Hoa Hoa Tương Ngọc

Chương 67

Nghe đến đây, lòng ta thắt lại.

Tề Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn đôi chân của mình, giọng nói bình tĩnh: “Đã đến đây rồi, vậy thì thử một lần xem sao!”

Độc Cô Tuyệt bảo chàng uống thuốc do mình sắc, uống liên tục sáu ngày. Sáu ngày sau, Độc Cô Tuyệt bẻ gãy chân chàng rồi nối lại. Nối lại xương gãy, chỉ nghe từ ngữ thôi đã thấy đáng sợ.

Tề Ngọc sợ ta không chịu nổi kích động, bèn đuổi ta xuống núi.

“Nàng ở đây ta có gánh nặng, không sao, có Mạnh Quyết ở cùng ta, yên tâm đi!”

Giữa những lời ngon ngọt và dối trá của hắn, ta đã trở về khách điếm. Nào ngờ, vừa mới bước vào phòng, còn chưa kịp ngồi cho ấm chỗ, ta đã gặp phải người quen. Người đến không phải ai xa lạ, chính là Quận chúa Vân Tường. Nàng vận một bộ y phục cưỡi ngựa đỏ rực, trên mặt còn vương bụi đường cùng vẻ vội vã.

“Tề Ngọc đâu?”

Nàng vừa bước vào đã tìm kiếm khắp nơi, chẳng buồn liếc nhìn ta lấy một cái, mở miệng liền hỏi Tề Ngọc đã đi đâu. Ta bị nàng chọc cho tức đến bật cười. Bởi vì thân phận không môn đăng hộ đối, Quận chúa Vân Tường là người đầu tiên không ưa ta.

Từ nhỏ nàng đã đem lòng yêu mến Tề Ngọc. Nếu không phải vì hai nhà đều có điều kiêng dè, sợ Hoàng thượng cho rằng Tuyên Bình hầu thế lực quá lớn, e rằng nàng đã sớm nài nỉ Trưởng công chúa gả mình cho Tề Ngọc rồi. Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Khánh Dương Trưởng công chúa ngoài mặt nói muốn giữ con gái bên mình thêm vài năm, nhưng thực chất là Quận chúa Vân Tường vẫn còn ôm hy vọng được gả cho Tề Ngọc.

Nào ngờ, Mạnh Quyết bị kẻ xấu hãm hại, để ngựa giẫm gãy đôi chân của Tề Ngọc. Hai nhà không kết oán thù đã là may mắn lắm rồi, nói gì đến chuyện kết thông gia. Nghe tin ca ca đưa Tề Ngọc đi chữa trị, Quận chúa Vân Tường vội vã chạy đến, nhưng rốt cuộc lại đến trong vô vọng.

“Quận chúa, người tìm phu quân của ta có việc gì sao?” 

Ta lười đôi co với nàng, tự mình tháo trâm cài trên tóc xuống. Mấy ngày nay không tháo ra, cảm giác da đầu đều đau nhức.

“Phu quân của ngươi? Khương Hoa, ngươi chỉ là một thứ nữ của nhà Lễ bộ Thượng thư, dựa vào cái gì mà gả cho Tề Ngọc?” 

Nàng ta cười khẩy vài tiếng, giọng điệu ngạo mạn, không còn vẻ ngoài ôn hòa thường ngày, cuối cùng cũng để lộ bộ mặt thật.

“Chỉ là ta may mắn thôi, không còn cách nào khác.”

Có lẽ là giọng điệu thản nhiên của ta đã chọc giận nàng ta, Quận chúa Vân Tường nghiến răng nghiến lợi, gương mặt xinh đẹp phút chốc phủ đầy vẻ u ám.

“Nếu chân của hắn mà chữa khỏi, ngươi phải ngoan ngoãn nhường lại vị trí Thế tử phu nhân, hiểu chưa?”

Ta bị Quận chúa Vân Tường ép lên xe ngựa của nàng, nàng ta cùng với người đánh xe trói ta lại rồi ném vào góc xe. Xe ngựa chạy như bay, cũng không biết nàng ta muốn đưa ta đi đâu.
Bình Luận (0)
Comment