Ngày đó, Đông Văn Li không nhìn thấy tiên sinh trên du thuyền.
Có lẽ anh không có thời gian ngắm nhìn sông chảy ra biển cả bao la hùng vĩ ngoài cửa sổ giống như cô, đối với anh, chiếc du thuyền này chỉ là công cụ để thỏa mãn bản tính của xã hội trong thế giới phù hoa.
Mãi đến khi du thuyền cập bến, từng chiếc xe đen vuông vức đến đón các vị khách cao quý, Đông Văn Li mới thay sang quần áo đen xám rẻ tiền trước đó, đi xuống thuyền.
Du thuyền phát ra một tiếng còi dài, cô quay đầu nhìn lại, giống hệt như tiếng chuông nửa đêm trong câu chuyện về cô bé Lọ Lem, tượng trưng cho sự tan biến của ma thuật. Nhưng khác ở chỗ cô không để lại chiếc giày thủy tinh nào, trên đời này cũng không xuất hiện một hoàng tử đi khắp thế giới để tìm cô.
Cổ tích tươi đẹp là vì nó gửi gắm những niềm khao khát chưa bao giờ thành hiện thực.
Nhưng thật ra hiện thực của cô cũng tốt hơn một chút, bởi vì cô vừa xuống thuyền đã thấy Nguyễn Yên chạy chiếc xe của Đông Cốc Châu đến đón cô.
Còn mang theo một chiếc mũ bảo hiểm cho cô.
“Cái này là loại dành cho trẻ con à?” Đông Văn Li cài mũ bảo hiểm, “Yên Yên, chị ham rẻ nên mua loại nhỏ à?”
“Có mũ là tốt rồi.” Nguyễn Yên buông tay lái, chống chân giữ vững xe, đưa tay chỉnh mũ cho Đông Văn Li, “Cái này không tốt sao, em hợp với loại dành cho trẻ con đấy.”
Đông Văn Li liếc cô ấy.
“Đồ vô ơn, chị đi cả quãng đường đến đây đón em đấy.” Nguyễn Yên khoanh tay ngồi trên xe, từ trên cao nhìn xuống, “Đi cả quãng đường đến đây kéo em ra khỏi mộng đẹp mềm mại, trở về hiện thực tàn khốc.”
Đông Văn Li mặc kệ cô ấy, ngồi lên xe, “Chị nói vậy hơi khó nghe đấy, Yên Yên.”
“Không phải là khó nghe, đi trên du thuyền xa hoa hết mấy ngày, ai mà không say đắm, để chị nhìn em xem ——” Cô ấy quay đầu lại, đưa tay giữ cằm của Đông Văn Li, buộc cô mở to mắt, “Phú quý mê hoặc đôi mắt em, em có hiểu không?”
Đông Văn Li ngơ ngác gật đầu: “Em hiểu, em không bị mê hoặc.”
“Ha ha ha ha ha.” Cô đáng yêu như vậy, Nguyễn Yên cũng mềm lòng, cô ấy buông ra, hai tay đặt lên tay lái, lại hỏi cô, “Người giàu trông như thế nào.”
“Chủ yếu là người phương Tây, cũng có vài người châu Á.” Đông Văn Li nghĩ ngợi một lát, trả lời.
“Có ai giống như chị, không giống Tây, cũng không giống châu Á không?” Nguyễn Yên nổ máy xe.
Đông Văn Li nghĩ ngợi, lắc đầu, sau đó lại nói, “Yên Yên, chị vừa giống Tây, vừa giống châu Á.”
Cô gái phía trước bật cười: “Vậy chung quy lại, chị cũng là người giàu.”
“Chị sẽ trở thành người giàu.” Đông Văn Li khẳng định.
“Cảm ơn lời chúc của em, bé cưng.” Nguyễn Yên phóng khoáng lắc tóc, chuẩn bị đội mũ bảo hiểm, “Nhưng ngày nào bà đây cũng mất tiền, Sài Gòn lớn như vậy, tìm một tay trống cũng không ra.”
“Cứ tìm từ từ, không chừng cao thủ ở ngoài kia.”
“Đừng nói về chị nữa.” Nguyễn Yên lái chủ đề về Đông Văn Li, “Đúng rồi, A Li, báo tin tốt cho em, mấy ngày nay chị quan sát được, cô của em đã bảo đám người canh chừng em ở Chợ Lớn rút lui rồi.”
“Phải không?” Đông Văn Li ngạc nhiên, “Thật sao?”
“Cũng bình thường thôi, một đứa con gái nhỏ xíu thì làm gì có giá trị lợi dụng đối với mụ phù thủy già đó? Tìm em không được thì đi thôi.”
Đông Văn Li ngồi phía sau tròn mắt: “Bây giờ em cũng không rõ là chị đang xúc phạm em hay là xúc phạm cô của em nữa.”
Nguyễn Yên chỉnh mũ, hơi ngả người ra sau, “Ý em là sao, hay là chị tiếp tục đưa em về nhà quý tộc nhé?”
Đông Văn Li ngây người, lắc đầu, nhích đến gần Nguyễn Yên, cô nhíu màu, muốn nắm lấy vạt áo trên eo cô ấy, lại không nắm được: “Không được, Yên Yên, chị đưa em về Chợ Lớn đi, em cũng không thể trốn ở nhà tiên sinh cả đời được, đúng không?”
“Nếu anh ấy bằng lòng cho em trốn cả đời, chị thấy cũng tốt.”
“Chị can đảm quá, Yên Yên, mau đi thôi.” Đông Văn Li nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, “Đằng sau đang kẹt xe.”
“Vậy em ngồi đàng hoàng, chị cho em cảm nhận chiếc xe tốc độ nhất Sài Gòn!”
Nguyễn Yên dứt lời, nổ máy xe, Đông Văn Li kêu lên một tiếng, vội vàng ôm eo cô ấy.
*
Sài Gòn kẹt xe nghiêm trọng.
“Chiếc xe tốc độ nhất Sài Gòn” của Nguyễn Yên cũng không làm được gì.
Đông Văn Li tạm biệt Nguyễn Yên ở đầu đường, hòa mình vào đám đông, đi vào hẻm nhỏ đã từng là nhà của hai cha con cô.
Cửa khóa, cô lấy chiếc chìa khóa mà mình luôn mang bên người, vặn hai cái, mở cánh cửa màu xanh rỉ sét.
Ánh sáng từ từ luồn lách vào căn phòng ẩm thấp.
Mấy hạt bụi tí hon bay tứ tung trong ánh sáng, từ từ dừng lại.
Ánh đèn bên ngoài chiếu vào, cái bóng của Đông Văn Li ngả bên bệ cửa.
Là căn nhà âm u, vô hồn, ẩm ướt từ sau khi cô rời đi.
Sài Gòn cũng như vậy, một năm chỉ có hai mùa, luân chuyển giữa mùa mưa và mùa khô.
Cô bước vào, mở tất cả cánh cửa và cửa sổ có thể mở, chớp mắt một cái, không khí nóng bức bên ngoài tràn vào căn nhà, nhưng vẫn không thể xua đi hơi ẩm, vậy là cô chỉ biết nhoài người ra cửa sổ hít một hơi, nhìn cây chuối tây cao lớn bên ngoài.
Ngày đó Đông Cốc Châu không trở về, bão quét qua làm nó bật gốc, nhưng nó vẫn sống đến bây giờ.
Con chó gầy gò chạy về bên bệ cửa sổ thấp, nhảy qua người đang đứng bên bệ cửa sổ, ngoắc ngoắc đuôi.
Đông Văn Li cười, cô biết Lai Phúc luôn luôn biết đường về nhà.
Cô lại nhìn ra cây chuối tây, nó vẫn xanh ngát, là màu sắc tươi đẹp nhất giữa không gian tối tăm, rỉ sét cùng với quần áo cũ kỹ, lỗi thời của cô.
Tự dưng Đông Văn Li nghĩ đến chiếc váy trắng được xếp gọn gàng, đặt trong chiếc túi vải sạch sẽ của cô.
Nếu cô mặc nó, dù cho cô đang nhoài người bên khung cửa sổ cũ kỹ, không trang trí, xanh trắng giao thoa cũng tạo nên một khung cảnh rất khác.
Nhưng cô không lựa chọn mặc nó lần nữa, bởi vì sau này, cô vẫn sẽ đeo giỏ trúc, quay về cuộc sống của mình.
Vậy là cô lấy chiếc váy ra khỏi túi vải, đi lên gác, mở cánh cửa tủ duy nhất trong căn nhà.
Trong tủ có hoa hồng mà cô phơi khô, có khăn túi âu phục xếp ngay ngắn, một cây dù đen, còn có con dao gấp tinh xảo kia, bây giờ lại có thêm một chiếc váy trắng.
Đông Văn Li nhìn những thứ này, chợt nhớ đến lúc anh cắt bít tết dưới ánh đèn leo lắt, đưa sang cho cô, gọi đầy đủ tên cô để răn dạy, cũng nhớ đến lúc anh ngồi trên chiếc thuyền máy, người người đùa giỡn, anh chuyền thuốc lá cho người khác.
Cô đóng tủ, vẫn đặt chúng ở nơi không nhìn thấy ánh mặt trời.
Bên trong tủ tối tăm hết nửa phút, sau đó ánh sáng lại ùa vào, Đông Văn Li mở cửa tủ, lấy con dao gấp ra.
*
Những đêm mưa luôn là thời gian bán chậm nhất.
Đường phố vốn dĩ đã ít người, huống hồ chi ai nấy đều vội vã đi tránh cơn mưa nặng hạt này, cho nên buôn bán trên đường không tốt lắm.
Nhưng hôm nay Đông Văn Li gặp may, cô chiếm được một chỗ đẹp dưới mái hiên từ sớm, đặt giỏ hoa xuống, ngồi dưới mái hiên chờ tạnh mưa.
Mái hiên này thuộc về địa điểm ăn chơi lớn nhất của Sài Gòn, lúc nào cũng sáng đèn.
Nhóm người tụ tập phía sau cửa sổ kính màu, áo dài trắng bay phấp phới, bầu không khí ấm áp làm hai mắt người ta mơ màng.
Nhưng đối với những người không thể vào bên trong, bên ngoài vẫn tối tăm, ẩm ướt.
Mãi đến khi cánh cửa mở hé, một bóng dáng gầy gò bị đẩy ra.
Đông Văn Li nghe bảo vệ bên trong mắng người đó bằng tiếng Việt: “Xấu xí như vậy còn vào đây dọa người ta!”
Người kia bị đẩy vào màn mưa trong đêm tối, vội vàng ôm lấy chiếc hộp trên tay, cúi đầu trong mưa, không dám nói lời nào. Cậu ấy đợi người bên cửa đi vào, sau đó mới từ từ đứng dậy, hình như chân kia không có lực, cậu ấy vội vàng sắp xếp đồ đạc trong hộp, không thể đứng vững.
Có lẽ vì đôi chân què quặt này, cô lại nhớ đến ba.
Cô vô thức cầm dù đến giúp đỡ cậu ấy.
Người kia không ngẩng đầu, nói cảm ơn.
Đông Văn Li nhìn thấy đồ đạc trong chiếc hộp mà cậu ấy đang cầm, đều là bật lửa và thuốc lá, cậu ấy lấy tay che chắn những thứ này khỏi cơn mưa, giống hệt như chúng là toàn bộ gia sản của cậu ấy, cho nên cô nhường lại vị trí dưới mái hiên cho cậu ấy trú mưa.
Cậu ấy hơi do dự.
Đông Văn Li kéo cậu ấy: “Nhanh lên, hộp thuốc lá của em ướt nhẹp rồi!”
Lúc này, cậu ấy mới đi theo.
Mãi đến lúc cậu ấy bước lên bậc thềm, ánh sáng chiếu qua, Đông Văn Li mới nhìn thấy gương mặt của cậu ấy đằng sau mái tóc hơi dài.
Trên mặt cậu ấy có một vết sẹo rất lớn, hình như là bị bỏng, dưới ánh sáng sắc màu chiếu qua cửa sổ, trông hơi đáng sợ.
Hình như cậu ấy phát hiện ra Đông Văn Li thất thần, vội vàng cúi đầu, che mặt, làm bờ lưng càng còng hơn.
Lúc bốn mắt giao nhau, Đông Văn Li phát hiện đôi mắt của cậu ấy rất sạch sẽ, rất trong trẻo. Trông cậu ấy còn rất trẻ, có lẽ là nhỏ hơn cô một, hai tuổi, đứng thẳng người thì cao hơn cô, nhưng vì đôi chân què quặt, lại hay tự ti cúi đầu, cho nên chiều cao của cậu ấy cũng chỉ bằng cô.
Sau khi xin lỗi bằng tiếng Việt, cậu ấy đứng sát mép bậc thang, chỉ chiếm một chỗ nho nhỏ để chiếc hộp trong tay không bị ướt mưa, nhưng thật ra nửa người của cậu ấy vẫn nghiêng ra bên ngoài.
Họ không nói chuyện với nhau, chỉ đứng dưới mái hiên đợi mưa tạnh.
Dưới ánh đèn mờ mịt, mưa chưa tạnh, đã có hai con quỷ cười đùa chạy về phía họ giữa màn mưa. Đông Văn Li nhìn rõ dáng vẻ của bọn chúng, chỉ biết thầm thở dài, đây là hai tên côn đồ nổi tiếng trên con đường này, trước đây đã từng bắt nạt cô.
Đúng lúc hôm nay gặp lại cô, có lẽ cô cũng sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Nhưng hôm nay mưa to như vậy, chúng lao vào dưới mái hiên, Đông Văn Li không còn nơi nào để trốn.
“Hoa hôm nay đẹp quá.” Một tên mặc áo sơ mi hoa, cởi một nút, suy tư ngắm nhìn cành hoa đã lấy từ trong giỏ của Đông Văn Li.
“Ồ, còn có thuốc lá.”
Tên kia cũng đã đi đến bên cạnh chàng thiếu niên, tiện tay mở hộp, lục lọi trắng trợn, “Đại ca, làm điếu thuốc đi.”
Đông Văn Li thấy chàng trai kia cứng đờ như pho tượng. Từ góc nhìn của cô, có thể nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cậu ấy.
Hiên nhà chật chội vì hai người bọn chúng chen vào, thiếu niên kia bị chúng đẩy ra khỏi mái hiên, bất lực đứng trong mưa, hộp thuốc lá vẫn còn ở dưới mái hiên, bị lấy đi mất.
“Để xem nào.” Tên lớn hơn thoải mái ném cành hoa trong tay, đi đến hộp thuốc lá, cầm lấy một bao.
“Cái quái gì đây, còn có người hút loại thuốc lá này à?” Nói xong, hắn ném bao thuốc lá mới tinh vào màn mưa, lại lục lọi mấy lần, ném hết mấy loại thuốc lá không vừa mắt hắn như vứt rác.
Chàng thiếu niên khập khiễng trong mưa, chật vật nhặt về.
Cậu ấy im lặng nhặt thuốc lá như vậy làm hai tên kia ngừng tay, chúng nhìn chàng thiếu niên kia, dò xét: “Có ý gì đấy, bọn tao không cần, mày lấy lại làm gì?”
Tên kia lao vào màn mưa, kéo chàng trai đến, “Đại ca của tao đang hỏi mày đấy, câm à?”
Đông Văn Li nghe cậu ấy nhỏ giọng cầu xin chúng.
“Xin các anh đừng ném chúng đi, thuốc lá bị ướt, tôi không bán được.”
“Đại ca của tao lấy thuốc lá trong hộp của mày là vì anh ấy nể mặt mày, đồ rẻ tiền như vậy, sao mày có thể biếu cho đại ca của tao?” Tên tay sai ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay vặn đầu chàng thiếu niên.
Lúc cơ thể của cậu ấy lắc lư, bọn chúng nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu ấy, tên nhỏ con vặn đầu cậu ấy giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng ghét, hắn ghê tởm buông tay ra, đá cậu ấy vào trong màn mưa, “Cái quái gì đây, đồ xấu xí! Làm ông đây buồn nôn.”
Chàng thiếu niên bị đá ngã xuống mặt đất.
Tên nhỏ con làm đại ca giật mình, hắn còn ngậm nửa điếu thuốc, nghe xong, hắn phất vạt áo sơ mi hoa, không cầm dù, bước vào màn mưa, hắn bật đèn pin, chiếu thẳng vào mặt chàng thiếu niên, giống như vừa phát hiện một bí mật động trời, hắn ngồi xổm trong mưa, cười dung tục: “Ồ, sao từ trước đến nay, tao không biết có người như mày trên con đường này nhỉ?”
Tên nhỏ con đóng hộp thuốc lá lại, cầm dù bước vào mưa, phụ họa: “Chắc là nó cũng biết bề ngoài của nó khó coi, ban ngày không dám ra ngoài dọa người ta.”
Không biết khi nào trò hề này sẽ kết thúc, Đông Văn Li im lặng rúc vào một góc, cũng không phải cô chưa từng nhìn thấy chúng bắt nạt người khác, mọi người trên con đường này đều tuân theo một nguyên tắc, giống như Nguyễn Yên từng nói, không được xía vào chuyện của người khác, tránh xa những chuyện không liên quan đến mình.
Bọn chúng cũng chỉ là mấy tên hèn nhát đi bắt nạt kẻ yếu, chúng chọn ai, người đó phải chấp nhận điều xui xẻo.
So với Đông Văn Li, rõ ràng chàng thiếu niên kia còn yếu ớt hơn.
“Tao tịch thu những thứ này, xem như mày bồi thường vì dọa bọn tao sợ.” Đại ca đứng dậy, cầm hộp thuốc lá trên tay tên nhỏ con, quay đầu rời đi.
Lại có cái gì đó níu chân hắn.
Hắn nhìn xuống, thấy con quái vật xấu xí ôm chặt chân hắn dưới mưa, van xin hắn: “Xin anh đấy, cái này rất quan trọng với tôi.”
“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt đúng không?” Tên đại ca đá cậu ấy.
Cậu ấy im lặng, không chịu buông.
“Còn cứng đầu.” Đại ca cười, gọi tên nhỏ con, “Nhóc, mày từng thấy đứa nào cứng đầu như vậy chưa? Đá một cái mà cũng không phản ứng gì.”
“Đại ca, anh đá nhẹ quá, xem này.” Nói xong, tên nhỏ con đổi hướng, hung hăng đá vào bụng chàng thiếu niên, “Đại ca, trông em có giống Ronaldo không?”
Rốt cuộc chàng thiếu niên cũng nhỏ giọng kêu lên một tiếng, cuộn tròn ôm bụng, nhưng vẫn không buông tay.
“Ronaldo cái gì, kỹ thuật của mày tệ quá, xem này, tao sút xa cho mày.”
Hắn dồn hết sức lực, đá một cú.
Người trên mặt đất chật vật, nhưng bàn tay xanh xao vẫn ôm chặt.
“Con mẹ nó, mày không chịu buông đúng không…”
“Dừng tay lại!”
Hai tên côn đồ nghe thấy giọng nói đó thì giật mình, chúng quay đầu nhìn, cô gái vẫn luôn bị chúng bắt nạt mặc áo đen, cầm dù đứng trong mưa.
Lại nữa sao? Tên đại ca rất bực bội, nhìn thấy Đông Văn Li, hắn chĩa mũi về phía cô, nói: “Hôm nay không đánh mày, đừng xía vào chuyện của người khác!”
Đông Văn Li đã nói với bản thân mấy lần, đừng xía vào chuyện của người khác, cứ lạnh lùng rời đi như tất cả mọi người mỗi khi cô bị đánh là được. Nhưng cô đấu tranh tư tưởng, phát hiện ra mình không thể làm như vậy, cô cầm dù, đứng trước mặt chàng trai đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt kiên định: “Dừng lại đi, tại sao các người lại đánh người ta!”
Lúc nói lời này, bắp chân cô run rẩy, cô ép đầu lưỡi vào nướu răng, ngăn bản thân phát ra âm thanh yếu ớt, không có sức uy hiếp.
Tên đại ca đứng trong mưa, cười nham hiểm, “Muốn biết lý do à?”
Đột nhiên hắn dùng sức, nắm tóc Đông Văn Li, đẩy cô vào góc tường, hung hăng đá cô hai cái, “Ông đây đánh người mà còn phải nói cho mày biết lý do à? Ông đây muốn đánh thì đánh, mày đã muốn giúp thì chịu đòn với nó đi.”
Cây dù rơi xuống chân cô.
Con trai to xác đá vào người cô, vô cùng đau đớn, cô cắn răng chịu đựng, không phát ra tiếng động nào, giống hệt như trước đây.
Cô thật sự không đủ mạnh, cũng không thể cứu vớt ai, thật ra cô chưa từng muốn xía vào chuyện của người khác.
Cảnh tượng như vậy có thể xuất hiện trên bất kỳ con đường nào ở Sài Gòn, hoặc là bắt nạt thô bạo, hoặc là lập mưu lừa đảo.
Có lẽ là vì đôi chân què quặt của chàng thiếu niên kia, hoặc có lẽ là vì cậu ấy nhất quyết không buông tay, vậy là Đông Văn Li bỏ qua lời khuyên của Nguyễn Yên, cô ấy đã nói đừng xía vào chuyện của người khác.
Trong lúc Đông Văn Li xô đẩy, cô nhìn thấy sự nhẫn nhịn trong đáy mắt của chàng thiếu niên kia, giống hệt như cô trước đây. Cô im lặng chịu đựng họ trút giận, dứt cơn mưa này, vết thương sẽ lành.
Nhưng lần tới thì sao?
Nhỡ đâu lần tới chúng lại đến?
Sẽ chịu đựng lần nữa?
Tại sao bọn chúng không bắt nạt kẻ mạnh hơn chúng, mà chỉ dám tìm họ gây rối.
Chàng thiếu niên khuyết tật xấu xí, thiếu nữ yếu ớt.
Có phải là nghĩ họ sẽ không phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn không?
…
“Không thể lấy trứng chọi đá, nhưng cũng không thể chịu đựng mãi được, gặp thời điểm thích hợp, phải làm cho người ta biết cô không dễ bị bắt nạt.”
…
Đột nhiên cô nhớ đến lời của anh.
Con dao gấp ở trong túi của cô.
Mưa to thấm ướt cả người cô, cô không cảm nhận được hạt mưa, chỉ thấy thân thể đau đớn, cô cắn răng chịu đựng.
Chịu đựng, chịu đựng…
Được rồi, cô không chịu đựng được nữa.
Tiếng kêu gào đau đớn vang lên trong đêm mưa, kẻ đang hống hách đá hai người họ lập tức ngã vào vũng nước mưa, tên nhỏ con bên cạnh không biết chuyện gì xảy ra, chỉ hoảng hốt chạy đến đỡ đại ca của hắn.
Màn đêm tối đen như mực, dưới ánh đèn duy nhất, người thường ngày sợ hãi ôm lấy bản thân trong góc tường và im lặng chịu đựng, bây giờ đã đứng dậy.
Tia chớp lóe sáng, vạch trần hết thảy những thứ ẩn mình trong đêm mưa, sấm sét rền vang, soi sáng gương mặt cô, trong tay cô vẫn còn cầm con dao gấp mà cô đã dùng để phản công.
Lưỡi dao sắc bén, sáng chói đến lóa mắt.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Chó con dũng cảm sẽ trở thành kẻ mạnh.