Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 104

Ánh đèn mờ mịt, thang máy chạy lên tầng cao nhất.

Cô chỉ dám nhìn mũi chân của mình, nhớ lại vừa rồi mới…

Một đoạn nhạc jazz vừa vang lên dưới bãi đỗ xe.

Cô nói cô muốn uống một ly rượu đỏ ngâm quế và đinh hương, được đun âm ấm trên ngọn lửa mùa đông.

Làm nhiệt độ cơ thể cô tăng lên, mặt đỏ, tim run.

Đầu ngón tay lạnh ngắt của anh giống như mấy viên đá rơi vào ly rượu đỏ, phá hỏng mối quan hệ giữa hai người có nhiệt độ cơ thể khác nhau.

Cô chưa từng học cách hôn, chỉ biết nghiêng đầu như trên phim.

“Nhắm mắt lại.” Trong đêm tối nguy hiểm che chắn cả gương mặt anh, anh ra lệnh cho cô.

Trong canh bạc chủ động và thao túng mà anh mang đến, cô yếu thế hơn, ban đầu cô sửng sốt và bối rối vì làn môi mềm mại của anh xâm nhập sâu hơn, trở thành sự nghẹt thở lạnh người.

Cô căng thẳng trong vô thức.

“Hừ ——”

Cô nghe anh thấp giọng hừ một tiếng.

“Xin…xin lỗi…” Cô vô thức cắn răng.

Nhưng cô chưa kịp dứt lời, anh đã ngẩng đầu tiếp tục ——

Không rút kinh nghiệm, thậm chí còn có xu hướng tự ngược đãi bản thân, vui vẻ mở rộng lãnh thổ của mình.

Chiếc xe chật hẹp giống như thùng chứa đồ kín gió, nguồn không khí duy nhất bị hai người họ tước đoạt, giống như họ không có thời gian để lấy hơi.

Nụ hôn của anh không dịu dàng, đôi môi không có mùi rượu, chỉ có mùi trà nhàn nhạt.

Thật gây nghiện.

Một trận tuyết lớn rơi xuống bãi đỗ xe.

Giữa một đêm vừa rõ ràng vừa mông lung, trong lúc họ nghiêng đầu, hình như cô nhìn thấy bông tuyết rơi xuống từ bầu trời.

Giữa một đêm mất lý trí và hỗn loạn như vậy, Quảng Đông chưa từng đón tuyết trong ký ức của cô, vậy mà bây giờ bông tuyết lại bắt đầu rơi xuống.

Thang máy kêu lên một tiếng.

Cánh cửa mở ra.

Anh nắm chặt tay cô, đi ra ngoài thật nhanh.

Trong hành lang chật hẹp, hai người họ giống như người lưu vong trốn tránh kẻ thù, vội vàng lại ăn ý bước về cùng một hướng.

Sau khi quẹt thẻ mở cửa, anh vội vàng đóng cửa lại, giây tiếp theo, anh đè cô vào cửa mà hôn.

Lúc đó, anh nhẹ nhàng bế cô lên, bù đắp chênh lệch chiều cao giữa hai người họ.

Mọi thứ thật mơ hồ.

Hai người đều không nói gì, trong mắt chỉ có khao khát thành thật với đối phương.

Trong lúc hôn cô, anh loay hoay lần mò công tắc đèn:

“Tiên…tiên sinh…” Cô không dám để anh bật đèn, chỉ run rẩy vươn tay ngăn cản anh.

“Không bật đèn sao?”

“Không… Đừng…”

“Vậy thì anh không thể nhìn thấy gì cả.”

“Em thích không nhìn thấy gì.”

“Anh không thể nhìn thấy mặt em, A Li.”

Anh dừng một lát: “Anh không thể…không thể phán đoán sức lực của anh…dựa trên sắc mặt của em.”

“Vậy, vậy… Có lẽ anh nghe giọng em cũng được.”

Chỉ có ánh đèn thành thị bên ngoài lẻn vào trong, nghe thấy lời này, anh cười khẽ: “Ai dạy em thế?”

“Em, em tự đoán.”

“Em nhạy cảm vậy sao?”

“Em…” Cô im lặng, hai tay vẫn ôm anh, gương mặt ửng đỏ gục xuống, không biết nói gì.

“Được rồi, anh hiểu. Anh sẽ lắng nghe cẩn thận.” Anh tiến về phía trước hai bước, nhấc cô lên cao một chút, nhìn cổ cô, “Em ngoan ngoãn tự tay cởi bộ quần áo này được không?”

“Tự tay em sao?”

“Ừ, em thấy rồi đấy, anh không rảnh tay, nếu anh buông em ra, em sẽ ngã xuống.”

“Vậy anh không được nhìn.” Cô nhỏ giọng nói như vậy, sau đó tự ra tay.

Cô vừa cởi áo, bàn tay lạnh như băng của anh lại chạm vào.

Lông tơ của cô dựng ngược, cô cuống cuồng gọi tên anh: “Dịch Thính Sanh, anh…anh vừa nói không rảnh tay mà!”

“Thỉnh thoảng anh cũng nói dối đấy.” Nhưng anh không thấy xấu hổ, còn được nước làm tới.

Khung cảnh trước mắt vừa mơ hồ vừa rõ ràng, sau khi có thể chiếm toàn bộ quyền kiểm soát, dục vọng càng làm cho thanh âm của anh trầm thấp hơn trong màn đêm nồng đậm.

Anh xoay người đi vào phòng, bật đèn đầu giường lên.

Mây trắng mềm mại bao bọc cả người cô, lúc ánh sáng mờ mịt tỏa ra, cô vô thức che mắt: “Em nói đừng bật đèn mà?”

Trong căn phòng tràn ngập pheromone, tâm tư thiếu nữ cũng làm cô xấu hổ.

Anh lại nóng lòng nhìn thấy sắc mặt của cô.

Có khi họ là hai đường thẳng song song, có khi lại vuông góc.

Tuyết bên ngoài ngày càng nặng hạt, nhuộm màu ánh sáng rực rỡ trong đêm, chậm rãi phiêu đãng vào nhân gian.

Bên cửa sổ trong căn phòng suite được bày trí nhã nhặn của khách sạn quốc tế, anh nghiêm túc như đang sửa chữa một chiếc đồng hồ.

Kể từ khi xuất xưởng, có lẽ chiếc đồng hồ này chưa từng trải qua một cuộc sửa chữa từ đầu đến cuối như thế này.

Kim giờ và kim phút trên mặt đồng hồ trắng hồng mở rộng hơn chín mươi độ.

Thợ sửa đồng hồ dùng cây nhíp tinh xảo để tách lớp kính ra, sau đó dùng dụng cụ để thêm dầu bôi trơn đặc biệt vào trong cấu trúc phức tạp của chiếc đồng hồ… Tới tới lui lui, thời gian dừng lại giống như đại dương hoang vắng không có điểm cuối.

Cái bóng run rẩy của kim đồng hồ rơi xuống mặt đất, giống như gợn sóng mùa đông bị một người nào đó đánh cho vỡ tan.

Bàn chân nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Giống như máy bay rẽ qua tầng mây, giống như con tàu xuyên qua đường hầm.

——

Thật lạ lùng.

Mặc dù mấy ngày nay họ sống dưới một mái nhà, nhưng hai người đều ở phòng riêng, chưa từng có bước ngoặt thế này.

Trước đây họ luôn giữ khoảng cách, sự thân mật lớn nhất cũng chỉ là anh ôm cô.

Nhưng mà, trong vòng chưa đầy mười hai tiếng, tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Thân thể chưa kịp thích ứng, làm cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng tỉnh giấc, Đông Văn Li lại nhìn thấy gương mặt yên bình của anh.

Hình như anh đã thức dậy từ lâu rồi, đang nghiêng đầu nhìn cô, một tay còn vòng qua người cô, cô ngủ trong lòng anh.

“Dậy rồi à?” Anh đưa tay xoa mặt cô.

Cô đỏ mặt, nghĩ đến chuyện tối qua.

“Có đói bụng không, dậy ăn một chút đi.”

Cô vẫn im lặng.

“Còn không dám nhìn anh sao?” Anh lại nằm xuống, nâng cằm cô lên, “Sao thế, không vui à, em nghĩ tình cảm của chúng ta biến chất, không biết phải tiếp nhận anh thế nào sao?”

Cô quay mặt đi, che chắn bản thân thật chặt, giống như mọi tâm sự của cô đều bị nhìn thấu, cô nhỏ giọng nói: “Sao cái gì anh cũng biết thế?”

“Anh biết cái gì?” Anh ghé đến gần, “Dù sao anh cũng đã biết một số bí mật mà trước đây anh không biết.”

“Là cái gì?” Cô không quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn sang.

“Chẳng hạn như, có người cảm thấy dễ chịu thì lại thích cắn người khác, có người cảm thấy dễ chịu lại còn rơi nước mắt…”

Đông Văn Li vội vàng quay đầu, che miệng anh lại: “Không cho anh nói như vậy, cũng không cho anh nhớ đến chuyện đó.”

Cái này giống như rơi vào bẫy của anh, anh dang tay đợi cô rúc vào lòng, cười nói: “Không cho nói, cũng không cho nhớ, vậy làm sao anh biểu đạt tình yêu của anh được?”

Mái tóc mềm mại của thiếu nữ chạm vào cằm anh, giọng nói của cô nghèn nghẹn trong lồng ngực anh: “Yêu cái gì, anh yêu ai?”

“Yêu em.” Anh tiện tay xoa đầu cô.

“Anh yêu em sao?” Cô ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi anh, “Tiên sinh, anh nói là em sao?”

Cô mở to hai mắt, chân thành hỏi anh, ngạc nhiên vì anh nói ra lời này.

Anh nhíu mày, đưa tay gõ đầu cô một cái: “Đông Văn Li, trong lòng em, anh là một người tùy tiện như vậy sao, không yêu mà ngủ cùng à?”

“Nhưng hai chúng ta rất khác biệt.” Cô đưa tay chống đầu.

“Sao đêm qua em không nói như vậy?” Anh nhướng mày, nhàn nhạt liếc cô, “Sao thế, bây giờ lại muốn chối bỏ à?”

“Sao anh có thể nghĩ em như vậy chứ?” Cô hơi bất mãn, “Em rất có trách nhiệm với cảm xúc của mình, anh nói anh yêu em, đương nhiên là em rất hạnh phúc, nhưng cũng muốn khuyên nhủ trước.”

Anh nhíu mày: “Khuyên nhủ cái gì?”

“Anh là thương nhân trở mặt như lật bánh tráng, em chỉ là sinh viên nghèo còn đi học, trước đây anh đối xử tốt với em, em rất biết ơn lòng tốt đó, em định đợi đến khi tốt nghiệp, có đủ năng lực rồi thì sẽ trả ơn cho anh. Bây giờ thì tốt rồi, anh nói anh yêu em, vậy em có còn phải trả ơn cho anh không?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em làm chuyện của em, anh làm chuyện của anh, không ảnh hưởng đến nhau.”

“Vậy em không thể yêu đương với anh được, có đúng không?”

“Sao lại không thể?”

Đông Văn Li còn đang sửng sốt vì mối quan hệ giữa hai người họ thay đổi như vậy, đầu óc cô ra sức tìm một cái cớ.

“Ừm… Trước đây chúng ta rất khác nhau, anh, anh sắp ba mươi!”

“Anh chỉ hơi lớn hơn em một chút, nhưng đa số thanh niên đầu hai mươi đều rất liều lĩnh, sự nghiệp vừa bắt đầu, anh thì khá hơn một chút, những năm bấp bênh phải dựa vào chính mình cũng đã qua, bây giờ anh độc lập về tài chính, chuyện làm ăn cũng phát triển đều đều. Chuyện này cho thấy lớn tuổi một chút cũng có ưu thế.”

Anh thật sự có thể đưa ra một câu trả lời hoàn hảo vậy sao?

“Vậy… Trải nghiệm của chúng ta khác nhau, nếu chúng ta ở bên nhau, em không thể bắt kịp lối sống say mê vàng son, vung tiền như rác, anh cũng không hiểu sự khổ sở của em khi phải vật lộn để có cơm ăn áo mặc.”

“Xem kìa, nếu em thật sự không bắt kịp, anh thật sự không hiểu, vậy chúng ta còn có ngày hôm nay sao? Người người đều bình đẳng, xuất thân của mỗi người là độc nhất vô nhị, mọi sở thích đều đáng được tôn trọng. Đợi đã, say mê vàng son, có phải là một từ xấu không?”

“Bình thường.” Cô trả lời, “Em tôn trọng sở thích say mê vàng son của anh.”

“Em bớt làm anh tổn thương đi.”

Đông Văn Li: “Còn có chuyện này…”

“Chuyện gì?”

Đông Văn Li nghĩ ngợi một hồi: “Nếu như anh gặp một người làm anh thích hơn thì sao, một người tốt hơn em?”

“Trên thế giới này vẫn có người như vậy sao?” Anh nhẹ nhàng nói, “Vậy anh phải gặp người đó thôi.”

“Sao anh lại như vậy chứ?” Đông Văn Li cố đẩy anh ra.

Ý định trêu chọc cô đã thành công, anh bật cười, ôm cô vào lòng: “Ngốc.”

“Không liên quan đến sự xúc động đêm qua, anh thật sự yêu em.” Anh thì thầm bên tai cô.

“Nói ra cũng thấy kỳ lạ, không biết tại sao anh luôn có cảm giác anh đã gặp em ở một không gian và thời gian khác, giữa hai ta xảy ra rất nhiều chuyện.”

“Trong câu chuyện đó, hình như chúng ta tình cờ gặp nhau trên con đường ẩm ướt trong lúc phiêu bạt, yêu nhau trong căn phòng nhỏ nhìn ra mấy gốc cây cao lớn, xanh tươi, che khuất mặt trời nhờ vào mùa mưa, sau đó lại chia xa trên đại lộ Champs-Elysées sau một trận tuyết rơi nặng hạt.”

“Câu chuyện của chúng ta diễn ra ở rất nhiều nơi, ở Sài Gòn, ở Hà Nội, hoặc là ở Paris, Bắc Kinh, hoặc là ở Hồng Kông.”

“Chúng ta còn vượt qua núi sông cùng năm tháng, rất, rất nhiều năm…”

“Đó là một cảm giác thật kỳ lạ, giống như chúng ta đã yêu nhau nhiều năm.”

“Cho nên mỗi khi nhìn thấy em, anh đều muốn nói với em.”

“Anh yêu em.”

Anh cúi đầu, ngón tay anh chạm vào khóe mắt cô, thanh âm trầm khàn: “Rất yêu, rất yêu em.”

Bình Luận (0)
Comment