Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 28

Type-er: Mều

“Ha ha, bây giờ tôi đã bái phục thầy giáo Tiêu sát đất rồi, ai làm học trò của anh thì đúng là có phúc ba đời.”

“Lẻo mép.” Tiêu Tử Thần nhìn cô đầy cưng chiều, “Giờ muốn đi đâu?”

“Thầy ơi, cô ấy là ai thế ạ?” Mấy cô sinh viên tinh nghịch đã nhanh chóng nhận ra mối quan hệ giữa hai người.

“Bạn của thầy.” Tiêu Tử Thần quay đầu nói.

“Oa, là sư mẫu tương lai, trẻ quá đi mất!” Mấy cô sinh viên kinh ngạc thốt lên.

“Không phải không phải, mọi người hiểu nhầm rồi, chỉ đơn thuần là bạn bè cùng chung lý tưởng, cùng nhau phấn đấu với anh ấy thôi.” Không ngờ tt trả lời, Trì Linh Đồng đã vội giải thích.

“Em và bạn trai của em cũng vì có chung lý tưởng, chung mục tiêu cuộc sống nên mới yêu nhau đấy chứ.” Mấy cô sinh viên nhìn hai người với vẻ nghiền ngẫm: “Sư mẫu, đừng lừa chúng em. Hôm nay sư mẫu tới đây kiểm tra đột xuất phải không? Nhưng thầy Tiêu giữ mình rất tốt, tuy thầy ấy được rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng ai cũng chỉ thầm mến trong lòng thôi, không dám làm thật đâu, sư mẫu cứ yên tâm.”

Trì Linh Đồng dở khóc dở cười, cô cũng vừa ra trường có mấy năm, nhưng nếu so sánh với mấy cô sinh viên này, hình như cô cổ hủ như bà nội người ta vậy.

“Được rồi, về đi thôi! Cố gắng ôn bài, sắp thi cuối kỳ rồi, thầy không cho đề cương đâu đấy.” Tiêu Tử Thần vẫn mỉm cười im lặng nãy giờ chợt lên tiếng giải vây.

“Chúng em biết rồi ạ, thầy Tiêu nóng lòng “tâm sự” với sư mẫu đây mà.” Nhóm sinh viên cười ầm lên, rồi tản đi như ong vỡ tổ.

Trì Linh Đồng khẽ nhún vai, trừng mắt nhìn Tiêu Tử Thần, “Nếu rảnh thì đưa Khổng Tước tới đây nhiều một chút, đừng để mấy cô bé này suy nghĩ lung tung.”

“Cô đã đả kích rất nhiều người rồi.” Tiêu Tử Thần cúi đầu cười khẽ, cầm sách trên bàn lên, “Đừng đi vội, tôi có quà cho cô đây.”

“Sao lại tặng quà cho tôi?”



“Vì thái độ của cô hôm nay rất tốt, chờ ở đây nhé.”

Trì Linh Đồng thực sự ngoan ngoãn ngồi chờ trong giảng đường, cửa sổ đều đang mở, bên ngoài có một khu rừng nhỏ, ve sầu đang kêu râm ran. Dây thường xuân quấn quanh bờ tường, màu xanh đậm tới mức khiến người ta không thể phân biệt.

Tiêu Tử Thần bước tới, tay cầm một chiếc hộp giấy màu trắng, đôi mắt đẹp của anh tràn đầy ý cười.

“Tôi mở ra được không?” Trì Linh Đồng xoa xoa tay lên quần jean, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Tiêu Tử Thần mỉm cười khích lệ.

Chiếc hộp được gói rất cẩn thận, trong hộp giấy còn có một lớp bọt biển bằng nhựa dẻo, gỡ ra lại thấy hai lớp giấy nữa. Mặt giấy in hoa nhỏ màu tím, cô mở ra từng lớp một. Trì Linh Đồng nhắm mắt lại, hít vào một ngụm khí lạnh.

Cốc có màu xanh sẫm, không biết là do vô tình hay cố ý mà màu men của rìa cốc và bề mặt cốc khác hẳn nhau, không hẳn là màu mực son. Cốc khá nặng, có độ trầm nhất định, như thể mang cốc trà về nhà cũng giống như mang về cảm xúc mộc mạc, thanh khiết và kỳ ảo vào nhà. Các nhà sư thường xuyên dùng kiểu cốc này, trong những ngôi nhà truyền thống, rất nhiều người mua chúng về và coi như đồ trang trí. Ngụ ý là: Mộc mạc giản dị mà rộng lớn vô biên.

“Hôm trước tôi tới cửa hàng bách hóa mua bát đĩa, vô tình nhìn thấy nó, tôi thấy nó rất đặc biệt nên mua về, rồi vẫn cất trong ngăn tủ. Hôm qua mới lấy nó ra, vì tôi nghĩ là cô sẽ thích nó.” Tiêu Tử Thần nói.

Giọng nói của Trì Linh Đồng hơi hoảng hốt: “Đắt quá, tôi không nhận đâu.”

“Cô bé ngốc, thấy thích là được rồi.”

Cô rất thích, thích tới mức không nỡ buông tay, thích tới mức cô phải cảnh cáo bản thân mình, nhất định phải tránh xa Tiêu Tử Thần. Anh quá nguy hiểm, thực ra những hành động thế này không có gì lạ, dt cũng luôn như vật, dễ dàng làm trái tim người ta rung động, khiến cô không còn đề phòng anh. Dây thần kinh của cô tuy thô, nhưng không có nghĩa là cô không có chừng mực. “Nếu anh đi gặp một người với tôi, tôi sẽ nhận món quà này.” Cô hạ quyết tâm.

“Ai thế?”

“Cha tôi, ông ấy là giảng viên khoa tiếng Anh của Đại học Tân Giang, anh giảng rất sinh động, rất sáng tạo, nhưng ở một vài phương diện, tôi nghĩ anh cần được ông ấy chỉ bảo thêm.”

“Hóa ra cô vẫn chưa hài lòng về cách dạy của tôi.” Ánh mắt anh bừng sáng.

“Không phải, vì anh là bạn trai của Khổng Tước, tôi lại là bạn thân của cậu ấy, giúp được thì nên giúp thôi.” Trì Linh Đồng thản nhiên nói.



Tiêu Tử Thần mỉm cười bất đắc dĩ.

Trì Minh Chi vẫn luôn coi lời của con gái như thánh chỉ, vừa nhận được điện thoại đã vội vội vàng vàng ra cổng trường đợi sẵn. Ông mới nhuộm tóc thành màu đen, trông trẻ hơn mấy hôm trước nhiều.

Ba người không đi vào trong trường mà tìm một phòng trà thoáng đãng ở bên ngoài. Buổi chiều, có rất nhiều sinh viên không phải đi học, bèn ngồi ở phòng trà đọc sách, viết báo cáo, thấy ông Trì Minh Chi thì đều chào hỏi một cách lễ phép. Ông Trì Minh Chi chỉ mỉm cười gật đầu, ngồi xuống một chiếc bàn ở phía trong cùng.

Trì Linh Đồng cầm thực đơn, gọi thức ăn và nước uống. Để kiểm tra trình độ chuyên môn của Tiêu Tử Thần, ông Trì Minh Chi bắt đầu nói chuyện với anh bằng tiếng Anh.

Nói chuyện một lát, ông Trì Minh Chi chợt cau mày, thốt lên một câu tiếng Trung: ” Tử Thần, cháu từng sống ở Mỹ nhiều năm đúng không?”

Tiêu Tử Thần ngây ra: “Hẳn là không.” Anh đã đọc rất kỹ lý lịch của mình, học tiểu học ở Tây Xương, rồi học trung học và đại học đều ở Thanh Đài, sau đó học tiến sĩ ở Bắc Kinh.

“Nhưng giọng của cháu thiên về khẩu âm Mỹ, cách sử dụng một số từ ngữ cũng theo tiếng Anh – Mỹ, khác hẳn với chương trình học ngày trước của Bộ giáo dục. Hay là cháu có họ hàng thân thích là người Mỹ, nên nền tảng tiếng Anh của cháu mới bị ảnh hưởng.”

“Không có đâu ạ!” Những ngày đầu học tiếng, anh còn ở trong doanh trại quân đội với cha mẹ, nào có cơ hội tiếp xúc với người nước ngoài?

Trì Linh Đồng ngồi cạnh ông Trì Minh Chi, ở đúng vị trí có thể quan sát nửa mặt của Tiêu Tử Thần. Cô từng nghe bdt nói tiếng Anh một lần, nghe trong điện thoại, anh nói gì đó với y tá, bởi vì Tống Dĩnh mang thai gì gì đó, hình như cũng thiên về khẩu âm Mỹ.

Ôi, cô vỗ trán, đau cả đầu! “Cha, con đi siêu thị mua ít đồ dùng, không ngồi đây với hai người nữa!” Cô đứng lên.

“Lát nữa cha (tôi) đi với con (cô)!” Hai người đàn ông đồng thanh nói.

Trì Linh Đồng lom lom nhìn họ: “Xin lỗi, có thể coi con như một người bình thường có đầy đủ năng lực hành vi được không?”

Hai người đàn ông đều khẽ nhún vai.

Bước ra khỏi phòng, cô không đi dạo trên đường mà bắt taxi về thẳng khu nhà giải tỏa. Chỉ khi ở trong căn phòng đơn sơ ấy, phóng tầm mắt nhìn sang Khế Viên, cô mới thấy lòng mình tĩnh lặng.
Bình Luận (0)
Comment