đàn ông vừa về cùng anh.

“Phàn Mẫn, đây là bạn gái mình, Khương Mộc Ninh. Mộc Ninh, đây là Chu Phàn Mẫn, là bạn cùng phòng hồi đại học của anh.” Triệu Tiệm An cười cười giới thiệu, hơi dừng lại một chút, anh lại nhìn về phía Khương Mộc Ninh bổ sung thêm: “Phàn Mẫn là trưởng phòng ngủ của bọn anh.”

Ánh mắt Khương Mộc Ninh hơi nhíu lại, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Triệu Tiệm An, cô quay đầu lại nhìn Chu Phàn Mẫn,lqd, gương mặt anh ta cũng có vẻ rất kì lạ.

“Chào anh.” Khương Mộc Ninh mở to mắt, cẩn thận quan sát người đàn ông ăn mặc đơn giản ở phía trước, cười chào hỏi.

Chu Phàn Mẫn thở dài trong lòng, dựa vào hành động vừa rồi của Triệu Tiệm An, anh biết cậu ấy và cô gái này có quan hệ không đơn giản, bây giờ rõ ràng, quả thật có chút tiếc nuối.

Hoặc là nói không phải một mình anh, trong lớp có không ít bạn học cũng nghĩ rằng Triệu Tiệm An và Chân Mẫn Du sẽ còn chút khả năng. Hôm nay nhìn ra, hóa ra là anh nghĩ nhiều rồi.

“Chào em.” Chu Phàn Mẫn thu lại suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười, chào hỏi với Khương Mộc Ninh.

“Phàn Mẫn đến thành phố H công tác, tối nay ở nhà mình.” Triệu Tiệm An mở cửa, lúc này mới nhẹ giọng giải thích với Khương Mộc Ninh.

Khương Mộc Ninh đưa lưng về phía Chu Phàn Mẫn, khẽ bĩu bĩu môi, cô khẽ lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẻ mặt coi như bình thường. Triệu Tiệm An mỉm cười nhìn Khương Mộc Ninh bĩu môi, trong bụng anh đang cười thầm, bạn học cũ đến thật không đúng lúc.

Vừa vào cửa, Khương Mộc Ninh trực tiếp đi về phía căn phòng của cô để đồ đạc xuống, quay người lại đã thấy Triệu Tiệm An cũng vào theo cô. Thật ra trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút tức giận, vừa rồi có người ngoài nên cô cũng không tiện nói gì, hiện giờ chỉ còn lại hai người, cô lập tức liếc mắt lườm anh, đưa tay đẩy đẩy anh: “Này, anh tránh ra đi.”

Triệu Tiệm An cười ha ha, anh đưa tay ra ôm Khương Mộc Ninh vào ngực, không thèm để ý chút chống cự của cô, cúi đầu ngậm chặt cánh môi đỏ thắm, đi vào thăm dò, anh hôn đến khi Khương Mộc Ninh trong lòng anh như nhũn ra, lúc này ánh mới thở hổn hển ngẩng đầu lên, cười cười nhìn gương mặt đỏ tươi như cánh đào đang cố tỏ ra nghiêm túc của Khương Mộc Ninh, đôi tay anh càng ôm chặt hơn.

“Mộc Ninh … Anh rất vui mừng, em trở về sớm hơn.”

Bị Triệu Tiệm An không nói gì đã thân mật một phen như vậy,những uất ức trong lòng cô cũng tiêu gần hết, bây giờ được anh ôm, phần tức giận còn lại cũng biến mất, cô chỉ có thể bĩu bĩu môi, miễn cưỡng đưa tay lên ngực Triệu Tiệm An chọc chọc.

“Hừ, anh cũng đừng dụ dỗ em. Em thấy, em không ở đây, anh đúng là như cá gặp nước rồi.”
Bình Luận (0)
Comment