Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 11

Đông Văn Li biết đến gần kẻ mạnh cũng giống như đến gần đống lửa đang cháy giữa đêm, mặc dù khi được sưởi ấm cũng sẽ cảm thấy ấm áp, nhưng lúc nào cũng phải tỉnh táo, tránh bị ngọn lửa kia thiêu đốt.

Chẳng hạn như bây giờ, lời anh nói giống như ma thuật không thể chối từ.

Cô không kiểm soát được chân mình, chỉ biết đi đến. Nước vẫn còn chảy xuống từ tóc cô, sau lớp áo choàng tắm rộng lớn lại không có gì, giống như lúc cô mới chào đời, sạch sẽ bước vào thế giới này, tiếp nhận mọi câu chuyện mà số phận đã sắp đặt cho cô.

Nhưng anh chỉ lấy ra một đôi dép bông sạch sẽ từ kệ giày bên cạnh, đưa cho cô, “Sàn nhà lạnh.”

Lúc anh cúi người, mặc dù cánh tay đang vươn ra của anh không chạm vào cô, nhưng tư thế cúi người làm lộ gò má của anh trước mắt cô. Lúc anh đứng dậy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên gương mặt anh, nếu như giơ tay lên, cô có thể chạm vào những đường nét đó.

Nhưng sự gần gũi này nhanh chóng biến mất.

Cô mang dép lê, cảm thấy ấm áp, mềm mại, giống như bước đi trên mây. Đó là lần đầu tiên cô biết, hóa ra đám mây cũng có thể dùng làm đế giày, không kiềm lòng được mà bước đi mấy bước, đáy mắt tràn ngập sự tò mò và thỏa mãn, lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện người trước mặt đang nhìn chiếc bánh hoa hồng vụn vỡ.

“Tôi còn tưởng cô A Li chỉ nói lời khách sáo với tôi.” Anh bắt chước cách thím Nại gọi cô, hình như đang tiếc nuối, anh đưa tay cầm lấy chiếc hộp giấy trước mặt.

Đó là giao kèo, Đông Văn Li thầm xác nhận trong lòng một lần nữa, sau đó cô nhìn về phía bánh hoa hồng, tiếc nuối nói, “Ướt rồi, chắc là không ngon.”

Anh không nghĩ cô đi cả quãng đường chỉ để đưa cho anh cái này, còn tưởng cô bé vui vẻ nên thuận miệng nói ra, giống hệt như con cháu trong những gia đình anh đã từng gặp qua, hôm nay nghĩ thế này, ngày mai lại nói thế kia, mỗi ngày đều khó đoán.

Nhưng dù sao cô cũng không phải là một cô gái lớn lên trong hoàn cảnh muốn sao được vậy như thế, nhìn thấy cô đợi chờ giữa mưa to, sau khi bị hiểu lầm cũng chỉ run rẩy nói ra đầu đuôi, không một lời trách móc, như vậy cũng đủ hiểu, đối với cô mà nói, lời hứa là một điều cô vô cùng xem trọng.

“Xin lỗi.” Anh nói.

“Không sao.” Cô lắc đầu, sau đó nói, giống như chủ động, ân cần, “Lần sau tôi có thể làm lại.”

Vậy là anh không nếm thử chiếc bánh ẩm ướt, chỉ hỏi cô:

“Có đói không?”

Cô lắc đầu, nhưng bụng kêu lên.

Anh cười khẽ, tạo cơ hội cho cô: “Tôi đói, cô A Li có thể dùng bữa cùng tôi được không?”

Đông Văn Li: “Giá mà ngài hỏi tôi như vậy lúc đưa tôi lên thuyền.”

Vậy là anh nở nụ cười, bước đến bàn trà, cầm điện thoại đưa lên tai, tay áo vẫn xắn lên, anh nhìn cô, nói: “Như vậy là thù dai đấy.”

*

Bữa tối đến, là món Tây, Đông Văn Li không quen lắm.

Đây là lần đầu tiên Đông Văn Li ăn cùng anh, cũng là lần đầu tiên cô ăn món Tây. Thịt bò cắt ra còn ch ảy nước máu đỏ làm cô hơi mất tự nhiên, cách dùng dao nĩa cũng làm cô hơi lúng túng, cuối cùng cô chỉ ghim miếng bông cải xanh bên cạnh thịt bò, nhai mấy cái đã kết luận là nhạt nhẽo.

Vậy là cô nhai thêm mấy lần nữa, nuốt xuống, từ trong khóe mắt, cô nhìn thấy động tác của người đàn ông trước mặt.

Dao nĩa không nghe lời, vào tay anh cũng trở nên tao nhã, lên xuống gọn gàng, gân và thịt tách rời, làm cô suy đoán hẳn là anh luôn luôn dùng dao nĩa, hẳn là anh được sinh ở bờ bên kia của đại dương, hẳn là anh trưởng thành trong thời đại thay đổi văn hóa ở châu Âu.

Cô ngây người, tình cờ chạm mắt với anh.

Cô vội vàng né tránh, bắt chước anh, lại cầm dao nĩa lên, định đấu tranh với thức ăn đáng sợ trên đ ĩa một lần nữa, nhưng đ ĩa thịt anh vừa cắt lại xuất hiện trước mặt cô.

Đông Văn Li ngước mắt.

Anh tự rót cho mình một ly rượu đỏ, không ngẩng đầu, chỉ nói: “Ăn đi.”

Miếng bít tết được cắt gọn gàng, lịch sự bày ra trước mắt cô, thớ thịt bò được cắt ra rất ngay ngắn, trải qua phản ứng Maillard (*), nó tỏa ra hương thơm tự nhiên.

(*) Phản ứng Maillard hay phản ứng hóa nâu là phản ứng hóa học giữa các amino acid và đường trong khi nấu nướng giúp tạo ra các hợp chất có mùi vị và màu sắc đặc trưng, làm tăng hương vị và giá trị thực phẩm (ở đây có thể hiểu nôm na là phản ứng tạo ra sắc tố màu nâu trong thịt nấu chín).

Cô do dự một lát, cuối cùng nhích ghế vào, cẩn thận cầm nĩa ăn thử.

Thịt bò nhập khẩu, bên trong còn hơi đỏ, ăn vào lại mềm mại bất ngờ.

“Ngon quá.” Cô tán dương.

Tiên sinh nhìn cô, cô vẫn mặc áo choàng rộng lớn, vừa nói vừa gật gù.

Cô lại đưa một miếng khác vào miệng, híp mắt lại, lúc nuốt vào lại không khỏi vươn bàn chân từ trong áo choàng tắm ra đưng đưa, bộc lộ rõ ràng tâm tư thiếu nữ.

Cũng rất dễ thỏa mãn.

“Ngài không ăn sao?” Cô ghim miếng thịt bò, ngẩng đầu nhìn anh, cái miệng phồng lên, không khác nào cá nóc.

Tuy anh không đến nỗi bảo thủ, nhưng vẫn hờ hững nhìn cô, nói, “Tôi nhớ người Trung Quốc xưa có câu, ăn không nói, ngủ không nói.”

Cô ăn ngon, đương nhiên tâm tình cũng tốt lên, cô cầm nĩa bằng tay phải, nói năng có bài bản hẳn hoi: “Tiên sinh, lúc ăn cơm, người Trung Quốc chúng ta luôn nói chuyện với nhau thế này, như vậy thể hiện tình cảm rất tốt.”

Cầm nĩa, vừa ăn vừa nói, thế này không phù hợp với lễ nghi phương Tây, nhưng anh không chỉnh đốn cô, chỉ nhìn cô, giống như mặc dù không đồng tình, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cô nói chuyện.

“Ngài không ăn sao?” Cô kiên trì lặp lại.

“Không, cô ăn đi.” Anh ngồi đối diện, nhấm nháp rượu.

Mấy hạt bụi ẩm ướt quẩn quanh trong không khí, thừa dịp mưa to trút xuống, chúng thoát khỏi sông Mê Kông.

Không gian lớn như vậy, chỉ có chiếc bàn này là có ánh nến lập lòe, tiên sinh ngồi đối diện cô, cầm ly rượu đỏ, lúc ngầng đầu, rượu chảy xuống cổ họng, anh khẽ nheo mắt, dáng vẻ hơi mê hoặc, giống như rượu là một thứ gì đó cực kỳ ngọt ngào.

Đó là thứ làm anh mê mệt sao?

Vậy là cô nhìn anh chăm chú.

Anh phát hiện ra, giơ tay lên, giống như lễ nghi bình thường, anh hỏi: “Muốn thử một chút không?”

Cô gật đầu cật lực, vẻ mặt giống hệt như chó con gầy yếu nhìn thấy xương, hai mắt long lanh.

Anh không ngờ cô không khách sáo, vậy là anh giơ tay, rót rượu cho cô.

Cô cầm lấy, cũng ngẩng đầu, lúc rượu chạm vào, đầu lưỡi có cảm giác hơi cay, nhưng uống thêm mấy ngụm lại tràn ngập vị đắng pha với một chút vị ngọt, đó là một cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, lý trí nói khó uống, nhưng tế bào trên đầu lưỡi cô lại thèm thuồng.

“Cho tôi thêm một chút đi.” Cô uống xong, đưa ly rỗng sang xin thêm, ánh mắt giống như con chó xấu xí buồn cười của cô.

Anh lắc đầu: “Rượu này mạnh.”

“Tiên sinh, bánh hoa hồng kia là do tôi tự làm. Bọn chúng sinh trưởng không dễ dàng gì, sau khi bị làm thành bánh, chúng chịu cảnh đầu lìa khỏi xác, lẽ ra phải được bồi thường.” Cô chắp tay trước ngực, tỏ vẻ thê thảm.

Anh cười, ăn no còn uống một chút rượu, cô bắt đầu gây khó dễ cho người khác rồi.

Nhưng lời cô nói cũng không sai, trong chuyện này, anh đuối lý.

Có lẽ cũng không sao, mấy ngày nay cô buồn bã, chắc là đã rất lâu rồi mới được biểu đạt cái mình muốn một cách thẳng thắn và chân thành như vậy.

Cuối cùng anh mềm lòng, rót thêm rượu cho cô.

Cô vui vẻ nhận lấy, uống ừng ực như uống nước lã.

“Từ từ thôi.”

Cô uống một ngụm hơn nửa ly, đặt ly xuống, mở to mắt, gương mặt cô bắt đầu ửng đỏ.

Anh nhíu mày, phán đoán có lẽ tửu lượng của cô không tốt, nhưng vẫn không cam tâm tịch thu ly rượu trước mặt cô.

Anh đành phải thuận theo ý cô, ngồi trước mặt cô nhấp rượu, nhìn cô uống.

Có một số bài học, phải rơi xuống vũng bùn, phải trải qua khổ sở rồi mới nhớ được.

Đợi đến lúc cô đau đầu, nhức mắt là biết ngay có uống được rượu này hay không.

Vậy là anh để cô uống, nhìn cô ngồi đối diện mình, cô càng uống càng nói ra nhiều bí mật.

Cô nói mình đến từ Trung Quốc, cô đỏ mặt, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, “Tiên sinh, ngài có biết Trung Quốc không?”

“Biết.”

“Ngài đã từng đến Trung Quốc chưa?”

Anh do dự một lát, sau đó nâng ly rượu bên cạnh, “Chưa.”

“Vậy tại sao ngài lại nói tiếng Trung giỏi như vậy?”

“Hồi còn nhỏ, tôi có một gia sư tiếng Trung.”

“Chẳng trách sao.” Cô gật đầu, da mặt ửng đỏ, hai mắt bắt đầu trở nên chậm chạp, cô gác gò má lên cánh tay, ngước mắt nhìn anh.

Sợi tóc rũ xuống trán cô vẫn chưa khô hẳn, lọn tóc hơi xoăn dính vào da cô, đường nét gương mặt trong trẻo, sạch sẽ, hiền lành, hoàn toàn khác với những lần cô né tránh lúc tỉnh táo, lúc cô ngà ngà say thế này, cô lại thẳng thắn hơn, mạnh dạn hơn.

“Sao thế?” Anh nhìn thấy trong mắt cô có điều muốn hỏi.

“Vậy ngài có hiểu tiếng Quảng Đông không?” Cô chậm rãi nói, từng từ từng chữ.

“Tiếng Quảng Đông, tiếng của quê hương tôi.” Cô nói bằng tiếng Quảng Đông.

Lúc nói tiếng Quảng Đông, cô linh hoạt hơn khi nói tiếng phổ thông, phát âm còn mang theo một chút hồn nhiên, ngay cả ngữ điệu cũng rất mềm mại.

Anh không nói gì.

“Ngài có hiểu không?”

Anh không trả lời.

“Ngài có hiểu không?” Cô lặp lại, cả người hướng về phía trước, giống như đang đợi câu trả lời. Cô sốt ruột, gương mặt ghé đến gần hơn một chút, làm đường nét càng xuất hiện rõ ràng trước mặt anh.

Anh hơi nghiêng người về phía trước, cô tiến đến gần, anh cũng không lùi lại, người đối diện vượt qua lãnh thổ của anh, anh vẫn giữ nguyên vị trí cũ, làm cho khoảng cách giữa hai người họ trở nên rất gần.

Ánh mắt của anh hướng về đôi mắt màu hổ phách và nốt ruồi trên chóp mũi của người đối diện, anh dùng giọng điệu dạy dỗ, gọi đầy đủ tên cô: “Đông Văn Li.”

Ý định ban đầu của anh là dạy cho cô có say cũng đừng ngang ngược, kiểm soát lời nói và hành động của mình.

Nhưng cô gái trước mặt không hiểu ý tứ nhắc nhở của anh, cho nên cũng không biết cảnh giác, còn ghé đến gần hơn một chút, nói từng chữ, từng chữ:

“Dịch, Thính, Sanh.”

Cô nói tiếng Quảng Đông.

“Dịch Thính Sanh ——”

Cô dùng tiếng Quảng Đông êm tai để gọi anh.

Bình Luận (0)
Comment