Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 34

Hạ Đào biết tối nay Lộc Lộc muốn đi dự tiệc tối thương vụ cùng với Lâm Dịch Thâm, vô cùng quan tâm tiến triển của hai người.

Cô ấy cảm thấy với sức quyến rũ của Lộc Lộc, muốn bắt được Lâm Dịch Thâm đ ến tay không phải là việc khó.

Mặc dù hiện tại Lộc Lộc chỉ có ký ức 18 tuổi, nhưng khi Lộc Lộc 18 tuổi cũng có không ít đàn ông trưởng thành theo đuổi cô.

Hạ Đào có mật khẩu cửa nhà của Tử Lộc.

Hôm nay cô ấy tan làm sớm, hơn 8 giờ đã xách theo đồ ăn vặt và trái cây mà Lộc Lộc thích nhất tới. Lộc Lộc thích uống rượu lạnh, giống như khi còn học đại học, Tử Lộc theo đuổi Tần Lễ Sơ, chỉ cần có chút tiến triển liền mặt mày hớn hở báo cáo với cô ấy, hết lần này tới lần khác miêu ta từng ánh mắt cử chỉ của Tần Lễ Sơ xem ngọt chỗ nào. Lộc Lộc hệt như một đứa trẻ quơ chân múa tay, ánh mắt sáng trong tựa bầu trời lúc năm sáu giờ sáng còn nhiễm một tầng ánh sáng màu hồng nhạt.

Hạ Đào chờ đến hơn 10 giờ, nghĩ chắc Tử Lộc cũng sắp về, mới giấu một hộp quà nhỏ được đóng gói tỉ mỉ ra sau gối ôm của sô pha.

Cũng không phải cái gì đắt tiền, tốn chưa đến 6000 tệ. Hôm nay lúc cô ấy đi mua đồ ăn vặt và trái cây, có đi ngang qua một quầy trang sức chuyên doanh thì thấy được một mẫu lắc tay kim cương mới ra mắt.

Sợi lắc tay mỏng được đính bảy hoặc tám viên kim cương, rất đơn giản và tinh tế.

Nháy mắt Hạ Đào nhớ tới Lộc Lộc.

Cổ tay của Lộc Lộc vừa trắng vừa thon, đeo lên nhất định sẽ rất đẹp.

Mỗi lần Lộc Lộc mở quà đều rất vui vẻ.

Cô ấy cũng thích tặng quà cho Lộc Lộc, cảm giác chuẩn bị quà chu đáo cho người khác cũng giống như niềm hạnh phúc khi được nhận quà. Sau khi Lộc Lộc kết hôn, cô ấy cũng chỉ tặng quà sinh nhật, sợ tặng vào những ngày lễ khác mà Tần Lễ Sơ lại không tặng sẽ khiến Lộc Lộc buồn lòng.

Hạ Đào chờ tới 11 giờ, Tử Lộc còn chưa về nhà.

Đã sắp 12 giờ rồi, vẫn không có động tĩnh.

Cô ấy muốn gửi tin nhắn cho Tử Lộc nhưng nghĩ rồi lại thôi, sợ bản thân quấy rầy chuyện tốt của bạn thân. Hạ Đào độc thân chỉ có thể tự mở đồ ăn vặt ra, cô độc bỏ vào miệng.

Khi Tử Lộc xuống trực thăng đã là 2 giờ đêm.

Tần Lễ Sơ đưa cô về.

Hai người đều không ăn nhiều ở tiệc tối, sau đó lại lên máy bay đi thẳng tới Nội Mông Cổ ăn một bữa dê nướng nguyên con. Nhưng mà cũng không biết có phải do lịch trình bận rộn hay không, sau khi xuống trực thăng, bụng của cả hai đều khó chịu.

Tần Lễ Sơ tăng tốc chạy xe trên đường, lái xe một mạch về biệt thự của Tử Lộc.

Tử Lộc: “Anh có muốn vào nhà tôi giải quyết một lát không?”

Tần Lễ Sơ kiềm chế nói: “Được.”

Hai người lần lượt xuống xe, chạy như điên tới cửa.

Tử Lộc mở khóa mật mã, một tay nhấc giày cao gót, đang định chạy tới nhà vệ sinh gần nhất thì một giọng nói ngái ngủ vang lên.

“Lộc Lộc, cậu về rồi à, sao lại muộn thế?”

Hình như nhớ đến cái gì, cơn buồn ngủ của Hạ Đào biến mất ngay tức khắc: “A, hai giờ rồi. Chẳng lẽ cậu đã bắt được Lâm Dịch Thâm rồi? Thời gian này còn không phải về nhà sau khi củi khô bốc lửa sao? Nói mau nói mau, tớ muốn nghe chi tiết, Lâm Dịch Thâm có giỏi không? Trụ được bao lâu?”

Vừa dứt lời, Hạ Đào đã nhìn thấy phía sau Tử Lộc bỗng có thêm một bóng dáng cao lớn.

Lời nói đột nhiên im bặt, Hạ Đào hơi xấu hổ.

Khi Tử Lộc còn học cấp 3 đã biết Đào Tử có nghiên cứu đủ loạn văn chương 18+, thường xuyên nói ra những câu kinh người, cũng không ngạc nhiên khi cô ấy hỏi như vậy. Ngược lại Tần Lễ Sơ bị câu nói của Hạ Đào làm sốc đến mức bụng anh lập tức ngừng đau.

Lúc này Tử Lộc cũng không rảnh lo giải thích nhiều, vội vàng nói: “Tớ và Tần Lễ Sơ đều ăn phải đồ không sạch sẽ. Tớ đi vệ sinh trước, lát nữa sẽ nói với cậu sau.”

Tử Lộc vội vàng chạy vào toilet.

Tần Lễ Sơ im lặng liếc nhìn Hạ Đào rồi lao vào phòng vệ sinh khác.

Mười lăm phút sau, Tần Lễ Sơ ra khỏi toilet.

Rửa sạch tay xong, anh lau khô tay rồi đi tới phòng khách.

Chưa đi đến phòng khách, Tần Lễ Sơ đã thấy bạn thân của Tử Lộc là Hạ Đào ngồi trên sô pha quay lưng về phía anh. Trên bàn đá cẩm thạch có hai bình rượu lạnh, một đống đồ ăn nhẹ nhiều màu sắc và những hộp trái cây mới rửa sạch, dâu tây, cherry đỏ tím tươi ngon, còn có cả nho mọng nước. Trên gối ôm sô pha còn có một hộp quà màu hồng nhạt được buộc nơ màu lam.

Tần Lễ Sơ nhìn thêm một lúc.

Có lẽ chú ý tới tiếng bước chân, cô ấy quay người lại, nhìn thấy là anh thì lại tiếp tục quay đi.

Tần Lễ Sơ nhớ tới lời Hạ Đào vừa mới nói, mặt không đổi sắc đi tới ngồi xuống một bên sô pha khác.

Hạ Đào liếc mắt nhìn anh một cái, vẫn không hé răng. 

Phòng khách rất im lặng.

Dù sao vẫn chỉ là một cô gái trẻ, sự thù địch đối với anh đều viết hết lên trên mặt.

Mới đầu Tần Lễ Sơ cũng không hiểu vì sao Hạ Đào lại có địch ý đối với mình, nhưng sau khi biết được bản thân trong quá khứ đã mang đến cho Tử Lộc một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, anh đã hiểu.

Hạ Đào thật sự không rõ tại sao Tần Lễ Sơ lại xuất hiện ở đây vào thời gian này cùng Tử Lộc, cô ấy thậm chí sinh ra suy nghĩ vô cùng đáng sợ, Tử Lộc dù mất trí nhớ vẫn không tránh khỏi việc động lòng với Tần Lễ Sơ, lúc này lại tiếp tục dây dưa một cách khó hiểu.

Cô ấy vô cùng căm hận Tần Lễ Sơ. Bởi vì người đàn ông này mà Lộc Lộc mới phải trải qua ba năm đau khổ như vậy, đánh mất tất cả niềm vui, hạnh phúc giản đơn và trong sáng lúc trước.

Bao nhiêu lần Lộc Lộc đau lòng, Tần chó già đều làm như không thấy.

Chuyện lớn như ly hôn, Lộc Lộc không nói gì với cô ấy, nhưng chắc chắn đã phải chịu ấm ức rất lớn.

Hiện giờ Lộc Lộc nghĩ thông suốt rồi ly hôn, xong lại mất trí nhớ, hoàn toàn quên đi quá khứ không vui, Tần chó già sao lại muốn chạy ra?

Nghĩ tới đây, lửa giận của Hạ Đào lại bốc lên ngùn ngụt, đương nhiên không cho Tần Lễ Sơ sắc mặt tốt, châm chọc mỉa mai nói: “Tổng giám đốc Tần cũng rảnh rỗi thật. Trước kia khi còn có vợ thì lúc nào cũng tăng ca không thấy được bóng dáng, bây giờ ly hôn rồi ngược lại bắt đầu xun xoe. Công ty không bận sao? Dự án không cần đuổi kịp thời hạn nữa? Hay là chán kiếm tiền rồi?”

Hạ Đào cho rằng Tần Lễ Sơ sẽ phản bác, nhưng không ngờ anh chẳng nói câu nào, yên tĩnh ngồi nhìn cô ấy.

Trước kia Hạ Đào nghe chú nhỏ nói, đừng nhìn người cầm quyền nào đó của nhà họ Tần còn trẻ mà nhầm, trên phương diện công việc cực kỳ quyết đoán, trong mắt tựa như không có bất kỳ gợn sóng nào, bình lặng yên tĩnh, nhưng tựa như sự tĩnh lặng trước cơn bão, chỉ trong phút chốc dấy lên sóng to gió lớn, là khí chất sát phạt quyết đoán của người đứng ở trên cao.

Hạ Đào bị nhìn đến mức chột dạ, hỏi: “Ánh mắt đó của anh là có ý gì? Tôi nói sai sao?”

Không ngờ Tần Lễ Sơ đáp: “Không sai.”

Hạ Đào sửng sốt.

Tần Lễ Sơ chậm rãi nói: “Cô không nói sai câu nào cả. Tôi thừa nhận hành vi của mình trong quá khứ đã làm tổn thương Tử Lộc, là tôi sai. Cô quở trách, cô oán hận, tôi đều chấp nhận hết. Một là bởi vì tôi thật sự sai rồi, hai là bởi vì cô là bạn thân của cô ấy, cô thật lòng đối xử tốt với Lộc Lộc.”

Hạ Đào càng giật mình ngây ngốc, không nghĩ tới một ngày có thể nghe được những câu có nhân tính như vậy thốt ra từ miệng anh.

Nhưng rất nhanh, Hạ Đào đã hồi phục tinh thần, cười nhạo nói: “Tỉnh ngộ và quan tâm muộn màng, anh cho rằng Lộc Lộc thèm sao? Cứ nhất thiết phải mất đi mới biết quý trọng. Anh cho rằng nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi, thừa nhận sai lầm là có thể đền bù mọi tổn thương mà anh đã gây ra cho Lộc Lộc? Lộc Lộc đã ly hôn với anh rồi…”

Dừng một lát, cô ấy lại xuống nước, ăn nói khép nép: “Tổng giám đốc Tần, coi như tôi cầu xin anh có được không? Tôi không biết anh chỉ là nhất thời hứng thú hay như thế nào, nhưng hiện giờ Lộc Lộc sống rất vui vẻ, cậu ấy quyết định ly hôn với anh cũng tức là muốn rời khỏi cuộc sống của anh. Hiện tại cậu ấy đã đi rồi, anh có thể buông tha cho Lộc Lộc không?”

Tần Lễ Sơ lại hỏi cô ấy: “Hai người có chuyện gì giấu nhau không?”

Hạ Đào nói: “Chúng tôi là bạn thân nhất, đương nhiên không có chuyện gì giấu giếm nhau. Không có bí mật nào của Lộc Lộc mà tôi không biết.” 

Tần Lễ Sơ nói: “Cô cũng không có bí mật nào mà cô ấy không biết?”

“Đương nhiên.”

Ánh mắt Tần Lễ Sơ bỗng trở nên sắc bén, nhìn thẳng về phía Hạ Đào: “Cô ấy có biết cô đã bịa đặt chuyện quá khứ của cô ấy bằng cách lợi dụng việc cô ấy mất trí nhớ không?” 

Hạ Đào nháy mắt chột dạ: “Anh nói linh tinh cái gì thế?”

Tần Lễ Sơ nói: “Cô ấy mất trí nhớ, cô là người đầu tiên biết được. Mọi thông tin mà cô ấy tiếp thu được đều từ cô. Quá khứ Tử Lộc yêu tôi là chuyện không thể nghi ngờ, tôi biết rõ, cô cũng biết rõ. Nhưng mỗi lần cô ấy nhắc đến cuộc hôn nhân trước đây với tôi, cô ấy đều đưa ra giả định..."

Anh nói với giọng bình tĩnh: “Tôi cũng mạnh dạn cho rằng nếu tổng giám đốc Hạ thẳng thắn nói cho vợ cũ của tôi biết quá khứ hoàn chỉnh của cô ấy, cô ấy sẽ không dùng câu giả định để nhắc tới với tôi. Tôi có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của cô, cũng hiểu được mối hận của cô đối với tôi, nhưng cô có nghĩ tới một ngày nào đó cô ấy khôi phục ký ức sẽ nghĩ về cô như thế nào không? Cha mẹ cũng không thể kiểm soát được tương lai của con cái, cô chỉ là bạn bè, là bạn thân, dựa vào cái gì có thể quyết định thay cô ấy? Đây chẳng lẽ không phải là một loại tổn thương sao?”

Sắc mặt Hạ Đào trắng bệch.

Lúc này, Tần Lễ Sơ lại nói: “Tôi sẽ không vạch trần cô. Tôi tự nguyện thừa nhận sai lầm trong quá khứ. Bất kể Tử Lộc có tha thứ hay không, tôi cũng sẽ dùng thành ý lớn nhất để bù đắp lỗi lầm trước đây của mình. Tôi cho rằng lập trường của chúng ta giống nhau, đều không muốn cô ấy buồn lòng đau khổ. Cho nên, cô hãy tự mình ngẫm lại, đây có phải là hành vi sẽ làm tổn thương cô ấy hay không.”

Tần Lễ Sơ vốn muốn để Hạ Đào suy ngẫm lại mình đã làm gì sai.

Nhưng sau đó nghĩ lại, Vương Lam nói cũng có lý, Hạ Đào xác thật không phải cấp dưới của mình, là bạn thân của Tử Lộc, giọng điệu không thể quá nghiêm túc.

Hạ Đào cắn môi, rất lâu cũng không nói ra lời.

Tần Lễ Sơ nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây. Cô nói với Tử Lộc một tiếng…” Dừng một chút, anh tựa hồ nghĩ tới gì đó, nói: “Gần đây công ty của cô đang kêu gọi đầu tư có đúng không? Giải trí Tinh Long đang có ý định đầu tư.”

Hạ Đào cảnh giác nhìn anh: “Muốn hối lộ tôi?”

“Không phải hối lộ.” Tần Lễ Sơ sửa đúng: “Là giao dịch.”

Anh chỉ vào hộp quà trên bàn: “Hôm nay là ngày lễ gì?”

Hạ Đào nói: “Không phải ngày lễ gì, chỉ là tôi có thói quen tặng mấy món đồ nhỏ cho Lộc Lộc khi cậu ấy có chuyện vui thôi.”

Tần Lễ Sơ suy tư hỏi: “Ai có chuyện vui?”

Tần Lễ Sơ: “Tôi biết rồi. Trước thứ tư tôi sẽ bảo em trai liên hệ với cô.”

Sau khi Tần lão gia qua đời, phần lớn sản nghiệp của nhà họ Tần đều thuộc về Tần Lễ Sơ. Tần Minh Viễn lang thang trong giới giải trí nhiều năm cũng tích lũy được danh tiếng, tiếp quản Giải trí Tinh Long. Hai anh em tuy cùng cha khác mẹ, bình thường không liên lạc nhiều lắm, nhưng quan hệ cũng coi như không tệ.

Hạ Đào cũng biết trước khi Lộc Lộc ly hôn rất thân thiết với em dâu Tô Miên, thường xuyên cùng nhau đi mua sắm khắp nơi, ra nước ngoài xem show.

Cô ấy cũng từng ăn cơm với Tô Miên vài lần, Tần phu nhân nhỏ ôn nhu hiền huệ còn tặng cho cô ấy một chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn, ra tay hào phóng.

Chỉ là đầu tư trên ngàn vạn và một cái túi xách mấy chục vạn không phải cùng một định nghĩa. Đây thật sự là giao dịch không bình đẳng?

Thời điểm Tử Lộc đi ra, phát hiện Tần Lễ Sơ đã đi rồi. Cô hỏi: “Chồng cũ của tớ đi rồi sao?”

Hạ Đào gật đầu.

Tử Lộc cực kỳ thành thật, trực tiếp tuyên bố: “Hôm nay thật là thần kỳ, tớ cùng anh Dịch Thâm tham gia tiệc tối, chạm mặt Cao Viện, lại gặp phải chồng cũ…Sau đó mơ mơ hồ hồ cùng chồng cũ tới Nội Mông Cổ ngắm sao. Không phải bầu không khí lãng mạn mà là đi tận hưởng không khí kỳ quái. Quan trọng nhất chính là, bọn tớ đi nhà bạt ăn dê nướng nguyên con, trên đường về nhà bị tiêu chảy…Tớ thiếu chút nữa đã ngồi bồn cầu tới tê chân, chồng cũ của tớ khi nào thì ra vậy?”

Hạ Đào nói: “Vào đó được hơn 10 phút.”

Tử Lộc nhìn đồng hồ, cảm khái nói: “Thân thể anh ta đúng là tốt thật, tớ đi xem có thuốc dạ dày nào trong hòm thuốc không. Ngày mai nếu còn đau thì phải bớt thời gian đi tới bệnh viện khám mới được.”

Nói xong, Tử Lộc nhìn thấy quà nhỏ trên bàn.

Cô thở nhẹ một tiếng, kinh ngạc nói: “Đây là quà cho tớ sao!”

Hạ Đào gật đầu.

Tử Lộc mở ra, phát hiện bên trong là một chiếc lắc tay kim cương tinh xảo. Cô cực kỳ yêu thích, gấp không chờ nổi đeo lên tay mình.

Ôi, đẹp quá! Hahahaha, hiện giờ hình như bụng cũng không còn đau nữa, quà tặng trị bách bệnh.

Hạ Đào nhìn Tử Lộc, mím chặt môi.

Tác giả có lời muốn nói: 

Tần giảm giá 20%: Nỗ lực theo đuổi lại vợ yêu
Bình Luận (0)
Comment