Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 39

Tề Ngọc hơi nghiêng người tránh lễ này, gật đầu với mẫu thân ta: “Di nương khách khí rồi.”

Mẫu thân ta cẩn thận quan sát hắn, thấy hắn ngũ quan tinh tế, khí độ phi phàm, trong lòng đã hài lòng bảy phần. Duy chỉ ba phần còn lại, bị đôi chân của hắn kéo xuống. Chỉ là ta vốn là thứ nữ, có thể gả cho Thế tử Hầu phủ, đã là phú quý ngập trời rồi, làm sao còn so đo nhiều như vậy nữa.

Mẫu thân ta dè dặt không dám nói nhiều với Tề Ngọc, chỉ hỏi ta ăn có ngon không, ngủ có ngon không. Nhìn là biết tấm lòng người mẹ nhân từ, tạo thành sự tương phản rõ rệt với sự lạnh nhạt và thờ ơ của cha ta. Cha ta đến góp vui, cũng chỉ nhận được một cái lườm nguýt của mẫu thân ta.

Ta trả lời từng câu hỏi của mẫu thân, thấy sắc mặt bà không kém gì lúc ta ở nhà, lúc này mới yên tâm. Trộm nghĩ, chắc đích mẫu cũng không tìm được cơ hội hành hạ bà.

Đúng lúc đến giờ ăn, Tề Ngọc không khách khí ở lại dùng bữa, nhưng hắn nhất quyết không đến chính viện, chỉ bằng lòng đến viện của mẫu thân ta dùng bữa. Nhà bếp chỉ có thể đưa những mâm cơm đã chuẩn bị sẵn vào viện của mẫu thân ta như nước chảy, suýt chút nữa làm đích mẫu tức chết.

Mẫu thân ta không dám ngồi xuống ăn cùng, chỉ bằng lòng đứng sau lưng cha ta. Không còn cách nào khác, ai bảo bà ấy là thiếp, là di nương chứ. Tề Ngọc sợ mẫu thân ta căng thẳng đến mức không nuốt nổi cơm, bèn bảo người ta kê thêm một chiếc bàn khác, để mẫu thân ta đến đó ăn cho thoải mái. Lại thấy ta vẻ mặt hốt hoảng, vươn cổ nhìn mẫu thân, một bộ dạng lo lắng như nhai sáp, hắn bèn để ta ngồi qua đó luôn. Hắn cùng cha ta nói chuyện cũng tiện hơn.

Ta và mẫu thân đã lâu không cùng nhau ăn cơm, nên một bữa cơm này ăn thật thỏa mãn. Cũng không biết Tề Ngọc đã nói gì với cha ta. Đến khi Khương Uyển bị đưa đến sân của mẫu thân ta, đích mẫu vừa khóc vừa bị chặn lại ở bên ngoài.

“Khương Thế Đạt! Lúc trước ngươi chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo túng, nếu không phải ta nhìn trúng rồi gả cho ngươi, ngươi làm sao có thể làm quan đến Thượng thư? Bây giờ vì một thứ nữ, vậy mà lại trút giận lên Uyển nhi! Ta, ta liều mạng với ngươi!”

Tề Ngọc không hề động lòng, ngược lại còn gật đầu với cha ta. Môi mỏng khẽ mở, lời nói ra lạnh lẽo vô cùng: “Nhạc phụ đại nhân, bắt đầu đi!”

Khương Uyển trên mặt vẫn còn vết thương, tay cũng bị trầy xước. Cha ta lần này mang theo tức giận, ra tay không khỏi nặng hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment