Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi

Chương 8

Type & Beta: Mều

“Cậu nhìn này, tớ cũng mặc đấy.” Khổng Tước nháy mắt với cô.

Cô thấy ở cổ áo của Khổng Tước lộ ra hai chiếc quai áo màu hồng nhạt, kéo dài tới tận sau gáy, thắt thành hình nơ bướm.

Cô nào có nhìn thấy kiểu nội y như vậy bao giờ, lòng thầm ước ao vô cùng. Khổng Tước nhận ra tâm tư của cô, ghé sát vào tai cô nói với vẻ thần bí: “Sau khi hết giờ học, tớ dẫn cậu đi mua.”

Từng cửa hàng trang sức, quần áo trong thành phố Tân Giang, Khổng Tước hiểu rõ như lòng bàn tay. Trì Linh Đồng đi theo Khổng Tước, phát hiện hóa ra thế giới khi trưởng thành lại muôn màu rực rỡ như vậy.

Cô quyến luyến ở những nơi này mà không biết chán, thành tích học tập tụt dốc không phanh. Khi ông Trì Minh Chi bị chủ nhiệm lớp gọi tới trường thì không thể tin nổi việc con gái luôn dẫn đầu lại đột nhiên tụt xuống thứ hạng trung bình. Bà Đàm Trân biết không thể cưỡng ép một đứa trẻ ở độ tuổi này. Hai ông bà bèn từ tốn trò chuyện với Trì Linh Đồng, nói rằng chỉ cần thành tích học tập cải thiện, thì những chuyện khác có thể được nới lỏng.

Trì Linh Đồng cũng là một đứa trẻ ngoan, lần kiểm tra sau ở lớp, cô nhảy vọt lên vị trí thứ hai, nhưng còn kém Hi Vũ một vài điểm. Trì Linh Đồng không hề tham vọng, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện vui chơi, chẳng có tâm tư đâu mà vật vã uất hận vì vài điểm ấy. Cô vừa nhảy lên vị trí thứ hai thì không động đậy thêm nữa.

Bạn học ngoa ngoắt mỉa mai Hi Vũ rằng, học bán sống bán chết nhưng cũng chỉ hơn Trì Linh Đồng có vài điểm. Người ta còn là con gái nhé, kiêu căng gì chứ? Bề ngoài Hi Vũ tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng lại rất chú ý. Có điều cậu ta có cố gắng thế nào chăng nữa, Trì Linh Đồng vẫn tựa như một đám mây đen, theo sát cậu ta như hình với bóng, gắn bó keo sơn. Đương nhiên, cậu ta cực kỳ căm phẫn.

Năm lớp mười hai ấy, trong lớp đột nhiên nổi lên làn gió yêu đương. Tựa như trước khi thế giới diệt vong, vui chơi hết mình trở thành xu thế. Buổi tối chỉ tới trường tự học một hồi rồi đôi nào đôi nấy ra sân trường hẹn hò. Khổng Tước qua lại nhập nhằng với ba nam sinh cùng một lúc, lúc hẹn hò về, bèn tỉ mỉ kể lại cho Trì Linh Đồng nghe.

Trì Linh Đồng như một vị quân sư, nhận xét này rồi hiến kế nọ cho Khổng Tước về các nam sinh, nhưng bản thân cô thì vẫn chưa để tâm tới chuyện này.

Hi Vũ “mắt cao tận trời”, ngắm không lọt đám “dong chi tục phấn” trong lớp. Cuối cùng, trong lớp chỉ còn cậu ta và Trì Linh Đồng là còn “cô đơn lẻ bóng”. Có bạn học đoán rằng hai người họ đang yêu nhau, nhưng là yêu ngầm thôi. Câu này vừa nói ra, lập tức lan truyền nhanh như gió, đến thầy giáo cũng biết. Hai người đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, ở thời kỳ quan trọng này, nhất thiết không thể đi sai đường. Thầy giáo bèn gọi hai người ra trò chuyện, nói bóng gió ám chỉ đủ đường.

Lần sau khi chạm mặt nhau thì hai người đều thấy hơi bối rối, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, vội vội vàng vàng lướt qua nhau. Càng như thế, người khác càng cảm thấy họ đang giấu giếm chuyện gì đó.

Hi Vũ bị bức ép tới mức bắt đầu để ý tới Trì Linh Đồng, để ý nhiều, tim cũng loạn nhịp. Cậu ta thấy nếu Trì Linh Đồng làm bạn gái của cậu ta thì cũng không khiến cậu ta xấu mặt. “Hay là, chúng ta “nghe theo ý dân”, tự hi sinh bản thân một lần?” Cậu ta tìm một cơ hội, giữ Trì Linh Đồng trong phòng học trống không.

Đôi mắt to tròn của Trì Linh Đồng chớp chớp mấy cái: “Được.”

Cứ thế, hai người họ như bị ép duyên, bắt đầu yêu đương dưới áp lực cực lớn của dư luận. Tuy bị bức ép một cách bất đắc dĩ nhưng niềm vui trong tình yêu vẫn khiến trái tim người ta loạn nhịp. Chỉ là sau khi tài tử và giai nhân ở bên nhau, chưa chắc đã hạnh phúc mỹ mãn; hai kẻ mạnh liên thủ không có nghĩa là thiên hạ vô địch. Hai người họ quả thực không phải người bước chung một đường. Trì Linh Đồng thích gì làm nấy, tư tưởng không tập trung, còn Hi Vũ lại rất kiêu ngạo, hay khoe mẽ và quá yêu bản thân mình.

Vừa ở bên nhau được một tuần, hội học sinh tổ chứ hội chợ bán đồ cũ, Trì Linh Đồng quyên góp một đống đồ lưu niệm du lịch, đang cười nói với bạn học thì Hi Vũ và mấy nam sinh đi tới, có một nam sinh thấy có con ốc biển màu trắng rất đẹp, tiện tay cầm lên, hỏi bao nhiêu tiền? Trì Linh Đồng còn chưa lên tiếng, Hi Vũ đã khoác tay lên vai cô, cười nói đây là gái nhà tao, anh em thích gì cứ lấy, không cần trả tiền.

Trì Linh Đồng nào đã bị đối xử thô lỗi như vậy bao giờ, tái mặt nổi cơn tức giận, suýt chút nữa thì đánh nhau với Hi Vũ. Hi Vũ cũng rất tức giận, tôi đã cho cậu danh phận trước mặt tất cả mọi người, vậy mà cậu còn không coi tôi ra gì. Phải gần một tháng, hai người đều coi đối phương như không khí.

Sau này hai người vẫn làm hòa với nhau, nhưng Hi Vũ quản lý Trì Linh Đồng càng chặt chẽ hơn. Dường như cậu ta đúc ra một cái khuôn rồi bắt ép Trì Linh Đồng khảm mình vào đó. Đặc biệt là chuyện bạn bè, cậu ta không chấp nhận được Trì Linh Đồng suốt ngày dính lấy Khổng Tước, cậu ta cảm thấy Khổng Tước như một con bướm hoa, sẽ khiến Trì Linh Đồng hư hỏng. Nhưng cậu ta không biết rằng Trì Linh Đồng đã coi Khổng Tước như thầy hướng dẫn đời sống của mình, cô cũng không phải fan hâm mộ của ai, hình tượng, nhân phẩm gì gì đó cô chẳng quan tâm, Khổng Tước mở ra một cánh cửa muôn màu muôn vẻ trước mắt cô, có thể dạy cô những thứ mà sách vở trường học không nhắc tới. Vì Khổng Tước, hai người lại cãi nhau.

Những chuyện này đều tích tụ mâu thuẫn, đường dẫn cuối cùng dẫn đến chia tay là việc Trì Linh Đồng không muốn tới Bắc Kinh học với Hi Vũ, cô nhất quyết không chịu nói lý do, không đi là không đi, hiên ngang như một chiến sĩ quả cảm. Hi Vũ nhắc nhở cô rằng, một chàng trai vừa xuất sắc vừa chung thủy như cậu ta không phải dễ dàng bắt gặp. Nhưng Trì Linh Đồng vẫn bướng bỉnh đáp, tôi chẳng lạ gì. Được lắm, chúng ta chia tay, vĩnh viễn không gặp lại! Hi Vũ nói với giọng kiêu căng ngạo mạn.

Trì Linh Đồng nhớ lại bóng lưng dần rời xa của Hi Vũ ngày hôm ấy, thẳng tắp, lạnh lùng. Từ đấy chia ly xa cách, về sau trong những kỳ nghỉ, tuy hai người cùng ở trong một thành phố nhưng lại chưa từng chạm mặt nhau. Các buổi họp lớp, cô tới thì cậu ta sẽ vắng mặt, cậu ta tới thì cô sẽ không đi.

Có lần cô gặp mẹ cậu ta, mẹ cậu ta mời cô tới nhà chơi, nói rằng khi Hi Vũ nhận được giấy báo của Đại Học Bắc Kinh, (5) không hiểu sao về tới nhà liền khóc to. Có lẽ, cô cũng hơi thích cậu ta, nhưng chút tình cảm ấy còn chưa đủ để cô bằng lòng ở bên cậu ta tới khi chẳng phân biệt được đâu là đất đâu là trời.



Giọng nói trong điện thoại nghe rất xa lạ, trầm ấm cuốn hút, rất khác với giọng nói trong ký ức của cô, Trì Linh Đồng tỏ ra nghi ngờ người này là kẻ xấu giả mạo. “Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?”

“Chuyện này có gì khó đâu, tôi thường xuyên liên hệ với Khổng Tước.” Hi Vũ cảm thấy tổn thương, “Chẳng lẽ tới giờ mà cậu vẫn còn giận tôi sao?”

Quả nhiên là con chim ăn cây tác rào cây sung kia, “Đâu có, chuyện qua lâu lắm rồi, biển cả cũng hóa nương dâu mất rồi.”

Hi Vũ thở dài một hơi: “Tôi vẫn nhớ sự tuyệt tình của cậu ngày hôm ấy. Sao cậu không nói cho tôi biết cậy say tất cả các phương tiện giao thông?”

Trì Linh Đồng cười khan: “Cũng đâu phải bản lĩnh gì hay ho mà phải đem ra khoe khoang chứ.”

“Ừm, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.”

____________________

(5). Trường đại học danh giá bậc nhất Trung Quốc.

Thuận miệng nhắc tới mà còn làm bộ như thánh tính không bằng, Trì Linh Đồng thầm khinh bỉ, “Giờ cậu đang ở đâu?”

“Thanh Đài, đi du lịch với vị hôn thê của tôi. Khi nào cậu rảnh thì cùng ăn một bữa cơm nhé?”

Trì Linh Đồng thương tiếc nghĩ, không biết con gái nhà ai mà lại xui xẻo lấy phải cậu ta, “Được, tôi mời hai người ăn cơm.”

“Nào có chuyện bắt phụ nữ phải chi tiền, cứ để...”

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Trì Linh Đồng bực bội ngắt lời cậu ta: “Tôi mời Khổng Tước và bạn trai của cô ấy là chính, cậu chỉ hưởng ké thôi, đừng bận tâm nhiều làm gì.”

“Ồ, Khổng Tước cũng ở Thanh Đài?”

“Ngày kia bay tới đây.”

“Linh Đồng...”

“Gì thế?”

Hi Vũ cười: “Đôi lúc tôi thấy rất nhớ cậu.”

Cô nghiêm túc đáp: “Câu này quả thực khiến tôi không rét mà run.”

***

Sáng sớm, mây đen giăng kín bầu trời Thái Hoa, không khí trong bộ phận thiết kế tĩnh lặng tới lạ lùng, mấy nhà thiết kế nhìn chằm chằm vào máy vi tính, khuôn mặt ai nấy ai đều cực kỳ nghiêm túc.



Trì Linh Đồng nhẹ nhàng bước vào, nhìn Trần Thần với ý dò hỏi. Trần Thần ngoắc ngoắc tay, bảo cô kề tai về phía mình. “Hôm nay nữ hoàng...” tiếng chuông điện thoại reo lên khiến Trần Thần vội bật dậy khỏi ghế.

Thư ký Chủ tịch thông báo Nhạc Tĩnh Phân gọi Trần Thần và Trì Linh Đồng lên trình diện, Trì Linh Đồng liếc nhìn xung quanh, thấy mấy nhà thiết kế khác đều thở phào nhẹ nhõm. Cô lẳng lặng lấy ra một cái gương nhỏ, xem xét lại dáng vẻ của mình còn điểm nào chưa ổn hay không.

Nhạc Tĩnh Phân đeo một chiếc kính râm lớn ngồi sau bàn của sếp, vừa mở miệng, giọng nói hơi khan, âm mũi khá nặng. “Hai giờ chiều ở khách sạn Hải Thiên, thành phố Ninh Dương có diễn ra một hội nghị đầu tư, thực ra chính là buổi kêu gọi đầu tư cho các dự án địa phương. Chiều nay hai người đi theo Phó tổng giám đốc tới đó, có kiến nghị gì khi trở về viết báo cáo cho tôi.” Mắt của chị ta dường như không được dễ chịu, đưa tay định gỡ kính ra, nhưng tay vừa chạm tới gọng kính thì lại vội rụt về.

“Chủ tịch Nhạc còn chỉ thị gì cho chúng tôi nữa không?” Trần Thần hỏi.

Nhạc Tĩnh Phân vung tay: “Hết rồi! Ừm, Tiểu Trì đừng gây chú ý nhé. Hai cô cậu ra ngoài đi!”

Hai người bước ra khỏi văn phòng, đứng trước cửa liếc mắt nhìn nhau, lẳng lặng quay về. Vừa xuống tầng, Trần Thần nghiêng người nói: “Linh Đồng, cô đoán xem, có phải Chủ tịch Nhạc đã bị kẻ thù hủy hoại nhan sắc nên mới không dám ra ngoài? Hội nghị đầu tư kiểu này, trước giờ chị ấy luôn đích thân ra trận.”

“Có lẽ chị ấy bị lây bệnh mắt gì đó!” Trì Linh Đồng chớp chớp mắt.

Trần Thần hiểu ý ngậm mồm. Quy tắc sinh tồn ở trong công ty, đó là phải giữ mồm giữ miệng, phòng ngừa tai vách mạch rừng, nếu không chết lúc nào cũng không biết.

Trì Linh Đồng xem bản đồ nội thành Ninh Dương trên mạng, xem cực kỳ tập trung, tới giờ ăn trưa, phòng làm việc đã không còn một ai. Cô cũng chẳng vội, căn tin của công ty cung cấp bữa trưa, tới sớm tới muộn đều như nhau cả thôi. Cô tới phòng vệ sinh rửa tay, khi bước ra thì va phải một người đang vội vã bước nhanh ở cửa ra vào. Vừa ngẩng lên, thấy người đó là Nhạc Tĩnh Phân, chị ta đã gỡ kính râm xuống, mắt sưng đỏ, quầng mắt tím bầm.

Trì Linh Đồng sững người, há miệng nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Nhạc Tĩnh Phân cũng bối rối như vậy, ngập ngừng chỉ lên trần nhà: “Nhà vệ sinh... phía trên đang bị tắc.” “Vâng, để em thông báo với bộ phận hậu cần.” Cô ngơ ngác tiếp lời. Nhạc Tĩnh Phân đi lướt qua cô, cô cúi đầu bước ra ngoài.

“Tiểu Trì, đừng đi kể lung tung!” Nhạc Tĩnh Phân thì thầm sau lưng cô. “Dạ!” Giọng Trì Linh Đồng rất nhỏ, nhưng đủ để Nhạc Tĩnh Phân nghe thấy.

Hội nghị đầu tư, thường thì đều tổ chức theo kiểu tiệc buf-fet, ban tổ chức sẽ phát cho khách sách tuyên truyền, đặt các bản thiết kế ở bốn phía, một vị lãnh đạo sẽ lên phát biểu khai mạc, sau đó buổi tiệc sẽ bắt đầu. Trong lúc mời rượu qua lại, mọi người sẽ đưa danh thiếp ra, tiếp xúc riêng với nhau.

Đàn ông tuấn tú, phụ nữ xinh đẹp, người phục vụ mặc áo ghi lê đen và sơ mi trắng, bưng đĩa đi qua đi lại giữa mọi người. Champagne vàng nhạt, dâu tây chín mọng, bánh chocolate nâu đậm, còn có cả cá hồi xắt mỏng và những miếng bánh mì được thái thành lát vừa đẹp mắt vừa gọn gàng.

Những trường hợp thế này, Trần Thần đã cùng ban giám đốc tham gia mấy lần, biết là ban đầu nên đi tìm người mà mình quen, sau đó nhờ bọn họ giới thiệu giúp mình. Anh ta nhanh chóng nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong đám đông, lấy một ly Champagne trên đĩa của người phục vụ, rồi nở một nụ cười mà anh ta tự cho là quyến rũ và khôn khéo, bước tới chào hỏi.

Đây là lần đầu tiên Trì Linh Đồng tham gia buổi tiệc, cô không quen biết ai, thấy Phó tổng giám đốc và Trần Thần ai nấy đều vội đi mất, ánh mắt của cô bèn rơi vào món bánh chocolate đầy hấp dẫn trên đĩa mà người phục vụ đang cầm. Cô rất kén ăn, nhưng thử thấy rất ngon, lại lấy một miếng nữa. Miệng phồng ra, ngẩng đầu lơ đãng thì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Bùi Địch Thanh. Cô cố nuốt thật nhanh, suýt nữa thì mắc nghẹn. Còn chưa nuốt xong, Bùi Địch Thanh đã bước tới trước mặt cô, đưa ly rượu lên với ý chào hỏi.

“Chào anh, Tổng giám đốc Bùi.” Trì Linh Đồng chào lại, giọng nói hàm hàm hồ hồ, cô nhìn chằm chằm vào những người phục vụ, xem trên đĩa của ai có đồ uống.

“Uống một ly Champagne chứ?” Bùi Địch Thanh thấy cô như vậy, khẽ mỉm cười.

“Không, tôi uống thứ này thôi.” Cô tươi cười vui vẻ, thấy một người phục vụ đang bưng nước chanh bèn lấy một cốc, uống một hớp lớn, rốt cuộc an toàn nuốt xong món bánh vào bụng.

“Cô đã suy nghĩ về đề nghị của tôi chưa?” Bùi Địch Thanh nghiêng người, tránh đường cho một đôi nam nữ sóng vai bước qua.

Trì Linh Đồng còn chưa đáp lại, đã thấy Trần Thần đang đứng sau lưng Bùi Địch Thanh nháy mắt với cô. “Vị này là?” Trần Thần lịch sự hỏi.
Bình Luận (0)
Comment