Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 37

Type-er: Thống

“Con đừng đi vội, chờ một lát Tử Thần, sao đèn cầu thang lại hỏng thế này?” Ông Quan Ẩn Đạt quay đầu cầm tay bà Đàm Trân, “Tiểu Đàm, bà đừng lo, cứ đi từ từ, nhất định Đồng Đồng sẽ không sao đâu”.

“Mau lên mau lên, lão Quan, thời gian càng dài Đồng Đồng càng nguy hiểm”. bà Đàm Trân khóc tới không thở nỗi.

“Tôi biết”.

Trong bóng tối, một tiếng “rầm” chợt vang lên, tiếp đó như có tiếng người ngã xuống.

“Không xong rồi, Tử Thần bị ngã”. Ông Quan Ẩn Đạt kêu lên, bước vội tới.

Tiêu Tử Thần vô cùng hoảng loạn trong bóng tối anh bước hụt một bước, sau đó lăn xuống hơn mười bậc cầu thang, ngã ở chỗ rẽ, hai mắt nhắm nghiền, trán chảy đầy máu, bàn tay máu thịt lẫn lộn.

Chiếc Audi màu đen chạy nhanh như chớp trên con đường nông thôn, cây cối hai bên đường như dồn dập lùi lại phía sau. Chiều đông, mặt trời tựa như một cái đĩa phát sáng, lơ lửng giữa không trung, trông thì rực rỡ diễm lệ nhưng chẳng tỏ ra bao nhiêu hơi ấm, lười nhát chiếu sáng không gian.

Trong xe bật điều hòa vô cùng dễ chịu. Trì Linh Đồng hơi động đậy tay chân đã cứng đơ, nghiêng đầu nhìn Ngô Thanh đang ngồi cạnh cô, mỉm cười, “Có thể phiền cô cởi áo khóac giúp tôi không, tôi thấy hơi nóng”.

Thần kinh Ngô Thanh căng lên, Trì Linh Đồng chỉ hơi động đậy bà ta lập tức hoảng hốt trừng mắt nhìn cô. Tay chân Trì Linh Đồng đều bị trói bằng dây thừng, Ngô Thanh vốn định nhét một cái khăn vào miệng cô, nhưng Trì Linh Đồng nói cô say xe, nếu dọc đường không nói chuyện, cô có thể bị ngất xỉu. Ngô Thanh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, đành thôi. Khi phát hiện bản thân bị bắt cóc, Trì Linh Đồng vẫn rất bình tĩnh, xem như một con tin chịu phối hợp.

Ngô Thanh ngẩn ra, nghiêng người cởi cúc áo khoác của cô. Trì Linh Đồng thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn!”

Ngô Tiểu Thanh nhìn ghế sau từ kính chiếu hậu, hàng mi thanh tú nhíu lại, khuôn mặt bình thản của Trì Linh Đồng khiến cô ta hơi tức giận. “Trì Linh Đồng, cô đừng nghĩ giở trò gì, ngoan ngoãn chút, nếu không tôi lao xe xuống sông, cả ba chúng ta chết chùm luôn”. Ngô Tiểu Thanh cũng là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, rời xa cuộc sống xa hoa hưởng thị, trốn đông trốn tây bốn tháng trời, cô ta đã gần như sụp đỗ.

“Tiểu Thanh, con đừng dọa cô ta. Bây giờ cô ta là lối thoát duy nhất của chúng ta”. Ngô Thanh nói.

“Con biết”. Ngón tay cầm lái của Ngô Tiểu Thanh đã trắng bệch.

Trì Linh Đồng mỉm cười tươi tắn, an ủi: “Đừng lo, tôi rất yêu quý sinh mạng của mình”. Cô cũng hơi thương hại mẹ con Ngô Thanh, khi trói tay cô cũng run rẩy. Ôi, toàn là người sống sung sướng quen rồi, đương nhiên chẳng am hiểu chuyện này. Nếu như khỏe hơn một chút, nếu cô muốn chạy trốn, chắc cũng chẳng mấy khó khăn.

Sau khi Ngô Tiểu Thanh lừa cô lên xe, cô vừa nhìn thấy nốt ruồi đen ở trên chóp muĩ Ngô Thanh, ký hiệu này quá đặc biệt kiến cô nhớ ngay đến thủ phạm vụ góp vốn phi pháp mà bà Đàm Trân từng miêu tả - Ngô Thanh. Hai mẹ con nhà kia không chờ cô hoàn hồn, đã vội lao tới bịch miệng trói chân cô lại, cô cũng không giãy giụa, cô cảm thấy cảnh tượng này hẳng là nên xuất hiện trong phim, đột nhiên trở thành sự thật khiến cô vô cùng kinh ngạc. Đồng thời, co chợt có cảm giác giải thoát. Như một người đã bí đường bí lối, chợt ông trời mở ra một cánh cửa khác cho cô, cô hít thở bầu không khí mới mẻ, nhìn thấy hoa đỏ cỏ xanh, bầu trời lam biếc, mùa xuân lại tới bên cô lần nữa.

Cô vội vã đi khỏi nhà, nếu như tận mắt nhìn thấy Tiêu Tử Thần và Khổng Tước ở bên nhau, nhìn thấy Khổng Tước làm nũng với anh, nhìn anh giải thích với mình…. Thực ra, vạch trần sự thật, cũng tựa như đâm vào ngực một nhát dao, người đau vẫn cứ là mình.

Chi bằng không gặp. Sự dịu dàng, săn sóc cuar anh đã khiến cô quyến luyến, có lẽ hiện tại cô đã không còn dũng khí để lạnh lùng vứt bỏ. Cô không cần nghe lời nói dối, không cần tiếp tục phỏng đoán, không phải suy nghĩ lung tung, tạm thời rời xa mọi chuyện liên quan đến anh, để tình cảm hừng hực này nguội lạnh dần, để tâm tư của nhau lắng đọng, sau đó sẽ quyết định bản thân nên đi con đường nào.

Đường lớn ở nông thôn ít được sửa chữa, nhấp nha nhấp nhỏm, xe xóc nảy vô cùng, đây là việc duy nhất mà Trì Linh Đồng không thể chịu đựng nỗi, cô say tới mức không biết trời đâu đất đâu. Cô thực căm ghét tất cả các phương tiện giao thông.

“Mẹ, phải đổ xăng thôi”. Ngô Tiểu Thanh nhìn đồng hồ đo xăng đã chuyển sang màu đỏ.

“Đằng trước có trạm xăng dầu, dừng lại một chút, mẹ cũng phải gọi điện cho Quan Ẩn Đạt”. Ngô Thanh cảnh giác nhìn ra ngoài xe. Trời lạnh, mọi người đều ở trong nhà, đường có rất ít xe qua lại.

“KHông được lên tiếng”. Ngô Thanh trừng mắt nhìn Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng gật đầu, “Bà định nói gì với dượng Quan của tôi?”Tối qua, khi ra khỏi Tân Giang, cô nghe thấy Ngô Thanh gọi điện thoại cho Quan Ẩn Đạt, nói muốn có hai quyển hộ chiếu ngay tức thì và hai tấm vé máy bay, nếu không bà sẽ giết con tin.

Ngô Thanh lườm cô, “Nếu dượng Quan của cô thực sự thương cô, trong nữa ngày vừa rồi đã làm gần xong chuyện rồi. Kiểu gì chúng ta cũng phải hẹn gặp ở đâu đó”.

Đôi mắt to của Trì Linh Đồng đảo quanh, “Tôi có đề xuất này”.

“Nói”

“Bà có thể yêu cầu dượng Quan làm ba quyển hộ chiếu, dẫn tôi đi”.

Ngô Thanh sửng sốt, “Để làm gì?”

“Bà nghĩ đi, dù bà hẹn dượng Quan gặp mặt ở đâu thì cũng thuộc điạ phận của nước Trung Quốc, tuy lưới pháp luật thưa, nhưng một khi bà giao người, chưa lên được máy bay thì đã bị gô cổ lại rồi. Trừ phi bà dẫn cả tôi lên máy bay, ép tôi ra nước ngoài, vậy thì hai người mới có thể an toàn tuyệt đối”.

“Mẹ con tán thành đề xuất của cô ta”. Ngô Tiểu Thanh quay đầu nói.

“Con tập trung lái xe đi”. Ngô Thanh híp mắt, chăm chú nhìn Trì Linh Đồng, “Chẳng có lý do gì cô phải giúp chúng tôi cả!”

“Tôi nói thật nhé, tôi cũng muốn ra nước ngoài”.

“Cô có thể ra nước ngoài bất cứ lúc nào”.

“Không, bây giờ tôi muốn ra nước ngoài ngay, đi xa tới đâu thì hay tới đó, lưu lạc chân trời, một ngày nào đó, khi mệt mỏi, tôi sẽ quay về”.

“Cô bị chuyện gì đã kích sao?”

“Chẳng qua không muốn ở dưới một bầu trời với những người kia thôi. Xin hỏi, hai người có tin vào tình yêu không?”

“Không tin”. Hai mẹ con Ngô Thanh trăm miệng một lời.

Mặt Trì Linh Đồng giãn ra, “Đúng là chỉ có ‘Anh hùng mới hiểu suy nghĩ của nhau’, cho nên tôi muốn tới nơi đất khách quê người không có tình yêu, lẳng lặng mà sống, không quen biết ai, coi như sống một cuộc đời mới”.

Ngô Thanh nghi ngờ nhìn cô, “Chẳng phải cô vừa mới đính hôn sao, không lẽ anh ta khiến cô bị tổn thương?”

“Bây giờ giữa tôi và anh ấy dường như có một tản đá lớn treo trên đầu, không biết khi nào sẽ rớt xuống, cũng không biết sẽ treo ở đó đến bao giờ. Hai người thì sao?”

Ngô Tiểu Thanh bỉu môi, nói: “Ngày trước có rất nhiều đàn ông theo đuổi tôi, vây quanh như ruồi ấy, có một người còn tự sát vì tôi. Nhưng công ty của mẹ của tôi vừa có chuyện, bọn họ liền tronó mất dạng, nhanh hơn thỏ nữa. Cha tôi cũng thế, lén lút qua lại với nhân viên công ty, bề ngoài còn vờ vịt yêu thương mẹ tôi, cho tới một ngày nọ bị mẹ tôi bắt gặp ngay tại trânj. Đàn ông mẹ nó chứ, đều là lũ khốn nạn.

“Được rồi, được rồi, đừng nói linh tinh nữa, sắp tới trạm xăng rồi, con bình tĩnh đi”. Ngô Thanh vổ vai Ngô Tiểu Thanh, nhìn Trì Linh Đồng với vẻ bất an.

“Tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi yên, bây giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi. Nếu bà có thể tháo dây trói cho tôi thì càng tốt. Để thế này khó chịu lắm”. Trì Linh Đồng cúi đầu nhìn chân mình, hình như đã sưng lên rồi.

Ngô Thanh nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Lát nữa khi đi ra ngoài, tôi sẽ nhìn biểu hiện của cô mà cân nhắc, cô hợp tác một chút”.

“Chắc chắn, chắc chắn rồi”. Trì Linh Đồng gật đầu như gà mổ thóc.

Ngô Thanh nhìn bốn phía, thấy không có gì khác thường bèn cầm lấy áo khoác, che khuất tay chân Trì Linh Đồng, sau đó ra hiệu cho Ngô Tiểu Thanh xuống xe đi về bốt điện thoại công cộng.

Ngô Tiểu Thanh liếc nhìn Trì Linh Đồng, thò đầu ra với nhân viên trạm xăng: “Phiền anh đổ đầy bình xăng giúp tôi”.

Gió lạnh thổi qua cửa sổ vào trong xe, Trì Linh Đồng hắt hơi mấy cái liên tục. “Cô nói xem mình đi tới đâu rồi?”

Để thả lỏng thần kinh, Ngô Tiểu Thanh cúi đầu lấy ra một chiếc CD vào trong ổ đĩa, “Không biết”.

Nhân viên trạm xăng cười ha ha, “Đi tiếp ba trăm dặm (2) nữa là tới thành phố Thanh Đài”.

(2)300 dặm = 150km

Thanh Đài… Trì Linh Đồng nở nụ cười tự giễu, đi tới đi lui, sao vẫn ở bầu trời này thế!

Âm nhạc vang lên, giọng nữ buồn bã phiêu đãng trong xe, Ngô Tiểu Thanh gật đầu theo nhịp, lấy ra vài tờ nhân dân tệ đưa cho nhân viên trạm xăng, Ngô Thanh mệt mỏi quay lại.

“Sao rồi?” Ngô Tiểu Thanh chờ mẹ lên xe, bèn đóng kín cửa sổ xe lại, thắt dây an toàn.

“Ông ta đồng ý, địa điểm gặp mặt là ở sân bay Thanh Đài”.

“Ở đó có chuyến bay thẳng không?”

“Không có, nhưng có cô ta đi cùng, con lo cái gì”. Ngô Thanh lạnh lùng liếc nhìn Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng không để ý hai mẹ con kia nói gì, toàn bộ tâm tưởng của cô đều chìm đắm vào tiếng hát trong xe.

“Em thấy bầu trời đang dừng lại

Em không nghe thấy tiếng gió thổi qua

Dường như chỉ có lòng em



Là vẫn chứa chan ước vọng

Còn hay chăng một bản tình ca dang dở

Còn hay chăng khói lửa chưa phai

Em và anh đều chỉ gặp thoáng qua

Nhưng lại nhớ thương nhau nhiều như thế

Nói hẹn gặp lại nhưng chưa chắc đã gặp lại

Nói hẹn ước nhưng chưa chắc đã thấy mặt nhau

Mỉm cười và khóc kể

Lắng đọng từng chút

Sẽ là cảnh tượng đẹp tươi nhất trên đời…”

Em và anh đều chỉ gặp thoáng qua… nói hẹn gặp lại nhưng chưa chắc đã gặp lại, nói hẹn ước nhưng chưa chắc đã thấy mặt nhau… Trì Linh Đồng lẩm nhẩm hai câu hát này, hết lần này đến lần khác.

“Cô đang khóc đấy à?” Ngô Thanh thấy Trì Linh Đồng rơi lệ.

“Tôi bảo rồi mà, trói thế này đau lắm, bà có biết không?” Môi Trì Linh Đồng run run.

***

“Lão Quan, có tin của Đồng Đồng không?” Trong hàng lang bệnh viện, bà Đàm Trân kéo tay ông Quan Ẩn Đạt.

Ông Quan Ẩn Đạt cất di động đi, nghiêm túc gật đầu: “Bây giờ Đồng Đồng sẽ không sao đâu, tôi vừa phái ngừoi đi điều tra, vị trí gọi điện thoại mà một thị trấn nhỏ ở cạnh trạm xăng dầu gần Thanh Đài”.

“Vậy ông mau cho người đi bắt chúng đi” bà Đàm Trân sốt ruột nói.

Ông Quan Ẩn Đạt lắc đầu: “Chúng ta phải cân nhắc tới sự an toàn của Đồng Đồng, nếu không bọn chúng sẽ làm liều mất. Để bọn chúng bình an tới Thanh ĐÀi đã”.

“Chúng ta cứ chờ như thế này ư?”

“Tôi đã chấp nhận yêu cầu của Ngô Thanh rồi, yên tâm, tôi đã sắp xếp cẩn thận rồi”.

“Ông phải bố trí cẩn thận từng chi tiết đấy”.

Ông Quan Ẩn Đạt xoa khuôn mặt tiều tụy của bà Đàm Trân với vẻ áy náy. “Tiểu Đàm, xin lỗi bà, nếu không vì tôi, Đồng Đồng sẽ không bị bắt cóc”.

“Nói mấy câu này làm gì, Đồng Đồng sẽ không trách ông, tôi cũng không trách ông đâu, vì chúng ta là người một nhà mà”. Hai mắt bà Đàm Trân đẫm nước mắt.

Ông Quan Ẩn Đạt khẽ thở dài, đưa tay ôm bà Đàm Trân, tựa cằm lên đỉnh đầu bà, “Cảm ơn bà xã! Tôi sẽ đi Thanh Đài ngay bây giờ! Bà… ở lại Tần Giang chăm sóc Tử Thần nhé”.

Hai người tới phòng bệnh xem xét, một bác sĩ nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, hai người vội vàng bước đến hỏi thăm.

“Tử Thần đã tỉnh chưa?” ông Quan Ẩn Đạt hỏi.

Bác sĩ lắc đầu, “Vẫn đang hôn mê, nhưng mọi phương diện đều bình thường, sẽ tỉnh ngay thôi”.

“Tử Thần chỉ ngã thôi, sao laị bị thương nặng như vậy?” Bà Đàm Trân hỏi.

“Trước đây thầy Tiêu từng bị thương nặng, cú ngã này lại ảnh hưởng tới đầu, thần kinh não phức tạp vô cùng, không biết chạm phải sợi dây nào rồi, thế nhưng tình hình vẫn khá ổn, hai vị đừng lo lắng”. Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.

“Vậy tôi không vào nữa, bây giờ tôi đi Thanh Đài” Ông Quan Ẩn Đạt dịu dàng nhìn bà Đàm Trân.

“Cho dù tình hình tốt hay xấu, ông đều phải gọi điện cho tôi” bà Đàm Trân dặn dò.

“Được. Tiểu Đàm, nếu bà không thể chịu đựng được nữa thì nhớ gọi điện cho thầy giáo Trì, hai người nói chuyện với nhau, thời gian sẽ trôi rất nhanh”.

“Không cần, chẳng phải ông nói chuyện này càng ít người biết càng tốt cho Đồng Đồng sao, Minh Chi coi Đồng Đồng như báu vật nâng niu trong lòng bàn tay, nếu biết con bé bị bắt cóc, ông ấy sẽ điên mất”.

Ông Quan Ẩn Đạt mỉm cuời, hai người đi về phía cầu thang, một cảnh sát cúi chào ông, sau đó thì thầm mấy câu, ông nghiêm nghị nhíu mày, “ừ ừ” liên tục.

Bà Đàm Trân lặng lẽ nhìn ông rồi quay người đi.

Phòng bệnh rất tĩnh lặng, rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng hơi tối, Tiêu Tử Thần lẳng lặng nằm trên giường, bà Đàm Trân đi tới, vừa ngồi xuống bên cạnh thì nhìn thấy ngón tay đang đặt trên chăn đơn của anh hơi động đậy.

“Tử Thần, tỉnh rồi à?” bà Đàm Trân mừng rỡ kéo rèm cửa sổ ra, bước tới nắm tay anh.

Anh khẽ nhíu mày, dường như vô cùng đau đớn, mắt nhắm chặt, không quen lắm với ánh sáng chói mắt.

Bà Đàm Trân nghe thấy anh lầm bầm gì đó, “Gì cơ?” bà để sát tai vào miệng anh lần nữa.

Anh lặp lại lần nữa.

Bà Đàm Trân nghe không rõ, cũng có thể nói là nghe không hiểu, hình như anh không nói tiếng phổ thông, cũng không phải tiếng Anh, mà là một loại tiếng địa phương nào đó ở phía Nam… à, tiếng Quảng Châu(3) bà Đàm Trân nhớ tới kiểu phát âm kỳ lạ của thương nhân Quảng Châu trong phim. Bà ngây người.

(3)Tiếng Quảng Châu là loại tiếng địa phương vô cùng phổ biến ở TQ.

Tiêu Tử Thần mở mắt ra một cách khó khăn, sau đó lại nhanh chóng nhắm lại, một lát sau mới từ từ mở mắt ra lần nữa, ánh mắt chầm chậm nhìn sang bên trái rồi sang bên phải, cuối cùng nhìn trên người bà Đàm Trân.

“Bác à?” Anh nhướng mày, khản giọng.

“Tử Thần, dì Đàm đây!” Đúng vậy, anh còn có thể nói tiếng phổ thông.

“Tử Thần? Tiêu Tử Thần?” Anh chợt mở to mắt, ngồi bật dậy, nhìn bốn phía xung quanh, “Thầy giáo Tiêu sao rồi?”

Bà Đàm Trân ngã ngồi xuống ghế: “Rốt cuộc con đang nói gì thế?”

Anh căng thẳng nắm lấy tay bà, “Mau nói cho cháu biết, bây giờ thầy giáo Tiêu sao rồi? Anh ấy nằm ở phòng bệnh sát vách đúng không? Với… Tống Dĩnh. Cô ta thế nào?”

“Mẹ không hiểu con đang nói cái gì, có phải con bị ngã nên ảnh hưởng tới thần kinh không?” Bà Đàm Trân hoảng hốt đứng lên, chỉ ra ngoài cửa, “Mẹ đi gọi bác sĩ, để họ khám cho con”.

“Đừng đi, bác dẫn cháu tới phòng bệnh của Tiêu Tử Thần trước đã”. Anh cúi đầu nhìn tay mình, rồi lại vén chăn nhất chân lên, “Cháu nằm đây lâu lắm rồi à? Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Dừng dừng” bà Đàm Trân hô lên, “Tử Thần, con hỏi nhiều quá, con muốn mẹ trả lời câu nào trước?”

Anh choáng váng, cắn môi: “Bác có điện thoại không?”

Bà Đàm Trân gật đầu.

“Xin hãy cho cháu mượn, cháu muốn gọi điện thoại về Đại Lục”.

“Đại lục?” Bà Đàm Trân trợn mắt lên, quơ quơ tay trước mặt anh, “Con biết đây là số mấy không?”

Anh đẩy tay bà ra, “Thưa bác, xin bác đừng đùa nữa, cháu thực sự rất sốt ruột”.

“Con gọi mẹ là gì cơ?”

Anh nhíu mày: “Bác nhận nhầm người rồi, tên cháu không phải là Tiêu Tử Thần”.

Bà Đàm Trân bật cười: “Con không tên là Tiêu Tử Thần, thế con tên là gì?”

Đâù óc anh ngừng hoạt động trong nửa giây, bàn tay đưa lên không trung buông thõng xuống, anh chợt nhảy ra khỏi giường chạy vào nhà vệ sinh, không để ý hình ảnh lôi thôi lếch thếch của mình lúc này nhìn rất mất lịch sự.



Khi đi vào trong nhà vệ sinh, anh bổng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ kinh ngạc của bà Đàm Trân, anh nhíu mày, sau đó đóng cửa lại, nhắm mắt, từ từ đi tới bồn rửa tay, tim đập thình thịch.

“Tử Thần?” bà Đàm Trân cao giọng hỏi to.

Trong nhà vệ sinh vẫn lặng im, không có bất kỳ tiếng động nào.

Bà Đàm Trân lo lắng, bước tới gõ cửa, cửa mở ra phát ra tiếng “cạch”. Tiêu Tử Thần mở to mắt như nhìn thấy người ngoaì hành tinh, nhìn bản thân trong gương với vẻ không thể tin nổi.

“Tử Thần…” bà Đàm Trân lại gọi.

Hầu kết như bị thứ gì đó chèn lại, gian nan nhích mấy lần, tròng mắt anh giật giật, đầu anh chợt như vừa được lắp đặt một chiếc máy chiếu, rất nhiều hình ảnh nhanh chóng lướt qua. Đôi mắt căng tới đau nhức, nhất thời anh không chịu nỗi, không thể không che hai mắt.

“Có thể để tôi một mình trong chốc lát không?” anh cầu xin.

Bà Đàm Trân à lên, “Con có đau ở đâu không? Đầu còn thấy choáng không? Có cần gọi bác sĩ không?”

“Tôi rất ổn, rất ổn….” Anh lầm bầm.

“Được, con lên gường nằm đi. À đúng rồi, Tử Thần, dượng Quan của con đã có tin tức, Đồng Đồng rồi, đang trên đường tới Thanh Đài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chẳng mấy chốc Đồng Đồng sẽ được giải cứu được thôi”.

“Linh Đồng? Bác đang nói đến Linh Đồng ư?” Anh khẽ rung mình, tóc tai dựng ngược. Một chút hồi ức tràn về như thủy triều, “Linh Đồng bị bắt cóc”. Anh lập tức nhớ tới chuyện này. Mặt đất bừa bộn, cá vàng nhảy lên, bầu trời u ám, cầu thang tối tăm,… anh ôm đầu hoảng hốt, quay ra nhìn bà Đàm Trân, “Bác… bác là mẹ của Linh Đồng….”

Bà Đàm Trân bối rối chớp chớp mắt, “Tử Thần, rốt cuộc con thấy khó chịu ở đâu?”

Anh vịn vào bồn rửa tay, cười khổ, “Thực sự không sao, cháu và Linh Đồng… vẫn là người yêu sao?” Anh sờ lên khuôn mặt mình do dự.

“Con quên rồi à, con và Linh Đồng đã đính hôn…”

Sự kinh ngạc thoáng hiện lên trong đôi mắt anh, rồi anh lại rũ mi mắt, vẻ mặt hoảng hốt, “Thật ư? Cháu thấy có lẽ cháu lên giường nằm thì tốt hơn!”

Cơ thể anh hơi lung lay, bước đi lảo đảo. Bà Đàm Trân bước lên giúp anh, anh xua tay, tự mình nằm lên giường rồi nhắm mắt lại.

Bà Đàm Trân lẳng lặng nhìn anh, thầm sốt ruột, nghĩ lại vẫn cứ đi tìm bác sĩ.

Hàng mi đen run rẩy, anh nhắm chặt mắt, thấy trong phòng tĩnh lặng đến lạ lùng. Anh không biết quá khứ cách hiện tại bao lâu. Khi đó, khuôn mặt anh lạnh lùng hơn, mạnh mẽ hơn, không ôn hòa nho nhã thế nào, tên của anh là Bùi Địch Thanh.

Tay Trì Linh Đồng bị gãy xương, anh ngồi bên giường bệnh chăm sóc cô suốt một đêm, trời còn chưa sáng anh đã lặng lẽ đứng lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấp áp của cô, cúi người hôn cô, nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh.

Quân Mục Viễn đã đỗ xe dưới tầng. Trên đường, anh bàn giao cho anh ta một vài chuyện, cũng dặn dò đừng nói với người khác chuyện anh về Hồng Kong. LẦn này anh phải trở về để giải quyết một vài chuyện gia đình.

Khi anh tới sân bay Hồng Kong thì đã là chiều muộn,anh bắt xe vào nội thành. Linh Đồng gọi điện tới, giọng nói rất tủi thân, oán trách bệnh viện này không hay cái nọ không tốt cái kia. Anh cười, biết đó là vì không có anh ở nơi ấy. Anh an ủi: “Cô bé ngoan, anh sẽ về ngay thôi”.

“Nói thì phải giữ lời”. Cô lầm bầm.

Anh trịnh trọng gật đầu,sau đó tắt máy, taxi dừng lại trước một quán cà phê tĩnh lặng ở góc phố. Anh thấy Tống Dĩnh đeo kính râm, trùm đầu khăn lụa, bước xuống từ một chiếc BMW, vội vàng đi vào quán. Anh cầm cặp rồi gấp gáp bước xuống xe vào đó.

“Địch Thanh, em nên làm gì bây giờ?” Tống Dĩnh vừ nhìn thấy anh, tháo khăn lụa ra rồi lao tới.

Anh gượng gạo vỗ vai cô, sắc mặt lạnh lùng, ra hiệu bảo cô ta ngồi xuống sô pha, rung chuông bảo người phục vụ tạm thời không làm phiền, “Tại sao lại có chuyện này?” Anh nhìn lướt qua cái bụng bằng phẳng của cô.

Tống Dĩnh lập tức rơi lệ, “Anh biết rồi còn cố hỏi. Địch Văn tới Châu Âu là như mọc rễ ở đó, anh lại đối xử lạnh nhạt với em, em vui được ư? Em … tới quán bar uống rượu giải sầu một mình, có lần bị người ta bỏ thuốc…”

“Cô có nhận ra người đàn ông kia không?”

Tống Dĩnh buông mi mắt, giấu đi sự chột dạ trong mắt, nghẹn ngào nói: “Khi em tỉnh lại thì đã thấy mình một mình nằm trên giường khách sạn, vốn không biết anh ta là ai. Chuyện thế này, anh dám nói ra ngoài, nhà họ Tống và nhà họ Bùi cũng không chịu nỗi chuyện mất thể diện như vậy, em đành ngậm đắng nuốt cay bỏ qua. Ai ngờ… laị mang thai. Em… thực sự cùng đường bí lối, hơn một năm rồi Địch Văn không về Hồng Kong, em biết giải thích với anh ấy thế nào? Địch Thanh, bây giờ em không dám tin ai cả, chỉ có anh thôi, anh nhất định phải giúp em, được không?” Cô ta ngồi sát vào người anh, nắm lấy tay anh.

Anh hờ hững nhìn cô ta, “Cô định xử lý đứa bé này như thế nào?”

“Phá bỏ. Nhưng không thể ở Hồng Kong, chổ nào cũng có người quen. Địch Thanh, anh đi Thái Lan với em nhé”.

“Không được, tôi không có nhiều thời gian như thế. Cô thực muốn phá thai?”

“Đương nhiên”.

Anh đứng lên, trầm ngâm hồi lâu, “Tôi có một người bạn ở bệnh viện Mary, cô ấy là y tá trưởng của khoa phụ sản, tôi dẫn cô đi tìm cô ấy để giúp đỡ”.

“Có kín tiếng không?”

Anh liếc nhìn cô ta, “Chuyện đó không mượn cô bận tâm. Tống Dĩnh, tôi không có tư cách dạy cô làm người như thế nào, nhưng đây là lần cuối tôi giúp cô, vì tình nghĩa ngày trước của chúng ta, cũng vì anh cả, vì Hằng Vũ”.

“Địch Thanh, anh đừng lạnh lùng như thế”.

Tống Dĩnh đau khổ nhìn anh.

Anh mỉm cười thờ ơ, “Cô cứ ngồi đây đi, tôi về thăm ông và mẹ, mai sẽ liên lạc với cô sau”. Nói xong anh kéo cửa ra, không hề quay đầu laị.

Ông Bùi Thiên Lỗi không ở nhà, đã cùng mấy người bạn củ lên núi đánh golf, gánh nặng trong lòng anh cũng được bỏ xuống, sau khi nói vài chuyện với mẹ một hồi, anh lấy cớ là hẹn bạn, tắm rửa sạch sẽ rồi lái xe tới bệnh viện. Loại chuyện khó mở miệng thế này, nhờ người giúp đỡ, trong điện thoại không thể nói hết được.

Tháng mười hai ở Hồng Kong, không lạnh buốt như Thanh Đài, thời tiết ấm áp hơn nhiều nhưng lại mưa không ngớt, khiến lòng người buồn bực. Người bạn nọ không ở bệnh viện, đã đi nghỉ phép ở nước ngoài với gia đình. Anh đứng trên hành lang bệnh viện, rốt ruột tới mức nhíu mày.

“Xin hỏi anh có phải là bạn của Trì Linh Đồng không?” một người đàn ông đẹp trai nho nhã mặc áo blouse trắng bước qua người anh, rồi chợt quay lại, mỉm cười hỏi anh.

Anh ngẩn đầu sửng sốt, “Đúng rồi, anh là ai?”

Tiêu Tử Thần vội đưa ta ra, “Chào anh, tôi gặp anh ở tiệm cà phê trên đường Quế LÂm, tôi là người đưa cô ấy tới đó, nhưng chưa kịp chaò hỏi anh”.

Anh nhớ lại, thêm một lần ở Mỹ Thực Phũ, anh cũng bắt gặp anh cùng Trì Linh Đồng,còn tưởng là hai bên gia đình gặp nhau. Anh nắm chặt ta Tiêu Tử Thần, “Anh công tác ở bên này sao?”

“Không phải, giao lưu học thuật thôi, tôi vừa làm mẫu một ca phẫu thuật. Anh thì sao?”

“Tôi đến tìm một người bạn, nhưng đúng lúc cô ấy không ở đây”.

“Linh Đồng cũng tới Hồng Kong?” khi nhắc tới Trì Linh Đồng, đôi mắt đẹp của Trì Linh Đồng sáng bừng lên.

“Cô ấy không tới, anh quen Linh Đồng lâu rồi à?” Anh không thích người đàn ông khác nhắc đến Trì Linh Đồng bằng giọng điệu thân thiết như vậy.

Tiêu Tử Thần bối rối cúi đầu, “Chẳng qua tôi khá thân với Linh Đồng, vị hôn thê của tôi là bạn thân của cô ấy, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới cô ấy. Cô ấy là một cô gái vừa thông minh, vừa đáng yêu”.

Anh cười, chợt nảy ra một ý, “Thầy giáo Tiêu, nếu anh không ngại, chúng ta cùng ăn bữa tối nhé!” Tiêu Tử Thần vui vẻ đồng ý. Hai người tới một phòng trà gần bệnh viện ăn bữa tối, chủ đề mà hai người nhắc tới nhiều nhất trong bữa cơm vẫn là Trì Linh Đồng. Hóa ra Tiêu Tử Thần lại biết rất nhiều chuyện thời đi học của Trì Linh Đồng, anh ta kể ra, đây là lần đầu tiên bà Đàm Trân nghe nói tới!

“Cô ấy rất thông minh nhưng không phải là một học sinh ngoan, đôi khi cũng khiến thầy cô nhức đầu, không hề giống loại mọt sách quy củ như tôi”. Không rõ có phải do uống chút rượu hay không, Tiêu Tử Thần nói rất nhiều.

Do dự hồi lâu, bĐàm Trân vẫn nói ta, “Thầy giáo Tiêu, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ”.

“Chuyện gì?”

Anh bèn chuyển hàm súc nhắc tới chuyện của Tống Dĩnh.

Vẻ mặt Tiêu Tử Thần lạnh đi, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, “Cô ta có quan hệ gì với anh?? Đứa bé là của anh à?”

“Chỉ là bạn tôi, đứa bé kia chẳng liên quan gì đến tôi hết. Người tôi yêu là Trì Linh Đồng!” anh vội vàng giải thích.

Vẻ mặt Tiêu Tử Thần mới giãn ra một chút, “Nếu anh làm chuyện có lỗi với Trì Linh Đồng, tôi sẽ không giúp anh”.

“Nếu đây là lỗi của tôi, sao tôi dám nhờ anh giúp chứ?”

Tiêu Tử Thần ngẫm nghĩ một thoáng, “Truyền thông Hồng Kong rất thính tai tin mắt, anh noí chuyện này cần bí mật, vậy tôi sẽ cố gắng thu xếp xem sao. Thế nhưng, trước khi phẫu thuật, phải tới bệnh viện khám sức khỏe đã, xem tình hình thai nhi thế nào, phù hợp với hình thức phẫu thuật nào”.

“Được, vậy tôi chờ thông báo của anh”. Anh cho Tiêu Tử Thần số điện thoại của mình.

Xẩm tối ngày hôm sau, Tiêu Tử Thần gọi điện cho anh.
Bình Luận (0)
Comment