Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 42



Bởi vì từ lúc thức dậy đến bây giờ cả Trình Đế Uy lẫn Hắc Ly đều chưa có gì vào bụng cho nên việc đầu tiên mà hai người làm sau khi rời biệt thự nghiễm nhiên chính là tìm chỗ mua đồ ăn sáng để lấp đầy hai cái bụng đói.
Trình Đế Uy đưa Hắc Ly đến một tiệm ăn sáng bình dân cách khu biệt thự của cô tầm năm cây số, mất khoảng mười lăm phút lái xe.
“Quán ăn Hạnh Phúc?”
Hắc Ly nhìn lên tấm biển treo trước cửa tiệm, khẽ lẩm bẩm.

Từ nhỏ đã là tiểu thư được ba mẹ nâng niu yêu chiều, đây quả thật là lần đầu tiên cô tới một quán ăn thế này.
“Nghe tên quán thú vị lắm đúng không?”
Trình Đế Uy đỗ xe xong xuôi, chẳng biết đã đứng ngay cạnh Hắc Ly từ lúc nào: “Trước đây mẹ vẫn hay dẫn anh tới nơi này ăn sáng.

Bây giờ anh cũng muốn đưa em đến một lần.”
Mẹ? Hẳn là đang nói về dì Y Vân nhỉ?
Cả Trình Liên Hi lẫn Trình Nhu Nhi đều có thể dễ dàng gọi Thanh Nhã phu nhân một tiếng “mẹ”.

Nhưng đối với Trình Đế Uy, mẹ là duy nhất.

Dì Y Vân mất khi hắn còn nhỏ như vậy.


Có lẽ nơi này cũng gợi nhớ rất nhiều kỉ niệm về dì ấy.
“Nghĩ gì mà ngẩn ra thế?”
Một bàn tay bất ngờ chạm lên má khiến cho Hắc Ly thoáng giật mình.

Khi cô quay sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt trìu mến cùng nụ cười dịu dàng của người bên cạnh.
Hắc Ly hơi xấu hổ, vội vàng lảng đi chỗ khác.

Cô đưa tay vén mấy sợi tóc ra sau tai, nhỏ giọng đáp lời hắn: “Chỉ là em đang lo chẳng biết ở đây liệu có thể bị cánh săn ảnh bắt gặp hay không?”
Dù sao hai người họ cũng đang hơi lộ liễu.

Không mũ, không kính, không khẩu trang.
“Đừng lo.

Nơi này chỉ có người dân ở xung quanh đến để ăn sáng thôi.” Trình Đế Uy khoác vai Hắc Ly, mỉm cười khẽ chấn an cô.
Sự thật là hắn vẫn thường xuyên tới đây kể cả sau khi mẹ mất.

Mấy năm trước hay bị lên báo nhưng cũng chưa có ai chụp hình hắn lúc ăn sáng bao giờ.
“Còn nếu Ly Ly của anh vẫn lo...” Trình Đế Uy chẳng biết rút từ đâu ra một cái mũ lưỡi trai: “Thì đội cái này vào.”
Nói rồi hắn đội luôn chiếc mũ lên đầu Hắc Ly.

Thế này cũng được, đỡ khiến cho mái tóc đỏ nổi bật gây chú ý khắp nơi.
“Vào trong thôi chứ nhỉ? Anh đói lắm rồi.”
[...]
“Tiểu Uy, hôm nay lại đến đấy hả? Lâu lắm rồi anh không thấy cậu.”
Chủ quán là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, dáng dấp hơi mập.

Anh ấy vừa nhìn thấy Trình Đế Uy thì đã nhận ra ngay, một cách ngầm khẳng định chính xác hắn là khách quen ở nơi này.
Trình Đế Uy bật cười chào hỏi ông chủ, lại hàn huyên với anh ấy đôi câu: “Vâng, anh Trương.

Tại dạo này công việc của em có chút bận rộn nên cũng không tiện ghé qua.

Hôm nay em có dẫn bạn cùng đi.


À mà chị đâu rồi anh nhỉ?”
“Bà ấy đang ở nhà sau kia kìa.”
Ông chủ Trương vừa đánh mắt ra phía sau vừa đáp.

Xong anh ấy bỗng nhìn sang Hắc Ly, cất lời trêu chọc bọn họ: “Mà anh thấy cô bé này giống như là bạn gái của cậu hơn đấy.

Chứ bạn bè gì mà khoác vai thân mật vậy?”
Một câu bông đùa làm cho Hắc Ly nghe mà chỉ biết ngượng chín cả mặt, trong khi Trình Đế Uy thì bật cười thích thú.

Ông chủ Trương cũng cười, rồi anh ấy lại bảo: “Thôi hai đứa mau ra bàn ngồi đi.

Gọi món nhanh để ăn kẻo đói.”
Trình Đế Uy đáp “vâng” một tiếng xong liền kéo Hắc Ly đi ngay.

Tiệm ăn tuy đông khách nhưng may mắn là hai người vẫn tìm được một bàn trống.
Vừa mới ngồi xuống, cô nàng nào đó liếc mắt đã lườm người đàn ông bên cạnh: “Suốt ngày chỉ biết trêu em.”
Trình Đế Uy bật cười.

Hắn lại ghé bên tai Hắc Ly, khẽ thì thầm: “Không trêu.

Vậy thì hôn có được không?”
“Biến!”
“Chú Trình, hôm nay chú muốn ăn gì?”
Đúng lúc này, một cô bé tầm mười tuổi bỗng xuất hiện trước mặt hai người.

Cô bé cầm cuốn menu đưa cho Trình Đế Uy, còn không quên hỏi hắn.
Theo như giới thiệu của Trình Đế Uy, cô bé tên Tiểu Ý, là con gái lớn của ông bà chủ Trương.

Ngày nghỉ thường qua tiệm phụ giúp cho ba mẹ.
Người đàn ông cầm lấy menu đưa qua cho cô gái bên cạnh cùng xem.

Lướt hết các món ăn có trong thực đơn, Hắc Ly quyết định gọi một bát mì hoành thánh trong khi Trình Đế Uy thì lấy một suất bánh bao nhân xá xíu.
Tiểu Ý chực chờ nãy giờ đưa hai tay nhận lại thực đơn từ vị khách quen của nhà mình.


Chỉ là cô bé vẫn chưa rời khỏi ngay mà cứ đứng đó ngó nghiêng quan sát chị gái đi cùng chú Trình.
Hắc Ly cũng phát hiện ra điều này.

Cô ngẩng đầu nhìn Tiểu Ý, xong dịu dàng hỏi: “Sao thế em gái?”
“Chị gái xinh đẹp, chị là bạn gái chú Trình à?” Tiểu Ý nói ra điều thắc mắc nãy giờ, nhìn Hắc Ly lại nhìn sang Trình Đế Uy.
Người đàn ông nào đó nghe cách xưng hô của nhóc con mà cảm thấy bản thân như già hơn cô gái bên cạnh cả chục tuổi.

Hắn giơ tay búng trán Tiểu Ý, còn tỏ thái độ không vui: “Cái con bé này, gọi chị gái xinh đẹp là chị mà lại gọi đi chú Trình là chú.

Nghe chẳng đúng tí nào cả.

Phải gọi là cô, biết chưa?”
“Có gì không đúng chứ?”
Tiểu Ý xoa xoa cái trán, không phục bĩu môi: “Rõ ràng chị gái xinh đẹp trẻ trung tươi tắn thế kia.

Chú đứng cạnh người ta nhìn trông già chết đi được!”
Trình Đế Uy: “...”
Nghe lý luận như bà cụ non của cô bé mười tuổi, Hắc Ly liền không nhịn nổi cười, chủ yếu là cô thấy vui khi người khác gặp hoạ.

Tiếng cười giòn càng làm ai kia thêm bực bội.
Được rồi, hắn không nên so đo với một đứa trẻ.
Đuổi khéo Tiểu Ý đi nhanh, lần này lại tới lượt Trình Đế Uy quay sang lườm Hắc Ly: “Vui gớm nhỉ?”
Vui mà, vui đến mức Hắc Ly bật cười nắc nẻ.

Nhìn vẻ mặt “khó ở” của hắn, cô thậm chí càng cảm thấy buồn cười, dường như chẳng có cách nào kìm nén: “Chỉ là em không ngờ rằng người tình của các cô gái ở Hongkong lại bị một đứa bé chê là già.

Trình thiếu à, chắc anh phải xem lại bản thân mình thôi.”


Bình Luận (0)
Comment