Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 18

Thời đại này vốn dĩ đã hà khắc với nữ tử, vậy mà bà ta lại thích làm khó thứ nữ. Nếu không thích cha nạp thiếp, cứ thẳng thừng không đồng ý là được, hà tất vừa muốn danh tiếng hiền lương, vừa lén lút hành hạ thứ nữ để hả giận.

Cha ta đối với việc này càng không quan tâm, thứ nữ mà thôi, ông ta có bảy đứa, nhiều một đứa ít một đứa ông ta chẳng hề để ý.

Quỳ trước giường hầu hạ thì thôi, đáng sợ là chỉ cần ai buồn ngủ, bà v.ú bên cạnh đích mẫu sẽ dùng cành liễu hung hăng quất vào bắp chân chúng ta. Cành liễu quất vào người vừa đau vừa ngứa, đánh đến mức người ta nhảy dựng lên, bịt miệng lại cũng không dám khóc.

Những di nương được sủng ái khác đến làm ầm ĩ, đích mẫu liền nói họ muốn làm loạn, ép cha ta bán đi cho xong chuyện. Sau vài lần như vậy, dù là di nương hay thứ nữ, không ai không ngoan ngoãn, gặp bà ta cũng không dám thở mạnh. Muôn vàn khổ ải vẫn còn rõ mồn một trước mắt khiến người ta kinh hãi, làm sao ta có thể quên những ngày tháng tủi nhục đó?

Khi đó ta chẳng sợ gì cả, chỉ sợ đích mẫu bị gió thổi nắng chiếu, đau đầu nhức óc. Quả thật là dày vò mà sống qua từng ngày dài đằng đẵng. 

Hiện nay hôn sự của ta đã cận kề, thêm vào đó bà ta lại đuối lý, ta bèn bắt đầu trả lại cho bà ta những năm tháng uất ức ta đã phải chịu.

Nửa đêm canh ba, ta xách đèn lồng đến lay đích mẫu dậy, chỉ vào danh sách của hồi môn hỏi hết điều này đến điều khác. Một hai lần đích mẫu còn có thể nhẫn nại giải thích với ta. Lâu dần bà ta tự nhiên biết ta làm vậy là cố ý.

Bà ta hiện giờ không muốn đắc tội ta, dù sao Hầu phủ cũng đã thật sự đưa lễ vật tới, ngày cưới thúc giục gấp gáp. Nếu có sơ xuất gì, đến lúc đó bảo bối nữ nhi của bà ta không biết sẽ phải đối mặt với hình phạt gì, dù sao Tuyên Bình hầu cũng...

Bà ta vốn không phải người dễ bảo, nếu ta thật sự làm ầm lên, e rằng ngay cả nhà họ Tống cũng chẳng che chở nổi Khương Uyển.

Vì nữ nhi, bà ta cũng đành nhẫn nhịn.

Ban ngày ta có thể ngủ bù, nhưng bà ta thì không thể bỏ bê cả Thượng thư phủ. Không còn cách nào khác, đích mẫu đành phải sai mấy bà tử lực lưỡng canh giữ ở cửa, hễ thấy ta đến gần là lập tức xốc nách ta đi.

Tiếc thay, bà ta đâu hay biết oán hận trong lòng ta đã chất chồng đến nhường nào. Canh năm vừa điểm, ta nấp trong bóng tối, lấy đá ném tới tấp vào cửa sổ bà ta, ầm ầm vang động.

Đích mẫu tiều tụy bước ra, vừa trông thấy ta, trong ánh mắt lại ánh lên vài phần sợ hãi.

Ta mỉm cười, chắp tay sau lưng, thong dong như đi dạo, cất tiếng: “Mẫu thân, con có một điều còn thắc mắc.”

Sắc mặt đích mẫu vàng như nghệ, dung mạo vốn chẳng mấy xinh đẹp nay càng thêm xấu xí. Dưới ánh nến leo lét, bà ta trông chẳng khác nào một con cóc mang mặt người.
Bình Luận (0)
Comment