Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu

Chương 75



Gần mười hai giờ đêm, cả một không gian biệt thự rộng lớn đều đã chìm trong bóng tối mịt mờ.

Duy nhất chỉ có căn phòng ngủ ở phía tây là vẫn còn le lói chút ánh sáng màu vàng cam hắt ra từ khung cửa sổ.
Hắc Ly nửa nằm nửa ngồi trên băng ghế sofa màu trà.

Đôi chân dài miên man được che khuất dưới chiếc váy ngủ trắng tinh khôi, chỉ còn lộ ra hai bàn chân nhỏ nhắn.

Bàn tay không mấy kiên nhẫn mà lật giở từng trang của cuốn sách dày cộm.

Đôi mắt hoa đào lướt nhanh trên từng con chữ nhỏ được in chi chít trên mặt giấy, nhưng tâm trí cô thì dường như đã sớm bị tiếng bước chân ngoài cửa thu hút.
Cạch!
Khi cánh cửa gỗ nặng nề được đẩy ra từ bên ngoài, Hắc Ly vừa hay ngẩng đầu lên.

Cô và Trình Đế Uy, hai người nam nữ đồng thời bốn mắt nhìn nhau.

Dường như trong một khoảnh khắc, khuôn mặt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi lại rất nhanh mà biến mất.
"Vì sao em còn chưa ngủ?"
Trình Đế Uy đi tới bên cạnh Hắc Ly.

Hắn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đang giơ ra, thuận thế đỡ cô ngồi dậy.

Suối tóc dài chầm chậm rũ xuống, phủ lên đôi vai thanh mảnh.
"Em đợi anh về."

Hắc Ly ôm lấy Trình Đế Uy, cảm nhận mùi trầm hương nam tính quanh quẩn bên chóp mũi.

Cảm giác quen thuộc khiến cho cõi lòng cô bỗng chốc dịu đi vài phần, trên khuôn mặt lại lộ ra vẻ trách hờn: "Nhưng mà anh về lâu quá!"
"Vậy sao?" Trình Đế Uy chẳng biết đang nghĩ tới điều gì.

Hắn vẫn cẩn thận mân mê đôi bàn tay của Hắc Ly, rồi lại đột nhiên áp tay cô lên má mình: "Để cho em phải chờ lâu rồi."
Thực ra trước nay Hắc Ly đều chưa từng bận tâm quá nhiều về việc người đàn ông này đi đâu, làm gì.

Chủ yếu là vì hắn ở bên ngoài muộn như vậy không về, nhiều khi sẽ khiến người quan tâm hắn nảy sinh ra những suy nghĩ chẳng mấy hay ho mà trở nên lo lắng.
Dù sao thì việc một người phụ nữ quan tâm để ý tới người đàn ông của mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý chứ nhỉ?
Hắc Ly cho là vậy.

Bàn tay cô bất giác lại đưa lên, mấy ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng vuốt v e cặp lông mày rậm đang hơi nhíu trên gương mặt góc cạnh của người đàn ông.

Hắn đang suy nghĩ điều gì?
"Có chuyện khiến anh phiền não sao?"
Hắc Ly tự nhận bản thân không giỏi phán đoán nội tâm của kẻ khác.

Thế nhưng còn nam nhân của cô, ít nhiều cô cũng có thể hiểu được hắn.

Hay nói đúng hơn, cô chỉ muốn để sự tỉ mỉ ít ỏi của bản thân dành cho người mà đối với cô là thực sự quan trọng.
Quả thật đúng là Trình Đế Uy đang có chuyện phải suy nghĩ.

Chẳng qua đối với Hắc Ly, người đàn ông không muốn bất cứ chút bận tâm cá nhân nào ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Vậy nên hắn chỉ khe khẽ lắc đầu, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt ôn hoà dành cho duy nhất một người: "Chút việc linh tinh mà thôi.

Em không cần phải lo lắng."
“Hay là chúng ta nói chuyện khác đi.” Trình Đế Uy không muốn Hắc Ly tiếp tục nhắc đến vấn đề này.

Hắn liền nhanh chóng muốn thay đổi chủ đề đối thoại.
“Được thôi.” Hắc Ly thế mà cũng đồng ý thật.

Cô lại chống tay lên tay vịn sofa, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nửa đùa nửa thật hỏi hắn: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Khung cảnh giữa hai người lúc này bỗng trở nên rung động đến lạ thường.

Người phụ nữ nửa nằm nửa ngồi trên băng ghế dài, bày ra một bộ dáng thư giãn thoải mái nhất.

Trong khi đó, người đàn ông lại đang ngồi dưới sàn.

Anh ta tựa lưng vào băng ghế, bàn tay to lớn cẩn thận nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của người phụ nữ, ánh mắt sâu thẳm chất chứa sự dịu dàng độc nhất.

Tất cả đều tạo thành một bức tranh tình nhân đẹp đẽ.
Thấy Hắc Ly đang nhìn mình đầy trêu trọc, Trình Đế Uy liền có chút ngại ngùng.

Hắn hơi rời tầm mắt đi chỗ khác, hắng giọng bảo: “Không thì, chúng ta nói về ba ruột của Tiểu Kiều Kiều đi.”

Ồ…
Hắc Ly khẽ nhướn mày, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên trong giây lát.

Dường như kể cả chính cô cũng chẳng nghĩ tới hắn lại hỏi về chuyện này.

Ba ruột của Tiểu Kiều Kiều à…
“Em đừng nhìn anh như vậy.” Cảm nhận ánh mắt của cô càng lúc càng trở nên kì quái, Trình Đế Uy cũng thêm phần bối rối.

Hắn hơi lảng đi: “Anh chỉ là…muốn biết người đàn ông mà em tình nguyện sinh con cho sẽ là người như thế nào thôi.”
Chà!
Hắc Ly thầm cảm thán trong lòng.

Ba năm dài không gặp, hắn thế mà lại biết cách kiềm chế hơn.

Còn nhớ khoảng thời gian trước, cứ đả động đến Hoắc Dật Minh là y rằng người đàn ông này sẽ làm mặt lạnh rồi giận dỗi với cô.

Bây giờ lại có thể đủ bình tĩnh hỏi về ba ruột của Tiểu Kiều Kiều luôn.
“Vậy anh cảm thấy đó là người như thế nào?” Hắc Ly bỗng nhiên muốn đùa giỡn với người đàn ông một chút.

Cô vươn tay vuốt v e trên sườn mặt góc cạnh của hắn, cười cười hỏi ngược.
“Anh cảm thấy thế nào à…” Trình Đế Uy dường như có chút trầm tư.

Hắn vẫn đang mân mê bàn tay của Hắc Ly, nhưng tâm trí thì có vẻ đã bắt đầu suy nghĩ về chuyện khác: “Nếu để cho Ly Ly đồng ý sinh con, có lẽ đó là một người đàn ông tốt.”
Lời vừa dứt, Hắc Ly suýt chút nữa thì không nén được tiếng cười bật ra khỏi miệng, may mắn là kìm lại được.

Cô khẽ ho một tiếng để di dời sự chú ý, trong lòng thầm nghĩ: “Anh cũng quá tự tin vào bản thân rồi đấy!”
Thế nhưng ngoài mặt thì Hắc Ly vẫn tỏ vẻ bản thân đang nghiền ngẫm câu trả lời của ai kia.

Qua một lúc, cô liền gật đầu đồng tình: “Đúng thật là người đàn ông tốt.”
“Chẳng lẽ còn tốt hơn cả anh?” Trình Đế Uy nghe vậy thì có chút buồn bực, trong giọng nói cũng thoang thoảng mùi chua chua.
Hắn chỉ là tiện miệng hỏi một câu mà thôi, lại nghe được đáp án không như ý.

Chủ yếu là, Hắc Ly chưa bao giờ khen hắn đâu.

Hắn cảm thấy bản thân cứ như bị phân biệt đối xử.

Hắn muốn biểu tình.
Thế nhưng Hắc Ly chẳng những không an ủi thì thôi, cô còn tiện tay dội cho người đàn ông một xô nước lạnh: “Anh thì có chỗ nào tốt à!”
Trình Đế Uy trực tiếp chết lặng.

Vẫn biết cô chỉ là đang nói đùa thôi nhưng mà…
“Được rồi, được rồi.” Hắc Ly rốt cuộc vẫn phải bật cười thành tiếng.

Cô bỗng vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, đôi môi mềm mại dán lên mặt hắn: “Tốt hay không tốt thì quan trọng gì chứ! Em chỉ biết là anh rất yêu em, cũng rất quan tâm Tiểu Kiều Kiều.

Như vậy em đã đủ mãn nguyện lắm rồi.”

Mỗi lần hắn ở bên cạnh cô là nhiều lần cảm xúc cứ thay đổi liên tục hệt như một đứa trẻ to xác.

Nhìn thế này ai dám bảo đây là xã hội đen chứ, hoặc xã hội đen thì cũng có this có that.
Quả nhiên đàn ông đều thích nghe mấy lời ngọt ngào.

Chỉ vài câu ngắn ngủi của Hắc Ly liền thành công dỗ dành được tâm trạng của Trình Đế Uy.

Hắn bỗng nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, trên khuôn mặt cương nghị toàn vẻ chân thành: “Thế thì sau này anh sẽ tập làm một người ba tốt, có được không? Chúng ta cùng nuôi con gái.”
Cùng nuôi con gái…
Bốn chữ này như đập thẳng vào lòng Hắc Ly, khiến cho tâm trạng cô trở nên không ngừng kích động.

Hoặc có lẽ là đêm đã về khuya, khi tất cả trở nên tĩnh lặng, cô lại càng nhìn rõ cảm xúc của bản thân.
Ba năm đi xa, hơn hai năm nuôi con một mình, đối với Hắc Ly là một quãng thời gian khó khăn đầy kỉ niệm.

Có những đêm không ngủ, nhìn con gái, cô lại bất giác cảm thấy hối hận, hối hận vì đã bỏ đi.

Một tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ như cô, vất vả chỉ là một phần, chủ yếu là sợ cô đơn.
Cuộc sống phồn hoa nhộn nhịp của quá khứ làm cho Hắc Ly càng không dám đối mặt với hiện tại, ở một đất nước xa lạ, chỉ có hai mẹ con bọn họ.

Cô đã từng nghĩ nếu như ở lại, có phải mọi thứ sẽ tốt hơn không?
Trình Đế Uy có thể sẽ không yêu Hắc Ly, nhưng hắn vẫn là một người đàn ông trách nhiệm.

Nếu cô ở lại, không cần nhất thiết phải trói buộc hắn bên mình.

Chỉ cần Tiểu Kiều Kiều, bé con của cô có một người ba.

Còn cô cũng chẳng phải một thân một mình.
Cũng may tất cả đều quá muộn.
Hắc Ly cố gắng đè nén cảm giác trong lòng, đôi tay càng siết chặt người đàn ông.

Mùi hương nam tính chân thực khiến cho cõi lòng cô trở nên xúc động.
Cô gái gục đầu lên vai Trình Đế Uy, thế nên hắn khó mà nhìn rõ biểu cảm của cô.

Thế nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn có thể nghe rõ tiếng thì thầm rất khẽ ở bên tai: “Vậy sau này không cho phép anh nói ‘không yêu em’ nữa.”
Khóe miệng nam nhân không giấu được nụ cười hạnh phúc.

Hắn nắm chặt tay cô, nói một chữ: “Được.”.


Bình Luận (0)
Comment