Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 47

Nhánh hồng thứ bốn mươi bảy

I just need you now.

Máy bay đáp xuống tại sân bay của một thành phố Bắc Âu. Kỷ Tòng Kiêu rời khỏi sân bay, nhìn qua là thấy Tất Thành Lê gần như không có gì thay đổi.

Không phải cậu tinh mắt, cũng không phải cậu nhớ mãi không quên mối tình đầu hai tháng của mình, mà là bởi đứng bên cạnh Tất Thành Lê còn có một người to con tầm 1m90 trở lên, không muốn người ta chú ý cũng khó.

Tất Thành Lê vừa tiến tới đã trao cho Kỷ Tòng Kiêu một cái ôm, nhưng còn chưa đợi Kỷ Tòng Kiêu kịp phản ứng, thoắt cái y đã bị người kia kéo sang bên cạnh. Sau đó, Kỷ Tòng Kiêu nghe thấy cậu to con kia nói bằng khẩu khí cực ấm ức——

"Đã nói bây giờ chỉ là bạn bè thôi cơ mà? Anh còn ôm anh ta? Anh còn chưa từng nói với em là ngoại hình anh ta như thế, em có cảm giác nguy hiểm!"

Kỷ Tòng Kiêu yên lặng nhìn trời.

Người anh em à, nếu như tôi nhớ không nhầm thì ôm là lễ nghi hàng ngày của phương Tây mấy người mà.

Còn nữa, ngoại hình đẹp trai không phải lỗi của tôi.

Rõ ràng Tất Thành Lê đã quen với việc này, dỗ dành vài câu nhưng không có kết quả, thế là y vỗ mạnh lên cánh tay cậu ta một cái, thanh niên to con kia im bặt ngay.

Kỷ Tòng Kiêu chứng kiến được, thu hồi lại câu nói kia. Tất Thành Lê đâu phải không thay đổi gì, y thay đổi nhiều là đằng khác. Phong cách tao nhã bình thản trước kia giờ đã biến thành nói không hợp thì ra tay luôn...

Tất Thành Lê dạy dỗ cậu thanh niên to cao kia xong thì xoay người, lại biến thành một đương gia nam đán(*) chuyên ngành hí khúc dù có cãi nhau cũng không lớn tiếng mà Kỷ Tòng Kiêu quen thuộc.

(*) Chỉ người phụ trách hát giọng nam trong hí khúc.

"Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Nord."

Kỷ Tòng Kiêu và Nord chào hỏi nhau. Mặc dù trước mặt Tất Thành Lê trông đối phương có vẻ không đáng tin cậy, nhưng cậu ta lại rất nghiêm chỉnh, con người cũng được lắm.

"Chúng ta đi ăn trước, sau đó về nhà." Tất Thành Lê tiếp nhận vali nhỏ từ tay Kỷ Tòng Kiêu, nói lịch trình tiếp theo, "Khoảng thời gian gần đây không nhiều việc, tôi đang bàn giao với đồng nghiệp nên cũng tiện đi chơi cùng cậu nhiều hơn."

Sau khi tốt nghiệp, Tất Thành Lê sang Bắc Âu học đại học, sau đó quyết định định cư tại đây luôn. Y vẫn là trụ cột trong một đoàn kịch lớn.

"Tôi đặt khách sạn trước rồi." Kỷ Tòng Kiêu cười, "Cậu không cần tốn công tiếp đãi tôi đâu, tôi đến để giải sầu, không phải đến để du lịch."

"Nhưng mà..." Tất Thành Lê còn muốn nói thêm nhưng bị Kỷ Tòng Kiêu nói vài ba câu chặn về, đành phải đồng ý. Vì thế y chỉ có thể làm một chủ nhà cố gắng tiếp đón một lúc, tiễn người về đến cửa khách sạn, dặn di dặn lại có việc nhất định phải tìm mình, sau khi Kỷ Tòng Kiêu luôn miệng cam đoan xong, y mới chịu rời đi cùng Nord.

Kỷ Tòng Kiêu cứ như vậy ở lại đây.

Ở một thành phố xa lạ, mỗi ngày cậu đi trên những con đường khác nhau, vào những cửa hàng khác nhau, trò chuyện cùng nhiều người khác nhau, nghe được những câu chuyện vui buồn li hợp của họ.

Thỉnh thoảng cậu ra bến tàu ngồi chơi, hoặc lái thuyền ra biển, ngắm núi cao che núi tuyết, ngắm mặt trời mọc mặt trăng lặn.


Nếu như không phải lòng vương nỗi sầu, cuộc sống như này thật sự rất thoải mái.

...

Màn đêm buông xuống.

Ánh đèn sáng trưng bao trọn cả thành phố.

Kỷ Tòng Kiêu ngồi trên ghế dài ở bến tàu nhìn sắc trời dần ảm đạm, ngọn đèn vàng ấm áp phía sau lưng đã sáng lên, gió thổi tung mái tóc vốn đã hơi rối của cậu.

Cậu đứng dậy, kéo áo khoác vào, vứt cốc giấy trong tay vào thùng rác. Cậu đi men theo con đường sáng đèn ở bến tàu, cuối cùng mất phương hướng lạc trong con hẻm nhỏ phức tạp.

Cũng không vội, cậu quyết định đẩy cửa gỗ vào một quán bar gần đó.

Trong quán rượu khá đông người, ghế dài gần như bị chiếm hết, không ít người đang hoan hô nhảy nhót theo điệu nhạc sôi động của ban nhạc.

Kỷ Tòng Kiêu ngồi xuống trước quầy bar, chọn một ly Tequila Sunrise.

Người pha chế là một người đàn ông trẻ đẹp, anh ta sở hữu mái tóc vàng mềm mại, trông màu sắc cực kỳ giống ly Sunrise trên tay.

Ly cocktail được đưa đến trước mặt Kỷ Tòng Kiêu. Người pha chế không hề rời đi, trái lại còn nhìn Kỷ Tòng Kiêu không chớp mắt bằng tròng mắt màu lam xám của mình, "Tôi cứ cảm thấy, một người đàn ông đẹp trai như cậu không nên uống Sunrise, Irish Banshee hợp với cậu hơn. Thế nhưng vừa rồi tôi đã thay đổi suy nghĩ——"

Anh ta cúi người hít một hơi thật sâu bên tai Kỷ Tòng Kiêu, vừa hưởng thụ mà cũng vừa đắn đo.

"Tuyết tùng và biển khơi, đương nhiên phải hợp với mặt trời mọc. Ánh sáng đỏ vàng rực rỡ hắt xuống mặt biển, rọi sáng cánh đồng tuyết, những chú sóc đuôi dài chạy giữa rừng thông khiến tuyết rơi từ trên ngọn cây xuống——Đẹp thật đấy!"

"Cưng à, hương nước hoa của cậu thơm thật. Ly Sunrise này tôi mời cậu!"

Kỷ Tòng Kiêu nhếch môi, nói một tiếng cảm ơn, "Rẽ phải vào ngõ thứ ba cạnh bến cảng, đi 300 mét có một tiệm nước hoa. Thơm lắm, anh có thể đi xem thử."

Đó cũng là một cửa tiệm cậu ngẫu hứng vào xem, nhưng không ngờ mua bừa lại có thể chọn đúng mùi hương không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

...

Bóng đêm dần buông, bên trong quán rượu có người đến, cũng có người đi. Kỷ Tòng Kiêu vẫn ngồi yên vị bên quầy bar quan sát người đến kẻ đi, nghe người pha chế kể những tin đồn cho các vị khách hóng hớt.

Trên tay cậu đã đổi thành một ly Martini, để bụng rỗng uống rượu khiến dạ dày hơi khó chịu. Cậu định uống xong ly cuối này sẽ đi.

Dây đàn khẽ gảy, nhịp trống nhịp nhàng vang lên, ban nhạc lại đổi bài hát.

Kỷ Tòng Kiêu uống ngụm rượu cuối cùng.

Khúc nhạc dạo đã qua, ca sĩ cất giọng nữ khàn nhẹ của mình lên——


Picture perfect memories

(Những bức tranh ký ức hoàn hảo)

scattered all around the floor

(Rơi tán loạn trên sàn nhà)

Reaching for the phone

(Với tay chạm lên điện thoại)

cause I cant fight it anymore

(Bởi vì em đã không thể nào cưỡng lại được)

Cậu đứng dậy, móc ví ra định thanh toán.

And I wonder if I ever cross your mind

(Em tò mò liệu mình có từng xuất hiện trong tâm trí anh không)

For me it happens all the time

(Còn em thì luôn nhớ anh mọi lúc)

Ngón tay khựng lại.

Said I wouldnt call

(Đã nói em sẽ không gọi cho anh nữa)

but I lost all control and I need you now

(Nhưng em đã đánh mất tất cả sự khống chế, bây giờ chỉ cần anh thôi)

Lại một lần nữa ngồi xuống trước quầy bar.

Cậu tìm người pha chế, gọi thêm một ly rượu nữa. Cậu biết bây giờ điều mình cần làm nhất đó là rời đi, đừng để bài hát này lọt vào tai nữa. Thế nhưng giống như ca từ của bài hát này, cậu không khống chế được bản thân nữa, muốn nghe cho hết ca khúc này.


Tiếng nhạc còn đang tiếp tục.

And I dont know how I can do without

(Em không biết rời khỏi anh rồi em còn có thể làm được gì nữa)

I just need you now

(Giờ phút này em chỉ cần anh thôi)

...

Một ly Margaret được đưa đến trước mặt.

"Cậu nhớ đến ai à? Là người đẹp phương Đông tao nhã kín đáo của mấy người sao?" Người pha chế nhoài người về phía trước quầy bar, nháy mắt với cậu.

Kỷ Tòng Kiêu không trả lời, bưng ly rượu lên uống một ngụm. Cậu cụp mắt xuống, kéo cổ áo, hơi thở đã rối loạn theo tiết tấu nhạc.

Cậu không ngờ ở nơi đất khách quê người này lại có một bài hát, bằng một thứ ngôn ngữ khác, thẳng thừng và dứt khoát bóc trần những tâm tư đến cả nghĩ cũng không dám mà cậu luôn giấu trong lòng.

Nhớ anh, muốn gọi cho anh, muốn biết anh có nhớ mình không, muốn anh giống như trước đây, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, muốn anh kề bên làm bạn trong đêm...

"Cậu đi tìm người ấy đi." Người pha chế cầm lấy điện thoại Kỷ Tòng Kiêu đặt một bên, đưa tới trước mặt cậu, "Nói cho người ấy biết cậu nhớ họ."

Chỉ trong nháy mắt, bị đầu độc.

Kỷ Tòng Kiêu nhận điện thoại, mở khóa, nhấn mở danh bạ, thành thạo gọi một cuộc điện thoại.

Nhưng trong phút chốc, cậu đột nhiên tỉnh táo.

Rồi nhanh chóng ngắt cuộc gọi.

"Cậu..." Người pha chế hoang mang nhìn cậu.

Kỷ Tòng Kiêu không cho anh ta cơ hội dò hỏi, sau khi móc ví ra trả tiền thì vội vã rời khỏi.

Phía sau lưng, nữ ca sĩ vẫn đang hát đi hát lại câu hát kia——

I just need you now.

...

Thịnh Hoài không hề hay biết câu chuyện xảy ra ở một quốc gia khác có múi giờ chênh lệch đến mấy tiếng so với ở đây. Anh ngồi trong phòng khách, nhìn chàng trai đang mua say đua xe đến ngẩn ngơ trên màn hình.

"Đêm khuya ông không ngủ mà làm gì đấy?"

Hàn Lược ngáp một cái, đi xuống từ cầu thang, hắn tìm Thịnh Hoài có việc, nói chuyện hơi muộn nên quyết định ở lại luôn.

"Trong nhà ông bật máy sưởi suốt làm gì, nóng tới mức làm tôi——" Phối hợp với câu nói, Hàn Lược đi vào tủ lạnh lấy chai bia ra, sau đó mới vào phòng khách, lơ đãng nhìn màn ảnh lớn, không khỏi buồn cười, "Ai cũng nói Kỷ Trùng Trùng cải tà quy chính hơn nửa năm tự dưng lại bản tính khó dời, đâu ra cơ chứ, rõ ràng là cậu ta đi đóng phim của tôi, chẳng lẽ đang quay dở lại đi xin nghỉ một ngày về đua xe sao?"


Thịnh Hoài không nói gì, anh biết cách nói như vậy không sai, chỉ là nó không khó nghe như cải tà quy chính.

Kỷ Tòng Kiêu tham gia mọi hoạt động vui chơi bình thường, chẳng qua là bởi cậu không muốn ở một mình, muốn theo đuổi sự náo nhiệt mà thôi. Còn hơn nửa năm qua, cậu không ra ngoài chơi bời ầm ĩ hoàn toàn là vì đối tượng xua đuổi sự cô quạnh của cậu đã biến thành chính anh.

Cậu bạn nhỏ rất dễ thỏa mãn, không cần hoạt động gì thú vị, cũng không cần tốn công sắp xếp gì, chỉ cần có hai người, kể cả ở nhà ăn món mỳ đơn giản, xem một bộ phim truyền hình không xuất sắc, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không cần, cậu ấy đã hài lòng rồi.

Quá dễ dụ.

Nữ MC trên ti vi đang nói đến suy đoán nguyên nhân Kỷ Tòng Kiêu đột nhiên "sa đọa" bằng giọng điệu dí dỏm, Hàn Lược nghe thấy câu cuối cùng, suýt nữa phun ngụm bia ra ngoài——

"Thất tình á? Sao có thể?!"

"Sao ông biết là không thể?" Thịnh Hoài vẫn chưa mở miệng cuối cùng cũng đảo mắt sang hắn.

Dựa theo sự hiểu biết của hắn về con người này, trong phút chốc Hàn Lược phát hiện ngay hàm nghĩa ẩn sâu dưới câu nói này, vẻ kinh ngạc xuất hiện trong mắt, hắn đắn đo đánh giá Thịnh Hoài, "Không phải do ông chứ? Ông từ chối người ta à?"

Mí mắt Thịnh Hoài giật giật, thái dương cũng căng ra, "Không phải."

Không cần anh mở miệng, cậu bạn nhỏ đã tự đưa ra quyết định thay anh.

Rõ ràng Hàn Lược không tin anh.

Thịnh Hoài bị hắn nhìn chòng chọc mất cả tự nhiên, bèn kể lại luôn chuyện xảy ra tối hôm ấy.

"Ông cứ thế để cậu ấy đi mất?!"

"Nếu không thì tôi còn có thể làm gì đây?"

"Không phải ông thích cậu ấy ư? Trong tình huống đó chẳng lẽ không nên hỏi cho rõ nguyên nhân, bệnh nào thuốc nấy, đánh hạ cửa ải khó giành lấy người ta, chồng chồng cùng về một nhà sao?!"

"Không phải——" Thịnh Hoài khựng lại, vẻ mặt không thể tin nổi, "Tôi thích cậu ấy bao giờ?"

Trong phòng khách yên tĩnh vài giây, sau đó bất thình lình bùng nổ một tiếng——

"Thịnh Hoài, ông là lợn à?"

"..."

"Trời đất ơi!" Hàn Lược gầm rú lên không trung, "Lần đầu tiên tôi phát hiện ra bạn thân của tôi, ấy vậy mà không cùng giống loài với tôi."

Thịnh Hoài: "Đừng có công kích cá nhân..."

Hàn Lược mở to mắt nhìn trời, "Vì sao ông lại có ảo giác ông không thích cậu ấy?"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bài hát được nhắc đến trong truyện là Need you now của Lady Antebellum.

Bình Luận (0)
Comment