Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 52



Khi nghe tiếng gọi của Phong Khải, cả Vân Uyển lẫn Vu An Kỳ đều đồng thời đứng dậy.

Hai người một trước một sau cùng đi ra ngoài.
Ngay khi thấy Nguyễn Cẩn Mai, phản ứng của mẹ Phong cũng giống y Phong Dực ban sáng.

Bà tỏ ra ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ, thậm chí còn tiến đến ôm ấp hỏi han cô ấy hệt như một người mẹ đón con gái đã lâu không về.

Vu An Kỳ đứng cách bọn họ một khoảng.

Cô chẳng nói gì, chỉ dùng ánh mắt lặng lẽ quan sát cô gái kia.
Ra đó là Nguyễn Cẩn Mai, ái nữ duy nhất của cô chú Nguyễn!
Hai nhà Phong – Nguyễn vốn thân thiết từ lâu, cho nên Vu An Kỳ thân là dâu trưởng nhà họ Phong cũng đã sớm quen biết vợ chồng Nguyễn tiên sinh Nguyễn phu nhân.

Đương nhiên, cô còn biết họ có một cô con gái đang du học ở nước ngoài.

Nghe nói là thanh mai trúc mã của Phong Dực.
Nguyễn Cẩn Mai rất xinh đẹp.

Nhan sắc lẫn khí chất so với chị gái An Nhiên của cô quả thật là một chín một mười.
Đúng lúc này, ông chồng của Vu An Kỳ vừa vặn liếc mắt về phía cô.

Anh không nói gì, nhưng chân lại chậm rãi bước tới chỗ cô vợ nhỏ.

Vu An Kỳ chỉ cười, xong liền dang tay đón nhận cái ôm của anh.

“Hôm nay bạn nhỏ này có làm em mệt không?” Phong Dực mỉm cười xoa xoa bụng người nào đó, vừa thủ thỉ hỏi khẽ.
Vu An Kỳ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh, rồi cô khẽ lắc đầu: “Em không mệt.

Còn anh thì sao?”
“Chút công việc cỏn con ấy mà.

Anh còn lâu mới mệt.”
Trong khi hai người đang bận rải cơm tró trong thầm lặng, Nguyễn Cẩn Mai từ đằng xa đã trông thấy tất cả.

Cô ấy liền kéo theo Vân Uyển đi đến trước mặt vợ chồng Phong Dực.
“Chắc hẳn đây là chị dâu nhỉ?” Nguyễn Cẩn Mai nhìn Vu An Kỳ rồi lại nhìn sang Phong Dực.

Cô ấy nở nụ cười hòa nhã: “Chào chị, em là Cẩn Mai.

Chị gọi em là Tiểu Mai cũng được.”
“À vâng.”
Vu An Kỳ đối với sự niềm nở của Nguyễn Cẩn Mai thì có hơi ngại ngùng, chỉ đành bẽn lẽn gật đầu.

Lúc này Phong Khải đứng bên cạnh mới nhận ra hình như còn thiếu thiếu ai đó.

Anh ấy liền quay ra hỏi mẹ: “Ơ ba đâu rồi mẹ?”
“Mẹ nào biết.” Vân Uyển nhún vai.

Bà tỏ vẻ dửng dưng: “Chắc lại đi ngắm mấy em ngực nở mông cong rồi.”
“E hèm!”
Một tiếng ho khẽ vang lên sau lưng Vân Uyển, năm người đồng loạt ngoái đầu.

Là Phong Nghị từ trên tầng hai đi xuống.

Vẻ mặt nghiêm nghị nào giống người vừa đọc tạp chí bikini xong chứ!
Nhìn thấy Nguyễn Cẩn Mai, khuôn mặt Phong Nghị không lộ ra quá nhiều biểu cảm.

Ông bình thản hỏi thăm: “Tiểu Mai đến rồi đấy à?”
“Vâng ạ.

Cháu chào bác Nghị.” Nguyễn Cẩn Mai ngoan ngoãn đáp lời xong liền lễ phép chào hỏi.
Phong Nghị gật đầu.

Lúc này ông mới chậm rãi bảo: “Được rồi, mấy đứa mau vào rửa tay đi còn ăn cơm.

Chắc cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi đấy!”
[…]
Đúng bảy rưỡi tối, năm người nhà họ Phong cùng với Nguyễn Cẩn Mai đều đã quây quần bên bàn ăn.

Mọi người cùng nhau thưởng thức đủ món thịnh soạn, lại trò chuyện rôm rả.
“Tiểu Mai, nghe nói con định đến Phong Viễn làm thư kí cho thằng Dực nhà bác phải không?”
Lúc này, Vân Uyển vừa ăn vừa quay sang hỏi chuyện Nguyễn Cẩn Mai về công việc.

Đáp lời bà chính là một cái gật đầu.


Cô ấy nhoẻn miệng, nhỏ nhẹ nói: “Là anh Khải nhờ cháu ạ.”
Người nào đó từ đầu bữa đến giờ vẫn luôn im lặng dùng bữa, kết quả lại bị nêu tên bất ngờ.

Phong Khải có chút giật mình.

Anh ấy ngẩng mặt, quả nhiên liền bắt gặp ánh mắt không hài lòng của ba mẹ.

Mà không hài lòng cũng phải thôi.

Cô chú Nguyễn đã dự định khi nào Nguyễn Cẩn Mai về nước sẽ để cô ấy vào Nguyễn thị làm việc.

Giờ lại bị anh ấy lôi tới Phong Viễn, ba mẹ tất nhiên sẽ có thái độ như vậy.
“Suốt ngày chỉ biết bày trò linh tinh!” Phong Nghị nghiêm nghị nói.
Tuy ông không chỉ đích danh nhưng tất cả đều rõ người bị nhắc đến là ai.
Phong Khải hơi chột dạ, đành liếc sang ông anh trai yêu quý ra tín hiệu cầu cứu.

Nhưng Phong Dực lựa chọn giả như mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn mặc kệ thằng em duy nhất.

Lúc này anh chỉ lo gắp nọ gắp kia vào bát cho cô vợ đang vì bầu bì mà nghén lên nghén xuống của mình.
“Thực ra cháu cũng rất vui vì có thể giúp đỡ cho hai anh.”
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Cẩn Mai đỡ lời thay Phong Khải.

Cô ấy mỉm cười nói với vợ chồng Phong gia: “Ba cháu đã ấn định chức vụ cho cháu ở tập đoàn, nhưng cháu cảm thấy bản thân chưa đảm đương nổi trọng trách lớn như vậy.

Dù sao việc làm thư kí của anh Dực cũng chẳng có gì không tốt, cháu vừa giúp được mọi người lại vừa có thêm kinh nghiệm.”
Thế rồi Nguyễn Cẩn Mai lại quay sang Phong Dực và Vu An Kỳ.

Cô ấy nhìn bọn họ rồi bất giác cảm thán: “Mà phải công nhận là anh Dực cùng chị dâu tình cảm thật đấy! Khiến cho cẩu độc thân như em nhìn mà ghen tị chết mất.”
Lời nói khen ngợi tình cảm làm Vu An Kỳ trong phút chốc đỏ mặt xấu hổ.

Phong Dực thì không nói gì, chỉ cười cười xong lại gắp thức ăn giúp vợ.
Nghe được câu trả lời khôn khéo của Nguyễn Cẩn Mai, Phong Nghị phải gật gù tỏ ý hài lòng.

Xong ông liền “nã đạn” ngay về phía con trai út: “Đấy, xem Tiểu Mai mà học tập.

Còn con, dạo này ở tập đoàn thế nào rồi?”
“Ba, đương nhiên con vẫn luôn làm tốt công việc được giao.” Phong Khải vội lên tiếng trả lời.
“Ai hỏi con!” Thế nhưng người ba yêu quý ngay lập tức dành tặng cậu út một “ánh mắt yêu thương”.

Sau đó, ông liền quay sang cậu cả: “Dực, nó làm tốt công việc chứ?”
“Cũng khá tốt ba ạ.”
Phong Dực cuối cùng cũng mở miệng.

Chỉ là câu tán thưởng của anh trai không làm cho Phong Khải dễ chịu hơn tí nào, ngược lại còn có chút bất an.

Và quả nhiên…
“Nội trong ngày hôm nay Khải nó đã xuống phòng kế toán bốn lần, sang phòng nhân sự hai lần và lên phòng tài chính một lần.

Tất cả đều không phải vì công việc.” Phong Dực đem lịch trình của em trai hôm nay báo cáo lại đầy đủ cho ba mình.
“Anh à!”

Phong Khải gắt gỏng, đổi lại là ông anh nào đó liền bật mode “giả ngây”.
Nhìn hai đứa con trai như vậy, Vân Uyển không nén nổi mà bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, cả Vu An Kỳ lẫn Nguyễn Cẩn Mai cũng cười theo.

Phong Nghị trông thấy mọi người đều vui vẻ, ông cũng chẳng nỡ mắng cậu út.
Thôi thì, tạm tha cho nó vậy!
[…]
Dùng xong bữa cơm, ở lại chơi cùng Phong Nghị và Vân Uyển được khoảng một tiếng, Nguyễn Cẩn Mai liền xin phép ra về.

Bởi vì khi đến cô đi chung xe với hai anh em nhà họ Phong cho nên bây giờ cũng không thể tự mình rời khỏi biệt thự.
May mắn là Phong Khải không ở lại đây qua đêm.

Cô có thể đi ké anh về nhà.
Bước từ trên thềm xuống, Nguyễn Cẩn Mai chậm rãi men theo con đường lát đá trong sân để ra ngoài cổng chính.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, ánh mắt của cô bất giác liếc nhìn lên căn phòng ngủ sáng đèn trên tầng hai biệt thự.
Cửa sổ bằng kính thủy tinh hai mặt, lại không kéo rèm, dĩ nhiên người ngoài cũng sẽ thấy rõ góc phòng gần cửa sổ.

Trùng hợp thay, ngay lúc này Vu An Kỳ bỗng nhiên xuất hiện bên khung cửa sổ.

Và còn có cả…Phong Dực nữa.
Hai người họ ôm nhau trò chuyện, cũng không hiểu đã nói những gì mà Vu An Kỳ liền bật cười vô cùng vui vẻ.

Và táo bạo hơn, bên cửa sổ rất dễ dàng nhìn được từ ngoài vào, đôi vợ chồng đã trao nhau một nụ hôn cực tình cảm.
Bóng tối của màn đêm u ám hoàn toàn che đi biểu cảm trên khuôn mặt diễm lệ của Nguyễn Cẩn Mai.

Không ai biết cô trông thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, rằng cô đã chứng kiến thấy tất cả.
“Bíp! Bíp!”
Âm thanh của còi ô tô đột ngột vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Phong Khải đã đánh xe về trước cửa biệt thự từ bao giờ.

Có lẽ vì thấy Nguyễn Cẩn Mai cứ đứng yên mãi một chỗ, anh mới phải bấm còi ra hiệu.
“Làm gì mà cứ ngẩn ra thế?” Khi Nguyễn Cẩn Mai đã lên xe, Phong Khải mới trêu chọc hỏi cô.
Nhưng vẻ mặt của người phụ nữ không lộ ra quá nhiều bất thường.

Cô vén tóc, khẽ nở nụ cười đầy ý vị: “Không có gì.

Chỉ là vừa nhìn thấy vài con vật buồn nôn ghê tởm đáng ra nên cút xéo thôi.”.


Bình Luận (0)
Comment