Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 28

Tử Lộc không ngờ hiệu suất làm việc của Tần Lễ Sơ lại cao như vậy. Buổi tối ngày hôm đó nói giúp cô, sáng ngày thứ ba đã có người gõ cửa nhà cô, đưa cho cô hợp đồng ứng tuyển vào công ty game của Lâm Dịch Thâm.

Người tới là một cô gái họ Đường, tên kép là Băng Băng, mặt tròn tròn, vẻ ngoài rất dễ mến.

Đường Băng Băng là trưởng phòng nhân sự của công ty Lâm Dịch Thâm.

Vào đúng hai ngày trước, cô ấy được tổng giám đốc Lâm gọi tới văn phòng, nói muốn một bản hợp đồng tuyển dụng thông báo mới.

Cô ấy vốn tưởng rằng cần sửa đổi khuôn mẫu của hợp đồng, không ngờ lại là hợp đồng đơn, nội dung cũng vô cùng ly kỳ, chức vụ là thư ký tổng tài, nội dung công tác lại là đánh giá trò chơi, phần ghi tiền lương để trống, thời gian nhận chức để trống.

Tổng giám đốc Lâm xem xét tỉ mỉ hồi lâu, lại nói: “Lúc cô đưa hợp đồng qua đó thì hỏi cô ấy một chút về mấy chỗ để trống. Cô ấy nói bao nhiêu thì điền bấy nhiêu, thời gian nhận chức cũng vậy.”

Đường Băng Băng do dự hỏi: “Nhỡ đối phương giở công phu sư tử ngoạm thì sao ạ?”

Tổng giám đốc Lâm thở dài: “Cho dù là giở công phu giao long ngoạm thì cũng chỉ có thể chịu đựng.”

Đường Băng Băng biết trong công ty thường xuyên có không ít lính nhảy dù của nhà họ Lâm, nhưng có thể càn quấy như vậy thì vị này là người đầu tiên. Lại nhìn bộ dáng tổng giám đốc Lâm mặt ủ mày ê, cô ấy không khỏi suy đoán là vị tôn đại Phật nào của nhà họ Lâm. Không ngờ khi nhìn thấy người thật, Đường Băng Băng lại phát hiện thì ra là một tiên nữ xinh đẹp, còn không phải họ Lâm.

“Tôi họ Tử.”

“À…Vâng, xin chào Tử tiểu thư.”

“Xin hỏi cô có yêu cầu gì đối với mức lương không?”

“1 vạn.”

“Thời gian nhận chức thì sao?”

“Thứ hai tuần sau tôi có thể đi làm.”

Tử Lộc khẽ mỉm cười: “Trước đây tôi không có kinh nghiệm làm việc, hy vọng có thể học hỏi được nhiều kinh nghiệm quý báu từ quý công ty.”

Đường Băng Băng biết tiền lương của thư ký trong công ty thường rơi vào khoảng 1,2 vạn-2 vạn, không ngờ tới lính nhảy dù này lại khiêm tốn như vậy. Dáng dấp xinh đẹp động lòng người, đẹp tới mức tỏa sáng của cô, còn cả căn biệt thự đang cư trú xa hoa không biết mấy ngàn vạn này, mạnh dạn suy đoán vị này là tiểu thư phú nhị đại tới công ty dạo chơi.

Đường Băng Băng cầm hợp đồng đã ký xong quay về công ty.

Tổng giám đốc Lâm lại gọi cô ấy qua, nói muốn xem hợp đồng, nhìn thấy mức lương 1 vạn, lẩm bẩm nói: “Chỉ có 1 vạn, lại còn là thuế trước, vậy cũng thấp quá…”

Đường Băng Băng nói: “Là ý của Tử tiểu thư.”

“Tiền lương 1 vạn đóng thuế trước, sẽ bị ánh nhìn tử vong…” Lâm Dịch Thâm lắc đầu liên tục nói: “Tăng gấp đôi đi, thành mức lương cao nhất của chức vụ thư ký trong công ty, 1 vạn còn lại cứ tìm tài vụ dưới trướng tôi mà đòi.”

Đường Băng Băng âm thầm líu lưỡi.

…Chẳng lẽ lính nhảy dù là bạn gái của tổng giám đốc Lâm?

Sau khi Đường Băng Băng rời đi, Lâm Dịch Thâm tự nhủ nói: “Bỏ ra 2 vạn mời đàn em qua đây uống trà. Chắc chắn anh Sơ vì theo đuổi vợ yêu sẽ không màng phí tổn. Một khi hợp tác làm hạng mục, kiếm lời mà không mất một xu, đàn em đúng thật là mèo chiêu tài.”

Tử Lộc hoàn toàn không biết tương lai của mình đã bị an bài thỏa đáng, cô đang vui vẻ tham gia lớp học của thầy Chương.

Một tuần trôi qua trong chớp mắt.

Việc học của Tử Lộc cũng có thành tựu. Trước một ngày đi làm, cô quyết định dành ra hẳn một ngày đi dạo phố mua sắm với Hạ Đào, mua hơn 30 bộ đồ công sở, dựa theo lời dặn dò của thầy Chương, mỗi bộ đều ngon bổ rẻ, đắt nhất cũng không vượt quá 5000 tệ.

Về khoản túi xách cũng bỏ hết phiên bản giới hạn, chỉ chọn kiểu dáng kinh điển và thực dụng mà dân văn phòng chỉ cần tích góp một hai tháng tiền lương là có thể mua được.

Tử Lộc cực kỳ kén chọn giày dép, đặc biệt là giày cao gót, không phải giày đặt làm thì nhất định không đi, sợ cọ đau chân.

Đào Tử  tặng cô các loại giày lớn nhỏ khác nhau làm quà đi làm, là một đôi giày cao gót đa năng bằng da cừu do một bậc thầy người Ý thiết kế, tập trung vào sự thoải mái. Gót giày được bậc thầy kia  hao phí tâm tư thiết kế rất độc đáo.

Đào Tử lo lắng hỏi: “Tần Lễ Sơ thật sự giúp cậu à?”

“Đúng thế.”

“Anh ta thật sự cho cậu đi làm ở công ty Lâm Dịch Thâm?”

Tử Lộc biết Đào Tử lo trước lo sau nói: “Tớ hiểu cậu đang suy nghĩ cái gì. Hai người bọn tớ là liên hôn thương mại. Cho dù lúc kết hôn có tình cảm với nhau hay không thì hiện tại đều đã là quá khứ.”

Nỗi lo của Hạ Đào đương nhiên không phải cái này.

Lộc Lộc theo đuổi Lâm Dịch Thâm rất tốt, có thể yêu Lâm Dịch Thâm thì càng tốt, chỉ là hiện tại Tần chó già hào phóng không chút e ngại, thấy thế nào cũng giống như không có tình cảm gì với Lộc Lộc trong quá khứ. Nếu không thì có người đàn ông nào lại tình nguyện để người mình từng yêu theo đuổi anh em của mình!

Cô ấy lo Lộc Lộc sau khi khôi phục ký ức mà biết được dáng vẻ ủng hộ cô theo đuổi Lâm Dịch Thâm của Tần chó già, còn tự mình đưa đến bên cạnh người anh em của mình, nghĩ tới đã thấy đau thấu tâm can!

Hạ Đào do dự không biết có nên nói cho Tử Lộc biết sự thật hay không.

Nhưng nhìn nét mặt tươi tỉnh tràn ngập mong chờ vào tương lai của Tử Lộc, cô ấy khẽ cắn môi, vẫn nhịn xuống.

Thứ hai hôm đó.

Tử Lộc dậy thật sớm.

Cô tỉ mỉ trang điểm nhẹ, tô son tôn lên nước da nhưng không quá nổi bật, mặc trên người trang phục công sở, bước đi trên đôi giày cao gót Đào Tử tặng, tới phòng để quần áo tìm chìa khóa xe.

Ngày hôm qua cô đã phân phó tài xế trong nhà chờ trước cửa, sau đó tới gara lấy xe đưa cô đi làm.

Tối hôm qua dạo phố xong, cô còn cùng Đào Tử đi nghiên cứu địa hình, chính là để chọn một nơi xuống xe mà không làm người khác chú ý.

Trong gara biệt thự có bảy chiếc xe sang, cho dù là chọn bừa một cái cũng cực kỳ hút mắt. Cô chọn rất lâu mới tìm được một chiếc trông có vẻ khiêm tốn nhất.

Cô cũng không biết là mua khi nào, có lẽ từ sau năm 18 tuổi.

Cô tìm ở trong phòng để quần áo nửa ngày mới thấy chìa khóa xe.

Chìa khóa xe còn có móc chìa khóa là một búp bê cây đáng yêu.

Tử Lộc nhéo búp bê cây bụ bẫm, bên trong vậy mà lại có ghi âm.

Là tiếng của cô và Tần Lễ Sơ.

“Chúc em sinh nhật vui vẻ đi.”

“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Tử Lộc hơi bất ngờ, chẳng lẽ là đồ mà chồng cũ tặng cô?

Tử Lộc không nghĩ nhiều, dù sao nếu giờ không đi ngay thì sẽ muộn làm.

Cô vội vàng ra cửa, không ngờ lúc tới cửa lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tần Lễ Sơ đang đứng trước cửa biệt thự của cô, nói gì đó với tài xế.

Tài xế rất cung kính đối với anh, thấy cô đi ra, còn chào hỏi với cô: “Chào buổi sáng Tử tiểu thư.”

Tử Lộc ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây? Anh không đi làm sao?”

Tần Lễ Sơ nói: “Lần trước quên nói với em những việc cần chú ý, vừa lúc tiện đường đưa em đi làm luôn. Lên xe sẽ nói cho em biết.”

“Những việc cần chú ý gì cơ?”

Tần Lễ Sơ hỏi lại cô: “Chắc em không muốn để mọi người trong công ty đều biết em là vợ cũ của anh đâu phải không?”

Tử Lộc không còn cách nào phản bác, đành phải lên xe với anh.

Sau khi lên xe, cô phát hiện trên ghế lái và ghế lái phụ đều đã có người ngồi.

Vương Lam và Quý Hiểu Lam đồng loạt quay đầu sang.

“Tử tiểu thư, chào buổi sáng.”

Tần Lễ Sơ nhàn nhạt nói: “Trợ lý sinh hoạt và thư ký của tôi, Vương Lam, Quý Hiểu Lam.”

Tử Lộc kinh ngạc: “Kỷ Hiểu Lam?”

“Là Quý trong quý tiết (thời vụ).”

“Tên của thư ký của anh thật thú vị.”

Quý Hiểu Lam hơi hoang mang, không rõ vì sao tổng giám đốc Tần lại một lần nữa giới thiệu anh ta với Tử Lộc, quay đầu thấy Vương Lam không hề bất ngờ, ngược lại còn ngồi ngay ngắn trên ghế lái, tựa như một người đã biết chuyện.

Quý Hiểu Lam cảm thấy bản thân không thể thua kém, thẳng lưng như tùng bách, cũng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, dương dương tự đắc đón nhận câu nói kia của Tử Lộc: “Người trong công ty đều gọi tôi là Kỷ đại nhân.”

Tử Lộc cười: “Trong công ty có Hòa Thân không?”

Vương Lam quay ra kể chuyện cười: “Bọn họ nói tôi trông giống Hòa Thân, bởi vì nhìn qua tôi có vẻ hòa nhã.”

Tử Lộc liếc mắt nhìn anh ta, cười nói: “Đúng là rất hòa nhã.”

Ánh mắt Tần Lễ Sơ dừng trên người Tử Lộc.

Bởi vì lần trước hoàn toàn bị phớt lờ, vợ cũ cũng không để ý rằng anh đã thay đổi phong cách ăn mặc nên anh bắt đầu chú ý tới trang phục và cách trang điểm mới của Tử Lộc.

Hôm nay cô mặc một bộ váy công sở màu be, bên trong là áo sơ mi trắng phẳng phiu không một nếp gấp, đeo hoa tai kim cương, trên cổ tay là vòng tay kim cương hình hoa hồng.

Lần trước tới tham dự party của Lâm Dịch Thâm, cô đeo một chiếc vòng tay bằng da màu đen, ở giữa có một viên kim cương điểm xuyết, vòng cổ kiểu ngắn chỉ đến xương quai xanh.

Tần Lễ Sơ im lặng quan sát.

Cho đến khi ánh mắt Tử Lộc dừng ở trên người mình, anh mới quang minh chính đại mà ngắm cô, nói: “Bộ đồ mới của em rất đẹp.”

Tần Lễ Sơ đã học được từ trên chính người mình, đổi quần áo là phải khen, nếu không trong lòng sẽ khó chịu.

Suy một ra ba.

Những cái khác cũng phải khen.

“Hoa tai đẹp.”

“Vòng tay đẹp.”

“Giày đẹp.”

Tầm mắt của Tần Lễ Sơ dừng ở trên đùi cô, không chắc chắn lắm có phải cô đang đi tất chân không, thoải mái hào phóng hỏi một câu: “Em có mang tất chân không?”

“….Có.”

“Ừ, tất chân cũng đẹp.”

Vương Lam che mặt: Tổng giám đốc Tần, nếu ngài không có gương mặt cùng gia thế này, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết.

Tử Lộc hỏi: “…..Tất chân của tôi đẹp chỗ nào?”

Miêu tả vẻ đẹp của tất chân…

Đã chạm đến điểm mù kiến thức của Tần Lễ Sơ.

Tuy là như thế, nhưng Tần Lễ Sơ vẫn mặt không đổi sắc bắt đầu nói từ công năng: “Tính năng chống lạnh không tồi, chất lượng cũng khá tốt, không dễ bị xé rách.”

Vương Lam: …Tổng giám đốc Tần, ý tưởng này của ngài có chút nguy hiểm đấy!

Vương Lam vội vàng soạn tin nhắn…

Bất kể là khen đồ vật nào của phái nữ đẹp, trăm cách vẫn quy tụ về một điểm, trực tiếp khen bộ phận cơ thể đang mặc, ví dụ như tất chân có thể tôn lên đôi chân thon dài.

Quý Hiểu Lam không cam lòng yếu thế…

Tổng giám đốc Tần, sau đây là tất cả những từ ngữ mấu chốt để khen tất chân: Mỏng nhẹ, thoáng khí, cao cấp, làm trắng, che khuyết điểm, chống nắng, giảm béo, kéo dài chân.

Wechat của Tần Lễ Sơ bỗng vang lên thông báo.

Anh quét mắt nhìn.

Tần Lễ Sơ ham học hỏi nên áp dụng luôn kiến thức vừa tiếp thu được: “Đôi tất chân này của em vừa mỏng nhẹ vừa thoáng khí, làm cho chân em vừa trắng vừa dài hơn, còn có công năng chống nắng, che khuyết điểm, là phát minh vĩ đại của nhân loại.”

Tử Lộc: Sao cảm thấy giống cách nói phóng đại trong quảng cáo tất chân trên Taobao vậy nhỉ?

Tử Lộc hít sâu một hơi, nói: “Cảm ơn đã khen.”

Tần Lễ Sơ: “Ừm.”

Lúc này, Vương Lam đã khởi động xe.

Tử Lộc sợ lát nữa Tần Lễ Sơ lại muốn khen cô, dù sao hiện giờ trên người cô chỉ còn đồ lót là anh chưa khen! Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, đi thẳng vào vấn đề: “Cảm ơn anh đã giúp tôi việc này. Nếu không có anh hỗ trợ, chưa chắc tôi đã có thể tới công ty của Lâm Dịch Thâm làm việc. Có những việc gì cần chú ý, anh cứ nói với tôi đi?”

Tần Lễ Sơ nói: “Dù sao em cũng là người anh tiến cử qua đó, đừng làm anh mất mặt, nghiêm túc làm việc.”

…Bớt đặt tâm tư lên người Lâm Dịch Thâm.

“Được.”

“Bên phía Dịch Thâm, anh đã chào hỏi qua rồi, nhưng em không cần nóng vội, cứ từ từ tới.”

“Đã hiểu.”

“Anh và Dịch Thâm là anh em lâu năm, hy vọng em hiểu rõ.”

“Hiểu rõ! Tôi sẽ từ từ, sẽ không dọa người anh em của anh.”

Vương Lam ngồi ở trên ghế lái, phân tâm nghe hai người nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy sợ hãi.

…Có phải anh đã biết được Tiểu Hoàng là ai rồi?

Cho nên hiện tại Tiểu Minh đang giúp Tiểu Hồng theo đuổi Tiểu Hoàng?

…Cũng không đúng.

Vương Lam bỗng nhiên nhớ đến mấy hôm trước tổng giám đốc Tần lệnh cho anh ta đi làm một chuyện, đó là thu thập tất cả tư liệu về các đại tiểu thư danh viện, sắp xếp theo trình tự thành một folder.

Mới đầu anh ta còn tưởng là tổng giám đốc Tần muốn tìm đối tượng mới, nhưng sau đó lại phát hiện tổng giám đốc Tần căn bản không xem folder đó, trực tiếp bảo anh ta gửi cho tổng giám đốc Lâm, còn nói nếu tổng giám đốc Lâm thích ai thì lập tức để mẹ của tổng giám đốc Lâm hỗ trợ sắp xếp một buổi xem mắt.

Cho nên, ngoài mặt thì Tiểu Minh đang giúp Tiểu Hồng theo đuổi Tiểu Hoàng, nhưng trên thực tế lại ngầm thúc đẩy Tiểu Hoàng đi xem mắt?

Nội tâm của Vương Lam dâng lên cảm giác kính nể.

Thật trâu bò.

Mặc dù tổng giám đốc Tần là thẳng nam sắt thép nhưng lại nắm trong tay toàn bộ kịch bản!

Góc giao lưu với độc giả của Lam Quỳnh: Cho những bạn nào chưa biết thì Hòa Thân và Kỷ Hiểu Lam đều là hai vị quan nổi tiếng dưới thời nhà Thanh, nhưng một người là tham quan, một người là thanh quan. Tự nhiên cảm thấy tác giả so sánh rất chuẩn đấy! (*^-^*)
Bình Luận (0)
Comment