Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 12

Type-er: Thống

Trì Linh Đồng dở khóc dở cười.

Có một cụ bà đã ngồi trên bàn ăn, nhìn thấy Trì Linh Đồng bèn cười khà khà, nếp nhăn trên má như đang nở hoa, trong nụ cười còn vương chút ngây ngô.

“Cháu chào bác ạ”. Trì Linh Đồng đoán cụ bà này chính là mẹ chồng tương lai của Khổng Tước.

Khi cô đang chào hỏi thì bà cụ bổng kéo cô lại gần mình, ghé sát vào tai cô, thì thầm bằng giọng thần bí: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, tối nay ở Thanh Đài sẽ xảy ra một vụ động đất trên cấp tám, cháu đừng hoảng hốt, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây”.

Trì Linh Đồng sợ tái mặt: “Thật ạ?”

“Chị cả, hôm nay em có thêm loại rau thơm mà chị thích vào canh cá, lát nữa chị uống nhiều một chút”. Người phụ nữ mặc tạp dề bưng một chiếc bát bằng sứ Thanh Hoa, tách Trì Linh Đồng và cụ bà kỳ lạ ra một cách tự nhiên.

“Ừm, Tử Hoàn cũng về ăn cơm à?” Cụ bà dường như chợt biến thành một người khác, mỉm cười điềm đạm.

Trì Linh Đồng thấy lông mày của bà rất đẹp, cong cong, mảnh mai.

“Tử Hoàn còn phải theo sát chuyện kinh doanh ở Thực Phủ, rất bận rộn!” Tiêu Tử Thần kéo ghế, ngồi xuống cạnh bà cụ.

“Dạo này có thể xảy ra dịch bệnh, bệnh tả, con phải nhắc Tử Hoàn chú ý khử trùng tiêu độc”. Ánh mắt bà cụ thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, miệng lẩm bẩm.

Tiêu Tử Thần gật đầu, mỉm cười trấn an Trì Linh Đồng đang cực kỳ kinh ngạc, “Ngày xưa mẹ tôi làm bác sĩ ở bệnh viện dã chiến, từng tham gia vào công tác cấp cứu vụ động đất ở Đường Sơn”.

Trì Linh Đồng à lên, đã hiểu rõ. Có những người trải qua một số chuyện vô cùng khủng khiếp, rất lâu sau đó, thậm chí cả đời đều không thể thoát khỏi sự ám ảnh, dường như đã hoàn toàn sống trong ác mộng.

Người phụ nữ mặc tạp dề có họ Trương, là người giúp việc của nhà họ Tiêu. Bà bưng mấy món ăn để lên bàn ăn, rồi cũng ngồi xuống cùng ăn cơm. Bầu không khí khi dùng cơm của nhà họ Tiêu rất yên tĩnh, hầu như không có ai nói chuyện. Thỉnh thoảng ông Tiêu lại đổi vị trí mấy đĩa thức ăn, để Trì Linh Đồng gắp thức ăn tiện hơn.

Khi không nói chuyện, bà Tiêu rất bình thường, đôi lúc lại mỉm cười hiền hòa với Trì Linh Đồng.

Cho dù dì Trương nấu ăn rất ngon, người nhà họ Tiêu cũng rất lịch sự, nhưng Trì Linh Đồng vẫn thấy cơm nghẹn trong họng mình, cực kỳ khó chịu.

Ăn được nửa bữa thì có người đẩy cửa bước vào.

Trì Linh Đồng mỏ to mắt, người vừa mới vào mặc quần áo theo phog cách đường phố bụi bặm, tóc xịt keo dựng đứng đầy thách thức, như thể đang nổi giận đùng đùng đâm thủng tầng không, trên chiếc áo phông màu hồng nhạt có in hình bộ xương vàng, cổ áo có đinh tán, còn viết một đống chữ tiếng Anh gì đó; quần jean mài chàm được cài thêm dây xích bạc, đũng quần thòng lòng tới đầu gối, còn có mấy vết rách được rạch sẵn. Quần áo đường phố kết hợp với khuôn mặt để râu dê, quả thực quái dị đến khó tả.

Anh ta chỉ liếc qua đã thấy Trì Linh Đồng đang ngồi trên bàn ăn, ria mép vểnh lên, xua xua tay: “Không cần giới thiệu, em biết đây là ai rồi. Khổng Tước…. Đúng không! Ôi, chị dâu, trông chị trẻ quá, thế này thì ra đường với anh cả, người ta sẽ tưởng anh ấy làm thầy đánh mất tôn ti, đi quyến rũ sinh viên của mình. Ha ha, đừng sợ, em chính là Tiêu Tử Hoàn - đồ hư hỏng của nhà họ Tiêu, phong thái thua kém anh cả mười vạn tám trăm dặm, nhưng em với anh ấy là anh em ruột trăm phần trăm đấy”.

“Đây là Trì Linh Đồng, bạn của Khổng Tước”. Tiêu Tử Thần chầm chậm nói.

“Gì cơ?” Tiêu Tử Hoàn ngã ngửa, “Thay chị dâu khác à?”

Khóe môi Trì Linh Đồng khẽ giật giật, cúi đầu nhìn xuống bàn. Người ta thường nói trong nhà của Tây thời thực dân đều xây một cái hầm trú ẩn, không biết trong nhà họ Tiêu có không, nếu có, để cô chui và thì tốt biết mấy.

“Khổng Tước không khỏe lắm”. Tiêu Tử Thần nhíu mày, có lẽ cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào.

Tiêu Tử Hoàn ngơ ngơ ngác ngác, ngồi xuống cạnh ông Tiêu Hoa đang lạnh mặt: “Cha ơi, cha đừng giận nữa, con sẽ ở nhà một lúc. Con nghe nói anh cả dẫn chị dâu tương tại tới chơi, mới về nhà chào hỏi. Mẹ, mẹ có nhớ con không?” Anh ta quay ra nháy mắt với bà Tiêu. Sau đó lại nhìn Trì Linh Đồng, “Ý của anh là, cô bé mắt to này không liên quan gì đến anh, chị dâu vẫn tên là Khổng Tước?”

“Tử Hoàn, tôn trọng khách một chút”. Ông Tiêu Hoa nghiêm nghị mắng.

Tiêu Tử Hoàn nhún vai, chào kiểu quân đội với vẻ tếu táo: “Vâng thưa đại tá”.

Trì Linh Đồng rất muốn nói, tôi chỉ tới ăn ké mà thôi, xin anh đừng để ý đến tôi làm gì.

“Tử Hoàn, con ăn cơm chưa?” Dì Trương hỏi.

Tiêu Tử Hoàn nhìn Trì Linh Đồng chằm chằm: “Con dậy muộn, vừa ăn bữa sáng xong, cũng không thấy đói. Cô bé này đúng là người cũng như tên”.

Trì Linh Đồng cố gắng nở nụ cười, coi đó như một lời khen.

Tiêu Tử Thần ho hung hắng: “Tử Hoàn, ngày mai anh đưa Khổng Tước tới ăn cơm ở nhà hàng của chú, chú nhớ giữ một phòng cho anh chị”.

Tiêu Tử Hoàn gật đầu, “Dẫn theo cả cô bé này nhé, ăn lẩu, càng đông càng vui”.

“Không không, ngày mai tôi phải tăng ca rồi”. Trì Linh Đồng kiên quyết, không thể để bản thân ở thế bị động lần nữa được.

“Cô làm việc ở Thanh Đài?” Tiêu Tử Hoàn bắt đầu cảm thấy hứng thú.

“Linh Đồng là nhà thiết kế của công ty bất động sản Thái Hoa”.

Tiêu Tử Hoàn đập tay xuống bàn, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi, hào phóng nói: “Cô bé, vậy bất cứ lúc nào cô cũng có thể dẫn bạn bè tới ăn lẩu nhà hàng của tôi. Cô là bạn của chị dâu, cũng là bạn của tôi, mọi người cứ ăn uống thoải mái, tôi chiêu đãi”.

“Mỹ Thực Phủ”. Đây là một quán lẩu nổi tiếng ở Thanh Đài, mở theo hình thức Buffet tự phục vụ(9), sáu mươi tám tệ một người. Ở Trung Quốc, hễ là những thứ được ăn thoải mái không giới hạn thì anh tài đều chen nhau xuất hiện. Nguyên liệu nấu ăn ở Mỹ Thực Phủ được lựa chọn rất tỉ mỉ, hải sản, thịt bò, dê đều là nguyên liệu tốt nhất. Trì Linh Đồng, Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đều từng tới đó ăn, chỉ cần chậm chân là phải xếp hàng chờ chỗ. Hóa ra ông chủ Mỹ Thực Phủ làm ăn phát đạt ấy lại chính là anh chàng Tiêu Tử Hoàn trông như du côn trên phố này ư? Trì Linh Đồng được dịp mở rộng tầm mắt.

(9)Người ăn trả một số tiền nhất định, sau đó ăn uống tùy thích tất cả các món ăn, không giới hạn.

“Tôi còn là một nghệ sĩ Rock’n Roll nghiệp dư, đêm nay phải biểu diễn ở quán bar. Khi ở nhà hàng thì tôi không như thế này”. Tiêu Tử Hoàn cũng nhận ra sự nghi ngờ ở Trì Linh Đồng, gặp nhiều rồi cũng quen, chỉ cười: “Được rồi, con đi đây. Cha, cha đừng nghiêm mặt nữa, bây giờ phần lớn người ta đều chỉ có một con trai hoặc một con gái, nhưng cha lại có tận hai đứa con trai, quá dũng mãnh! Nếu con cũng giỏi giang như anh cả thì ông trời sẽ đố kỵ mất. Người biết đủ sẽ luôn sống vui, ok?”

Ông Tiêu Hoa nhắm mắt, xua xua tay: “Xéo, xéo, xéo!”

“Tuân lệnh!” Tiêu Tử Hoàn cũng không tức giận, vừa đứng lên vừa cười ha ha.

Tiêu Tử Thần đứng dậy tiễn, bà Tiêu chớp mắt, căn dặn: “Tử Hoàn, nhớ tìm bãi cỏ trống trải mà đi, đừng tới gần nhà cửa”.

“Vâng ạ!” Tiêu Tử Hoàn đáp bằng giọng sanh sảng, quay đầu làm mặt quỷ với Trì Linh Đồng.

“Tiểu Trì, đã để cháu cười chê”. Ông Tiêu Hoa vẫn nghiêm mặt, “Từ nhỏ Tử Hoàn đã là một đứa trẻ khiến người ta phải đau đầu vì nó, hết thuốc chữa rồi”.

Trì Linh Đồng mỉm cười: “Cháu cũng thường xuyên khiến cha mẹ phải lo lắng”.

Bữa trưa kết thúc trong bầu không khí vừa nặng nề vừa tĩnh lặng, Trì Linh Đồng vội vã xin phép ra về.

“Khi nào rảnh thì tới chơi nhé”. Ông Tiêu Hoa tiễn Trì Linh Đồng tới tận cửa xe, bà Tiêu nằm nhoài cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

“Cháu cám ơn ạ, tạm biệt bác!” Trì Linh Đồng lễ phép khom người, lên xe, thầm thở phào một hơi.

“Xin lỗi!” Tiêu Tử Thần không vội khởi động xe, đột nhiên quay ra nói câu đó với cô.

“Không sao, không sao, cũng xong rồi!” Trì Linh Đồng mỉm cười rộng lượng.

Xe vừa chạy tới cuối đường Quế Lâm thì Trì Linh Đồng nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước cửa tiệm cà phê, “Thầy giáo Tiêu, tôi xuống xe ở đây!”

Tiêu Tử Thần không hiểu: “Tôi đưa cô về nhà, tiện thể tới thăm Khổng Tước, xem cô ấy có muốn ăn thứ gì không!”

Trì Linh Đồng hoảng tới mức toát mồ hôi lạnh đầm đìa, vội tỏ ra bối rối: “Làm sao bây giờ, tôi đã hẹn người ta ở chỗ này rồi. Hay thế này đi, khi nào xong việc, về tới nhà sẽ gọi điện thoại cho anh”.

Tiêu Tử Thần do dự một lúc, cuối cùng cũng xuống xe mở cửa xe giúp cô.

Chuông gió treo ở cửa tiệm cà phê vừa kêu leng keng, Bùi Địch Thanh đã vui vẻ nghênh đón.

Hai người mặt đối mặt, gật đầu chào nhau. Trì Linh Đồng nhìn Tiêu Tử Thần lên xe, quay đầu lại nhìn Bùi Địch Thanh, khỏi nói, hai người có chiều cao, dáng người khá giống nhau. Nếu không tính đến khuôn mặt, kiểu tóc, quần áo, chỉ nhìn bóng lưng thì trông như một người.

“Sao tới sớm vậy?” Trì Linh Đồng nhìn đồng hồ, còn chưa tới hai giờ!



“Không có việc gì làm nên tới đây chờ cô sớm một chút. Đang định đợi thêm một tiếng nữa thì gọi điện cho cô. Kia là bạn trai của cô? Đúng là có phong thái của người dạy học!” Bùi Địch Thanh kéo ghế giúp cô một cách lịch sự, hai người đều ngồi ở chỗ cũ. Laptop, ảnh, công văn xếp đầy một bàn, chỉ có một cốc cà phê đặt ở mép bàn, trông rất đáng thương.

“Ừm, anh ta là giảng viên đại học”. Trì Linh Đồng mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, nói với nhân viên phục vụ, “Mang cho tôi một cốc nước sôi để nguội trước đã, dạ dày tôi đau”.

“Sao lại đau dạ dày?” Bùi Địch Thanh hơi lo lắng.

Ăn bữa cơm căng thẳng như thế, không đau dạ dày mới là lạ. Trì Linh Đồng thầm mắng Khổng Tước và Hi Vũ không biết bao nhiêu lần, ngẫm lại sao mình lại giao du với những kẻ như thế nhỉ?

“Trong cuốn ‘Tam ngôn lưỡng bách’ của Phùng Mộng Long có một câu chuyện tên là ‘ Tiền tú tài chiếm tổ phượng hoàng’”.Gần đây hai người thường xuyên gặp nhau, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không tính là bạn bè, nhưng lại rất hiểu nhau, trước mặt Bùi Địch Thanh, cô không cần phải giữ ý. “Câu chuyện đó kể rằng, có một tú tài vừa tuấn tú vừa giỏi giang, nhưng gia đình nghèo khó, sống nhờ họ hàng làm bạn đọc sách. Người họ hàng kia thích một tài nữ, đi cầu hôn, tài nữ đề nghị gặp mặt trước. Người họ hàng kia rất xấu xí, sợ tài nữ không thích mình, bèn để tú tài thay mình đi gặp tài nữ, sau đó chuyện thành thân được chấp nhận. Tới lúc thành thân, hắn cũng bảo Tiền tú tài đi đón dâu thay mình. Ai ngờ ngày đón dâu, trên hồ vừa nổi gió vừa có tuyết rơi, kéo dài một ngày một đêm, thuyền hoa không thể rời khỏi nhà tài nữ. Cha của tài nữ đành cho hai người thành thân ngay tại nhà bọn họ, thế là Tiền tú tài đã chiếm được tổ phượng hoàng”.

“Ngụ ý câu chuyện này là gì?” Bùi Địch Thanh chuyển laptop sang bên cạnh, để anh có thể nhìn rõ khuôn mặt xinh xắn với đủ các loại biểu cảm của cô.

“Hôm nay tôi cũng phần nào hiểu được tâm tình của Tiền tú tài khi gặp phải loại chuyện dở khóc dở cười này. Theo hầu bạn trai của bạn thân đi tắm biển, hóng gió, còn phải đến nhà anh ta ăn cơm hộ cô ấy, tình cảnh lúng túng không để đâu cho hết”.

“Vậy cô cũng đã chiếm tổ phượng hoàng”.

“Ha ha ha, Frank…. Anh rất thông minh, nhưng lấy ví dụ như vậy thì không đúng. Ôi, người hết mình vì bạn bè như tôi, quả thực khiến trời đất cảm động”.

“Hình như hôm nay cô đã trải qua chuyện rất thú vị”.

“Không phải thú vị mà là nguy hiểm!” Cô ngẩng đầu lên, đợi nhìn thấy anh đang mỉm cười dịu dàng. Cô lại tiếp tục cúi đầu, vờ uống nước.

Nếu như cố gắng nghiền ngẫm vẻ mặt của anh trong khoảnh khắc ấy, có lẽ cô sẽ đỏ mặt. Đôi khi người đàn ông này lại lơ đãng thăm dò xem trái tim cô đang hướng về đâu, lạ lùng tới mức cô không muốn suy nghĩ thêm, chỉ lo để lộ đáp án nào đó khiến hai người không thể ở bên nhau thoải mái như trước.

“Tôi gửi mấy bản thiết kế mà cô đã gửi tới Bắc Kinh, để mấy người đồng nghiệp xem thử, họ đều rất kinh ngạc. Trên đường tới đây, tôi thấy thứ này trong tủ kính của một cửa hàng nhỏ, trông rất đáng yêu. Tặng cô!” Bùi Địch Thanh đặt cốc cà phê xuống, cúi người lấy ra một túi giấy được gói trong giấy bóng kính.

Trì Linh Đồng nhận lấy với vẻ hoài nghi, mở ra xem thì thấy một con búp bê vải mặc váy caro có mái tóc rất dài.

Cô mỉm cười: “Tôi đã không chơi búp bê từ lâu rồi, anh tặng nhầm người rồi!”

“Cô ngắm lại khuôn mặt, đôi mắt của nó đi”. Bùi Địch Thanh nhướn mày, bình thản nói.

Trì Linh Đồng đặt búp bê lên bàn, ngắm nghía trái phải trước sau trên dưới một lượt, cô chợt nhìn chăm chú vào đôi mắt to rất quen thuộc của búp bê. “Con búp bê này không phải là hàng đặt chứ?” Khuôn mặt của búp bê rõ ràng là bản thu nhỏ của cô, chẳng qua các đường nét được nhấn mạnh, tạo cảm giác sống động hơn, nhưng đôi mắt lại giống như đúc.

“Đâu có ai rảnh mà làm vậy, chỉ là trùng hợp thôi”. Anh cảm thán với giọng cực kỳ coi thường IQ của cô, “Cất nó đi, chúng ta bàn vào chuyện chính”.

“Làm gì có ai tặng quà như anh đâu?” Chẳng giải thích lý do gì cả.

“Cô thích thì giữ lấy, không thích thì tặng cho người khác”. Giọng anh cực kỳ bình thản, khiến Trì Linh Đồng nhớ tới cốc nước sôi để nguội mà cô vừa uống xong.

“Trước đây anh thường xuyên tặng quà cho con gái như vậy sao?” Cô muốn nói thêm hai chữ ‘đặc biệt’, nhưng rồi vẫn lược bớt.

“Những chuyện cũ của tôi, cô sẽ không thích nghe. Bàn về nhà bạt của người Mông Cổ trước hay thiết kế của Khế Viên trước?” Anh đặt laptop ra giữa, mở tài liệu.

Trì Linh Đồng vuốt ve mái tóc của búp bê, không dám hỏi nữa.

Chiếc Mercedes màu đen chạy xuyên qua ánh đèn mờ nhạt, từ từ dừng lại trước khu nhà. Bùi Địch Thanh quay người, ánh mắt dịu dàng mà ấp áp, “Về đến nhà thì nhớ tắm nước ấm rồi đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi làm”.

Trì Linh Đồng không nhịn được há miệng ngáp, đây không biết là lần thứ mấy của buổi tối hôm nay, cô cười ngại ngùng, “Vâng, vậy tạm biệt anh, tổng giám đốc Bùi”. Cô thực sự buồn ngủ rồi.

Khổng Tước đương nhiên chưa về nhà. Không biết có phải Nhan Tiểu Úy đi chơi với Dương Dương không, giày cao gót cái thì ở ngoài, cái ở bên trong, có lẽ lúc ra cửa thì chị ta đang rất vội.

Trì Linh Đồng tắm nước ấm xong, đang lau tóc thì chuông điện thoại reo lên, cô nhìn màn hình, đôi mày thanh tú dần nhíu lại, là ông Trì Minh Châu đã lâu không liên lạc.

“Cha, cha nhớ tới con rồi à!” Cô vẫn luôn là báu vật mà ông Trì Minh Chi nâng niu trong lòng bàn tay, trước mắt ông, cô cũng nhõng nhẽo hơn mấy phần.

“Minh Chi đi dạy rồi, Đồng Đồng, tôi là dì Cam của cô đây”.

Trì Linh Đồng quấn khăn lông lên đầu, từ từ ngồi xuống ghế sofa, nói giọng lạnh lùng, “Xin hỏi cô tìm tôi có việc gì?”

Cam Lộ thoáng ngập ngừng: “Cô không tò mò vì sao đã muộn thế này mà cha cô vẫn còn đi dạy ư?”

“Có gì mà phải tò mò, bây giờ ông ấy có thêm con trai con gái, không làm thục mạng thì cho hai đứa nó ăn gió Tây Bắc à?” Trì Linh Đồng chẳng hề thương cảm.

Cam Lộ cười mỉa mai: “Cô cũng hiểu chuyện đấy chứ?”

“Ngoài trừ việc báo cáo hành tung của cha tôi, cô còn việc gì cần nói không?” Trì Linh Đồng không phải người không hiểu lễ nghĩa, nhưng đối với người phụ nữ thâm hiểm như vậy, cô cảm thấy không cần tỏ ra thân thiết với cô ta.

“Có”. Chỉ sợ cô tắt máy, Cam Lộ lập tức nói, “Hôm nay mẹ cô bán cả hai căn nhà ở Tân Giang, chuyển hết tiền sang danh nghĩa của cô”.

“Ừ!”

Cam Lộ chợt cao giọng, “Mẹ con các người không thấy làm như vậy là rất quá đáng sao. Nhà xe đều có công sức của Minh Chi, Linh Kiệt và Linh Tiệp cũng là con của Minh Chi, chỉ dựa vào đâu mà chuyển hết cho cô?”

Hóa ra bà mẹ nhỏ này gọi tới để đòi lại công bằng. Trì Linh Đồng tháo khăn lông, để mặc cho mái tóc dài xõa sau lưng, “Nhà và xe là tài sản chung của cha mẹ tôi, tôi lại là con gái duy nhất của họ, không cho tôi thì cho ai nào? Bây giờ cô là người vợ hợp pháp của cha tôi, cô và ông ấy cùng nhau tạo nên tài sản chung, tôi sẽ chẳng dòm ngó mảy may. Thế đã công bằng chưa?”

“Thế nhưng… thế nhưng bây giờ Minh Chi đang hơn năm mươi tuổi, sao còn nhiều sức lực bằng xưa?” Cam Lộ cuống lên, vừa thôi thốt ra câu đó, chỉ hận không thể tát cho mình hai cái.

Trì Linh Đồng cười khẩy: “Dì Cam à, ngày trước cha tôi cũng không cưỡng ép gái nhà lành, cô có quyền lựa chọn đấy chứ”.

Không ngờ cô nói xong, Cam Lộ đã ngắt máy trong sự ô nhục, không giành được công bằng, còn tự bôi tro trát trấu vào mặt mình. Trì Linh Đồng không biết cô ta đã tức giận tới mức nào rồi, thời gian gần đây cha cô có thể vui vẻ sao?

Cô định đi vào nhà vệ sinh, lấy lược chải tóc, lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Sao không trả lời tin nhắn?” Câu hỏi của Bùi Địch Thanh rất súc tích ngắn gọn.

“Có tin nhắn à?” Trì Linh Đồng nhìn vào điện thoại, dường như có hai tin nhắn được gửi tới.

“Đã tắm rửa chưa?”

“Rồi!”

“Bạn cùng nhà về chưa?”

“Chưa!”

“Để búp bê ở đâu?”

“Tặng cho bạn cùng nhà”.

Bùi Địch Thanh im lặng, Trì Linh Đồng mím môi, đùa chút thôi mà.

“Ngủ sớm đi”. Anh rầu rỉ nói.

“Anh nói xem, để búp bê ở bên gối, có phải hơi ngây thơ không?” Trì Linh Đồng chợt cảm thấy trái tim mình như bị một sợi lông lướt nhẹ qua, tê tê ngứa ngứa.

“Hay có người tới thăm phòng cô sao?”

“Không có”.

Bùi Địch Thanh cười ấm áp: “Dạ dày không khỏe, trước khi đi ngủ nhớ uống một cốc sữa. Ngủ ngon!”

Tiêu rồi, thân thiết như vậy, chu đáo như vậy, không phải anh không phải cha, không phải bạn không phải người nhà. Có những thứ cứ chìm dưới mặt nước thì có thể giả vờ không biết, nhưng bây giờ phải nhảy vào trong nước, cô biết ứng phó thế nào đây?



Còn chưa ngẫm nghĩ kỹ chuyện này thì Nhan Tiểu Úy về nhà, vẻ mặt âm u như bầu trời chiều trước cơn giông tố, Trì Linh Đồng nói chuyện với chị ta, chị ta cũng ừ hử một tiếng, đi thẳng vào phòng, sao đó im lìm trong đấy.

“Sao thế?” Trì Linh Đồng không yên tâm, mở cửa ra.

Nhan Tiểu Úy còn chẳng thèm mở đèn. Trong bóng tối, chỉ nghe được giọng uất ức của chị ta: “Em nói xem, rốt cuộc đàn ông muốn gì ở phụ nữ?”

Trì Linh Đồng chớp mắt, “Mỗi người có những mong muốn riêng!”

Nhan Tiểu Úy thở dài thườn thượt: “Chị tưởng anh ta học hành nhiều như vậy, nhất định sẽ khác với tất cả mọi người, cho nên giữ ý rụt rè đủ đường, chỉ sợ anh ta nghĩ chị là một người phụ nữ tùy tiện. Quay đi quay lại, cuối cùng lại thua dưới tay một nhân viên phục vụ nhà hàng. Mẹ nó chứ, lũ đàn ông, dù có học hay vô học, đều khốn kiếp như nhau, suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Anh ta nói chị, anh ta ở nước người vất vả như thế, chẳng phải vì muốn sống thoải mái ư? Tìm một cô gái, cung phụng yêu chiều, vậy mà sờ cũng không được, chạm cũng không xong, hơi chút là phải nịnh nọt để cô ta vui, sao phải chịu khổ như vậy? Giờ cứ tìm một cô gái ngoan hiểu chuyện, làm trời làm đất của cô ta, cô ta sẵn sàng tôn tôi làm thần, tôi đã nghĩ thông rồi, tài tử giai nhân gì chứ, sống mà còn phải màu mè hoa lá”.

“Anh ta là Dương Dương?” Trì Linh Đồng nghĩ mãi nghĩ mãi, mới đoán được một chút, Nhan Tiểu Úy bị Dương Dương vứt bỏ. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, khẩu vị của anh chàng Dương Dương này thay đổi nhanh thật đấy. Cách đây không lâu, anh ta còn theo cô nhằng nhẵng như ruồi”.

“Đúng, gân gà”. Nhan Tiểu Úy độc địa nói.

“Dù sao cũng không có mùi vị gì, bỏ đi càng tốt”.

“Nhưng mà … chị đã phí rất nhiều công sức lên người anh ta!” Nhan Tiểu Úy thấy rất bực bội, thực sự không dám kể ra chuyện vì muốn gây thiện cảm với anh ta mà còn mua quần áo, mời anh ta ăn cơm.

“Chị ơi! Cứ coi như mình bỏ tiền học một bài học đi”.

Nhan Tiểu Úy thở dài, “Thôi không nói nữa, em đóng cửa giúp chị, sáng mai chị dậy tắm rửa sau”.

Trì Linh Đồng đóng cửa lại, còn chưa về tới cửa phòng thì đã nghe được tiếng cửa lớn bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.

Cô nhắm mắt, xụ mặt bước tới. Khuôn mặt Khổng Tước dào dạt ý xuân, cô nàng dang tay định ôm Trì Linh Đồng.

“Đừng ôm tớ, người cậu có mùi gì thế?” Trì Linh Đồng cau mày, đẩy cô nàng ra.

“Có à?” Khổng Tước cúi đầu ngửi ngửi, “Cũng hơi có mùi, tớ ăn cơm ở quán lẩu, bị ám mùi”.

“Quán lẩu nào cơ?” Trì Linh Đồng có dự cảm chẳng lành.

“Quán lẩu ngon nhất Thanh Đài, Mỹ Thực Phủ. Ôi, tớ phải tắm rữa sạch sẽ mới được”. Khổng Tước vừa hát vừa đi về phòng khách.

Trì Linh Đồng kéo cô nàng lại, lôi vào trong phòng, khóa chặt cửa: “Cậu có biết ông chủ của quán Mỹ Thực Phủ là ai không hả?”

Đôi mắt đẹp của Khổng Tước đong đưa lúng liếng: “Tớ đi ăn cơm chứ không phải đi phỏng vấn ông chủ người ta”.

Trì Linh Đồng lườm cô nàng: “Khổng Tước, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tớ nói cho cậu biết, ông chủ Mỹ Thực Phủ chính là em trai Tiêu Tử Thần – Tiêu Tử Hoàn. Cậu nổi bật thế này, người của toàn thế giới đều không thể không chú ý tới cậu. Hừ hừ, nếu như ngày mai cậu ra mắt nhà họ, Tiêu Tử Hoàn nhận ra….”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khổng Tước sợ tái xanh tái xám, hoảng loạn cầm lấy tay Trì Linh Đồng.

“Cậy để ý tới cảm nhận của Tiêu Tử Thần lắm sao?”

Khổng Tước gật đầu thừa nhận.

“Vậy hôm qua cậu đã làm những gì sau lưng anh ta”.

Khổng Tước vặn mình một cái: “Chẳng lẽ cậu chưa từng có mối tình đầu ư?”

Nhắc tới mối tình đầu, Trì Linh Đồng nổi giận ngay: “Chỉ nghĩ đến việc tên đàn ông ngu xuẩn đần độn kia chiếm giữ vị trí mối tình đầu của tớ là tớ đã muốn đầu thai kiếp khác, sống lại lần cho rồi. Khổng Tước, mối tình đầu của cậu là nam sinh học lớp 11/6 nói một câu nghẹn một câu, hay là nam sinh lớp 11/4 hay hát lạc giọng thế hả?”

Ánh mắt của Khổng Tước trốn tránh, lát sau, cô nàng đầu hàng: “Được rồi, được rồi, tớ xin khai, người bạn mà tớ gặp hôm nay là bạn trai thời đại học của tớ”.

“Chính là kẻ đã khiến cậu thất tình thảm hại ư?”

“Sao cậu biết?”

Trì Linh Đồng vung tay lên, lăn lên giường, ôm búp bê vào lòng. “Cậu và anh ta ‘tình cũ tự cháy’ như thế nào tớ chẳng quan tâm, tớ chỉ muốn nói, đây là lần cuối cùng. Sau này, cho dù cậu có tuyệt giao với tớ, tớ cũng không che giấu giúp cậu đâu. Cậu có biết là mẹ của mọt sách từng gặp chuyện rất kinh khủng nên đầu óc hơi có vấn đề, quan hệ giữa em trai anh ta và gia đình khá căng thẳng, nhưng cậu lại kéo niềm kiêu hãnh của cả nhà người ta tới Tân Giang, dù gì cũng phải biết trân trọng chứ!”

“Đồng Đồng, tớ sai rồi, tớ sai rồi”. Khổng Tước xin tha.

Trì Linh Đồng rũ mi, cô quá hiểu tính xấu của Khổng Tước, cô nàng luôn biết cách giấu cái đuôi mình thật kỹ.

“Vậy… Mỹ Thực Phủ…” Khổng Tước vẫn đang lo lắng chuyện vừa rồi.

“Tối nay Tiêu Tử Hoàn đi biểu diễn ở bên ngoài, không ở nhà hàng”.

Khổng Tước thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ khuôn mặt cô nàng mới giãn ra, vui vẻ nói: “Cưng à, tớ yêu cậu chết đi được. Cậu yên tâm, tớ chỉ gặp mặt bạn cũ thôi, ăn chút cơm, uống chút trà chứ không làm gì cả”.

“Lưu luyến không rời như thế, sao không cố gắng mà ở bên nhau?”

“Loại đàn ông ấy không phải đối tượng tốt để kết hôn”.

Trì Linh Đồng cúi đầu, mặc niệm ba giây cho Tiêu Tử Thần.

Ngày hôm sau, Khổng Tước ăn mặc trang điểm trông rất thuần khiết, Tiêu Tử Thần lái xe tới đây đón cô nàng. Nhan Tiểu Úy trở lại với hình tượng hoàn hảo của một tiếp viên hàng không, đi làm với phong cách xuất chúng lỗi lạc. Trì Linh Đồng đeo túi xách, gặm bánh mì, ung dung tới công ty từ sáng sớm.

Buổi sáng thứ hai, việc đầu tiên là họp hàng tuần, sau đó giám đốc từng bộ phận sẽ phân công nhiệm vụ tuần này, mỗi người nhận một việc rồi về chỗ của mình hoàn thành.

Vào bữa trưa, Trì Linh Đồng vừa bưng khay cơm quay ra thì đã thấy Nhạc Tĩnh Phân đang ngồi ở một góc, vẫy vẫy tay với cô.

“Chủ tịch Nhạc, sao chị lại ăn cơm ở đây?” Nhạc Tĩnh Phân rất chú ý chăm sóc sức khỏe, cơm trưa vẫn luôn được người giúp việc trong nhà mang tới.

“Có rất nhiều nhân viên phàn nàn rằng cơm ở căn tin quá chán, phải đổi đầu bếp, hôm nay chị đến nếm thử. Em ngồi đi!” Nhạc Tĩnh Phân chỉ vào chỗ ngồi đối diện. “Không sợ béo à?” Chị ta thấy một miếng sườn lớn trên khay cơm của Trì Linh Đồng, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Hôm nay có món sườn xào chua ngọt, chẳng mấy khi có, ăn một miếng cũng chẳng béo lên là bao”. Trì Linh Đồng cười.

Nhạc Tĩnh Phân ăn từng miếng khoai tây một: “Tiểu Trì, Dương Dương đã có người yêu, em biết không?”

“Biết ạ”.

“Em vẫn ổn chứ?”

“Ổn lắm?” Cô mỉm cười vui vẻ, thực ra cô rất muốn nói ổn tới mức không thể ổn hơn được nữa.

Nhạc Tĩnh Phân gật đầu: “Thế thì chị an tâm rồi. Nhưng dù sao chị cũng hơi thất vọng, không ngờ Dương Dương lại suy nghĩ như thế”.

“Là do duyên phận thôi, không có quy luật nào cả”.

“Tiểu Trì, dạo này có người đang theo đuổi em à?” Nhạc Tĩnh Phân đột nhiên nói.

Trì Linh Đồng đang cắn một miếng xương sườn, đưa mắt nhìn lên đầy hoang mang.

“Người đàn ông lái Mercedes, khi đó chị nhìn thấy em lên xe của anh ta, chỉ nhìn xa đã thấy anh ta rất phong độ. Là làm nghề gì thế?”

“Khụ, khụ…” Trì Linh Đồng suýt nữa thì nghẹn chết, uống vài hớp canh mới thở được.

“Đừng căng thẳng, nhân viên luôn có quyền tự do kết bạn. Chẳng qua đã là con gái trẻ thì phải mở mắt ra, trên đời này có không ít đàn ông hư hỏng” . Nhạc Tĩnh Phân tưởng cô căng thẳng, mỉm cười đứng lên, “Em cứ ăn từ từ thôi, chị đi trước đây”.

Trì Linh Đồng vỗ ngực, Bùi Địch Thanh chỉ tới công ty đón cô một lần, sao lại để Nhạc Tĩnh Phân nhìn thấy một cách trùng hợp như vậy? Chị ta đang thăm dò mình, hay chị ta vốn không nhìn rõ người đó là Bùi Địch Thanh? Trì Linh Đồng bỏ món xương sườn sang một bên, nào còn có khẩu vị ăn uống nữa. Tâm trạng hoảng hốt kéo dài cho tới hết giờ làm. Trần Thần rủ đi ăn đồ nướng, cô cũng từ chối, ủ rũ bước ra khỏi công ty.

Có một chiếc Mercedes màu đen dừng ở đối diện đường đi bộ. Cửa sổ xe hạ xuống, Xa Thành mỉm cười với cô: “Tiểu Trì, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô”.
Bình Luận (0)
Comment