Giữa đám đông hỗn loạn, cô ngồi xổm trên mặt đấy, ngẩng đầu ngước mắt, chóp mũi của cô như chạm vào làn khói vô hình trong không khí, mồ hôi theo cằm chảy xuống bả vai.
Cô chưa từng nhìn thấy gương mặt như vậy, cô không thể miêu tả đường nét gương mặt anh, chỉ cảm thấy sửng sốt.
Ánh sáng ló dạng từ phía sau đám mây, mặt trời chói mắt thiêu đốt vầng trán cô, khí hậu nóng ẩm của Sài Gòn luôn làm người ta xao nhãng.
Chớp mắt một cái, đám đông đã trở lại ồn ào, chen chúc.
“A Li.”
Đông Văn Li nghe thấy giọng của Đông Cốc Châu mới hoàn hồn.
“Con có sao không?”
“Dạ không sao.” Cô lắc đầu, nhìn người vừa đi ra ngoài giữa đám đông, nhưng không nhìn thấy gì.
Đông Văn Li cúi người nhặt từng trái cau may mắn sống sót, cho vào giỏ.
Lúc ngón tay chạm vào lư hương, cô dừng lại.
Sau đó cô quay đầu hỏi Đông Cốc Châu.
“Ba, ông ấy cũng là người Trung Quốc sao?”
“Ai?”
“Tiên sinh.” Cô thật thà trả lời, màu tóc đó, đường nét đó, thần thái đó, trực giác mách bảo với cô, anh nhất định cũng giống như họ, là người Trung Quốc tha hương.
“Tiên sinh sao?” Vẻ mặt nghi hoặc của Đông Cốc Châu trước đó cũng tan biến, “Làm sao tiên sinh là người Trung Quốc được? Ông ấy sống ở Dinh thự số 1.”
“Người Trung Quốc không thể sống ở Dinh thự số 1 sao ba?” Đông Văn Li hỏi.
Đông Cốc Châu ngây người một lát, sau đó trả lời: “Cũng được.”
Ông cười thoải mái: “Con nói đúng, A Li, chỉ cần có tiền là có thể sống ở đó.”
Nói xong, Đông Cốc Châu đưa Đông Văn Li vòng ra bên ngoài biển người.
Hầu như ai đến nơi linh thiêng này cũng đặt hết tâm tư vào phần “bố thí hương hỏa”, không hiểu tại sao chùa Thiên Tích ở Chợ Lớn này lại thu hút tiên sinh đến làm lễ, người ta thích làm từ thiện, tiền hương hỏa còn dư sẽ được phân phát cho khách hành hương có mặt tại chùa.
Dần dà, khách hàng hương không còn thành kính, những người chen chúc dưới chân thần Phật đều tìm kiếm lợi ích trần tục.
Hai cha con Đông Văn Li cũng vì mấy đồng bạc lẻ, theo đuổi lợi ích nhỏ xíu.
Nhưng một người đàn ông trung niên què chân và cô gái gầy gò thật khó mà chen chúc vào đám đông, chộp lấy một ít tiền trong lư hương, rồi toàn thây thoát khỏi đám người cao lớn, thô kệch.
Cho nên hôm nay Đông Cốc Châu ăn mặc chỉnh tề như vậy, là bởi vì muốn mua một cơ hội.
“Tiên sinh là một người rất tốt.” Đông Cốc Châu đi trước, nói với Đông Văn Li.
Hai cha con trên đường về nhà, Đông Văn Li vẫn luôn theo sau Đông Cốc Châu.
“Phần lớn tàu thuyền dùng để giao thương ở bến cảng đều thuộc về ông ấy, một khi lên được tàu của ông ấy, trở thành thuyền viên của ông ấy, sẽ được đãi ngộ tốt hơn các tàu buôn địa phương.”
Đông Văn Li theo sau: “Nhưng con thấy thái độ của bọn họ không tốt.”
Đông Cốc Châu biết cô đã nhìn thấy ông đưa bao lì xì cho người khác.
Vậy là ông dừng lại, xoay người nói với cô: “Đứa nhỏ ngốc, chân cẳng của ba con không tốt, nếu không nhờ người tìm mối quan hệ, làm sao cơ hội tốt như vậy có thể rơi xuống đầu ba được?”
“Vậy, vậy người thu tiền kia, có nói được làm được không ba?”
Đông Cốc Châu nghe thấy câu hỏi của Đông Văn Li, trong mắt tràn ngập hoài nghi và không tin tưởng.
“Được.” Ông vỗ vỗ vai A Li, “Đồng ý rồi, ngày mốt là xuất phát.”
“Ngày mốt sao ba?” Rõ ràng Đông Văn Li không nghĩ là sớm như vậy, “Ngày mốt sẽ đi? Đi bao lâu ạ?”
“Nửa tháng, đội tàu của tiên sinh rất có quy luật, lúc nào khởi hành, lúc nào cập bờ, thường không có sai lệch, con đếm ngày đi, nửa tháng sau ra bến cảng đón ba.”
“Ba…”
“Sao?”
Cô nghe người xưa nói, người giàu không vào Tam Giác Vàng, người nghèo không đi sông Mê Kông.
Đông Văn Li cắn môi, “Sông Mê Kông rất nguy hiểm, con không muốn ba đi ra đó.”
Đông Cốc Châu nâng vai, nói, “Xem con nói cái gì kìa, ba hỏi con, đoạn sông Mê Kông chảy qua Trung Quốc có tên là gì?”
“Dạ sông Lan Thương.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, ba con đi sông Lan Thương, đầu nguồn của con sông này nằm trên Đường Cổ Lạp Sơn của Trung Quốc, có tổ tiên phù hộ, làm sao ba con gặp nguy hiểm được?”
Ông nói như vậy là để A Li yên lòng.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, giỏ của con còn nhiều hàng như vậy, có muốn ra chợ sáng không?”
Lúc này, Đông Văn Li mới nhớ ra chợ sáng đã mở cửa.
Cô vội vàng chạy đi, “Ba, tối nay về con sẽ nói chuyện tiếp với ba.”
*
Lúc Đông Văn Li đến chợ sáng, mấy vị trí đắt địa đã bị chiếm hết, rốt cuộc cô tìm được một góc, đổ hàng trong giỏ ra, bày trên một tấm khăn màu xanh trắng sạch sẽ.
Nguyễn Yên tựa người một bên, lười biếng bắt chéo chân, “Lại thêm một ngày lỗ vốn.”
Đông Văn Li liếc cô ấy, oán trách: “Thôi đi Yên Yên, em rơi vào bẫy của chị rồi, trái cau không bán được.”
“Là vì em đến quá trễ, mấy chỗ bán được đều bị chiếm mất rồi.”
Đông Văn Li không phản bác, chỉ ngồi xuống thở dài.
“Sao thế?” Nguyễn Yên từ trên nhìn xuống, thấy A Li đưa tay chống đầu.
“Yên Yên, ba em sắp lên tàu rồi.”
Nguyễn Yên tròn mắt nhìn cô: “Ý em là đi sông Mê Kông sao?”
“Dạ.” Cô ngẩng đầu, nhìn từ dưới lên, “Là tàu buôn của tiên sinh.”
Nguyễn Yên: “Hay quá, chị nghe nói rất nhiều người chen chúc giành suất lên tàu của tiên sinh đấy, nếu không phải là họ không nhận thuyền viên nữ, chị đã đi từ lâu rồi.”
“Tại sao, không phải chị nói rất nhiều người bỏ mạng dưới sông Mê Kông à?”
“Ha ha ha ha ha, chị chỉ dọa thôi mà em cũng tin.”
“Nhưng sông Mê Kông thật sự rất nguy hiểm.” Đông Văn Li khăng khăng, “Chảy qua lãnh thổ nhiều quốc gia như vậy, nhỡ đâu giữa đường gặp mấy kẻ liều mạng…”
“Em nói vậy cũng không hoàn toàn đúng đâu, đội tàu bình thường thì đúng là nguy hiểm thật, nhưng đây là đội tàu của tiên sinh, nghe nói đến bây giờ, đội tàu này chưa từng gặp sự cố, em cứ yên tâm.”
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao là đội tàu của tiên sinh thì sẽ không xảy ra sự cố?”
Nguyễn Yên nhướng mày, cầm trái cau trên mặt đất, đưa vào răng cắn ra.
Đông Văn Li nhìn cô ấy.
“Xùy.” Cô ấy phun hạt, nhẹ nhàng nói, “Có lẽ là vì ông ấy đủ quyền lực.”
Đủ quyền lực sao?
Đúng vậy, anh phất tay một cái, tro nhang rơi xuống, kéo một đám người phàm đến tranh đoạt sống chết, có những kẻ mượn tên anh làm con đỉa hút máu những người nghiến răng nghiến lợi lên tàu như Đông Cốc Châu, người nào kiêng dè anh thì nghe đến tên anh đã lạnh sống lưng, chỉ vì anh đủ quyền lực.
Một người quyền lực như vậy có nhìn thấy chúng sinh muôn màu dưới cái bóng của chính mình không?
“Được rồi.” Nguyễn Yên ngồi xổm xuống, túm lấy miếng vải trên mặt đất, mấy trái câu trải trên miếng vải cũng thuận theo động tác của cô ấy mà tụm lại một chỗ, sau đó cô ấy cột lại, đeo lên lưng mình, “Bán hết cho chị đi.”
“Chị cần nhiều như vậy làm gì?” Đông Văn Li đứng dậy.
“Xào lên cũng ăn được.”
“Một mình chị mà ăn nhiều vậy sao?”
“Trong tiệm thuốc lá của mẹ chị có nhiều người nhai cau lắm.” Cô ấy hất cằm, “Lo chuyện này trước đi, lấy giá vốn nhé.”
Đông Văn Li ngây người một lát, sau đó hoàn hồn.
Cô biết Nguyễn Yên đang giúp cô.
“Yên Yên ——”
“Chậc, phiền phức quá, chị đi đây.”
“Đợi đã.” Đông Văn Li kéo Nguyễn Yên lại, lấy một chiếc túi da dưới đáy rổ trúc ra, “Cho chị.”
“Cái này là gì?”
“Im Lặng Là Vàng của Trương Quốc Vinh.”
Gương mặt thâm sâu của cô ấy nở nụ cười, “Được rồi, hiểu chuyện đấy.”
Vậy là cô ấy giả vờ gói túi cau thật chặt, trước khi rời đi còn quay đầu nói, “A Li, em chỉ nên bán hoa hồng thôi, em không thể kiếm tiền từ cau được đâu.”
Đông Văn Li gật đầu, lại nói: “Em bán hoa hồng cho đàng hoàng thì hơn.”
Nguyễn Yên vẫy tay, “Đi nhé, Hoa Hồng Nhỏ của chị.”
*
Hoa hồng bán chạy nhất trên những con đường đổ nát, dưới ánh nắng ấm áp, có các cặp nam nữ bên nhau.
Nơi bán chạy thứ hai chính là Dinh thự số 1.
Công tử, tiểu thư tại Dinh thự số 1 thường xuyên tổ chức tiệc trà.
Trong vườn nhà xanh ngát, váy vóc nhẹ nhàng cùng âu phục đàn ông, cực kỳ giống một bức tranh sơn dầu tươi sáng, nồng nhiệt.
Giỏ trúc trên lưng Đông Văn Li đựng đầy hoa hồng, sáng sớm, sương mai chưa tan hết, cô do dự nhìn chiếc chuông cửa dành cho khách ghé thăm, rốt cuộc lại chỉ gõ khe khẽ lên hàng rào sắt.
Quản gia tức giận, vội vàng đuổi cô đi, thấp giọng nói cô mau rời đi, đừng đánh thức chủ nhà còn say ngủ.
Cô đi từ nhà này sang nhà nọ.
Cuối cùng hôm nay cũng may mắn, một tiểu thư sắp tổ chức tiệc sinh nhật, liếc mắt một cái lại nhìn trúng hoa hồng của cô.
Vị tiểu thư kia khen hoa hồng của cô đẹp, nói rất giống hoa hồng dại, lộn xộn mà lại hoang dại, phô trương mà lại nồng nàn.
A Li rất vui vẻ, hoa hồng của cô là tốt nhất.
Cô gieo hạt, cô nuôi dưỡng, cô cắt hoa, cô miễn cưỡng giao chúng vào tay người khác để lấy tiền, buồn bã quay đầu, không muốn nhìn chúng úa tàn.
Cô dùng tiếng Việt, ngây ngô nói: “Hoa đẹp, xứng với cô gái đẹp.”
Phát âm không thành thạo, làm tiểu thư và người giúp việc cùng bật cười.
Nhờ vậy, hôm nay A Li bán hết hoa từ sớm.
Vậy là bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Tình cờ gặp một tiểu thư ăn mặc nhã nhặn, ôm theo một con chó quý, cô không thể không tránh sang một bên nhường đường, cảm thấy may mắn vì hôm nay không dẫn theo Lai Phúc.
Lai Phúc không hiểu chó cũng phân chia tầng lớp như con người, nhất định nó sẽ lao đến cắn nhau để phân thắng bại, sau đó vênh váo nói với cô, “Thấy không, A Li, con chó kia không phải đối thủ của em, địa bàn của nó, bây giờ là của em, biệt thự xa hoa rộng lớn, em mời chị ở đây nhé!”
Đông Văn Li nghĩ vậy thì bật cười.
Cô bước theo làn sương mai mỏng manh, tìm đường đi ra.
Đi thêm mười phút nữa, nhưng cổng ra vào không giống như trong trí nhớ của cô, khung cảnh trước mặt ngày càng tối tăm, sâu thẳm.
Cô hoang mang ngẩng đầu, bắt gặp một bức tường hoa còn cao hơn cô.
Dây leo che phủ bức tường, kỳ lạ hơn là, hoa hồng đủ kích cỡ mọc trên những dây leo này.
Chúng uốn lượn theo dây leo, liên tục vươn mình lên phía trên, rễ cây không cắm trong đất, tựa như linh hồn của chúng bị treo lên, tựa như có một lời nguyền nào đó buộc chúng phải đi theo một phương hướng cố định, dẫu cho phải xa rời mặt đất, dẫu cho chỉ còn một ngày để sống.
Thác nước hoa hồng nở rộ rực rỡ mà lại hung ác.
Cô không kiềm lòng được, đứng nhón chân, nhìn giữa dây leo và nhánh cây chằng chịt, thấy phương hướng mà chúng giao nhau.
Giữa rừng mưa nhiệt đới đầy sương, không có ánh nắng mặt trời, cô nhìn thấy một chiếc ghế mây, trên chiếc ghế có một quyển sách.
Bên cạnh quyển sách là chiếc quần tây, cô hướng mắt lên trên, thấy một người mặc âu phục ngồi trên ghế mây.
Anh mặc toàn màu trắng, ngồi giữa không gian xanh ngắt u ám, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra một cánh tay trắng trẻo đang chống cằm, hình như anh đang nghỉ ngơi, nheo mắt, khẽ nghiêng đầu.
Gió sớm thổi qua làm trái tim người ta ngứa ngáy, xuyên qua bụi hoa hồng đầy gai, cách một làn ánh sáng rực rỡ, cô nhìn thấy yết hầu của anh.
Dường như yết hầu kia phát hiện ra sự thăm dò của cô, chậm rãi trượt xuống, cô luống cuống, đầu ngón tay tê dại, cô hít vào một hơi, vội vàng rút tay lại, hoa hồng giống như hàng phòng thủ, từ đầu đến chân đều phát ra tiếng rì rào, báo động cho người gác cổng da trắng.
Dưới bóng cây đong đưa, cô hoảng hốt chạy đi.
*
Đêm đến, cô ngồi dưới ánh trăng, tỉa cành hoa hồng.
Lại nghĩ đến sinh mạng những đóa hồng treo mình trên tường hoa, qua một ngày sẽ héo.
Trên bức tường đó còn có nhiều hoa hồng hơn trong vườn hoa của cô.
Cô chống cằm, thở dài một hơi.
Cô lại nghĩ đến người ngồi sau bức tường hoa hồng.
Đó là tiên sinh.
Cô đã nhìn thấy gương mặt của anh, chắc chắn đó là anh.
Anh ngồi trên ghế mây phía sau bức tường sương mù, áo sơ mi trắng làm nổi bật ánh sáng trong đáy mắt anh.
Tự dưng cô nhớ Nguyễn Yên đã nói, nếu cô có nhìn thấy tiên sinh thì nói cho cô ấy biết dáng vẻ của anh.
Có phải là hơn năm mươi, có phải là chống gậy?
Không phải, anh hoàn toàn ngược lại.
Anh như thế nào?
Cô ngủ trên chiếc giường gỗ, nghe thấy tiếng cười nam nữ truyền đến từ phòng bên, nhìn ánh trăng soi sáng cạnh giường.
Dáng vẻ của anh như thế nào?
Đây là một chuyện rất kỳ lạ.
Rõ ràng thời khắc nhìn thấy anh rất khó quên, rõ ràng vừa gặp đã khen ngợi đường nét gương mặt của anh hoàn hảo, nhưng vừa quay đầu đi, ngẫm nghĩ lại, lại không nhớ được dáng vẻ của anh. Chỉ nhớ rõ bóng lưng, góc mặt và hết thảy những ảo mộng hão huyền.