Đông Văn Li làm một bó hoa hồng nhỏ.
Người vừa đứng bên ngoài cũng đã xếp dù, đi vào trong.
Mặt bằng tiệm hoa nhỏ hơn anh tưởng tượng. Cửa sổ anh vừa đứng là cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa ra vào, khung cửa sổ bằng gỗ có một cây cột chống lên, giúp che mưa bên ngoài, cô ngồi bên cửa sổ, cầm một quyển tiểu thuyết bằng tiếng Pháp, nhìn từ xa, người ta không nghĩ đây là tiệm hoa, mà là một quán cà phê kiểu Tây sang trọng.
Sau khi vào tiệm, anh mới phát hiện trước cửa sổ có một vườn hoa hồng nhỏ, nhỏ đến mức gọi là “vườn” cũng không thích hợp. Nhưng mảnh đất đó rất bắt mắt, hoa hồng được chăm sóc tốt, nở rộ rực rỡ, giống như hoa hồng mà trước đây cô từng bán ở Sài Gòn.
“Tiên sinh, hoa của ngài.”
Cô gói hoa, đưa cho anh, ý cười tràn ngập trong đáy mắt, cô còn chắp tay sau lưng nhìn anh.
Anh cầm lấy, nhìn một hồi, “Đẹp lắm, nhưng tại sao em biết anh cần hoa hồng?”
“Hoa hồng em trồng là tốt nhất.” Cô nói, “Huống hồ chi cô gái mà anh đã lâu không gặp lại thích hoa hồng.”
“Em biết chắc anh tặng bó hoa này cho em đúng không?” Anh cười.
“Anh quá lộ liễu.”
“Lộ liễu thế nào?”
“Đột nhiên xuất hiện dưới mái hiên của em, nói muốn mua một bó hoa, chỉ cần đủ thông minh là hiểu được, anh đến đây tìm em.”
“Vậy cô A Li có chấp nhận bó hoa này không?” Anh đưa sang.
Đông Văn Li đứng đó: “Làm gì có ai như anh chứ, tặng hoa cho em còn bắt em tự bó, lại còn mua trong tiệm của em nữa.”
“Em đã được nhận hoa còn kiếm được tiền.” Anh nhắc nhở cô, đây là một mũi tên trúng hai đích, “Mà cũng không còn cách nào khác.”
“Cái gì mà không còn cách nào khác?” Đông Văn Li nhận hoa, lúc cúi đầu nhìn chúng, cô còn thấy Lai Phúc phấn khích đi tới đi lui.
“Em ngồi dưới bệ cửa sổ như vậy, người đi ngang qua chỉ muốn mua hoa tặng em thôi.”
Đông Văn Li ôm hoa, đùa giỡn: “Bình thường anh cũng dỗ dành mấy cô bé bằng cách này sao?”
Anh nhìn cô chăm chú: “Ừ.”
Cô lè lưỡi ghét bỏ.
Sau đó anh dang hai tay: “Lai Phúc không đợi được, sao không mời anh ngồi xuống uống một ly cà phê.”
Rốt cuộc Lai Phúc cũng nghe thấy tên mình, phấn khích lao nhanh đến, cắn cắn ống quần của tiên sinh.
Đông Văn Li đặt bó hoa xuống, nắm lấy lưng của Lai Phúc, kéo nó từ trên người anh xuống, “Mày dè dặt một chút có được không?”
Tiên sinh nhẹ nhàng vỗ đầu nó, nói một tiếng, “Ngồi xuống.”
Lai Phúc đang phấn khích cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đông Văn Li ngạc nhiên, “Lai Phúc thông minh như vậy từ lúc nào thế, bình thường nó mà phấn khích là em không giữ được nó, em đánh nó, nó cũng không biết đau.”
Anh ngồi đó, giơ tay lên cho Lai Phúc nhảy, bình thản nói, “Nếu anh đánh em mỗi ngày, em sẽ nghe lời anh chứ?”
Đông Văn Li đang lấy ly trên quầy bar, nghe thấy lời này thì cất ly vào.
Cô khoanh tay nhìn Lai Phúc đang chơi đùa cùng người đàn ông trước mặt cô, cảm thấy hơi buồn bực: “Lai Phúc ——”
Lai Phúc giống như không nghe thấy.
Cô giả vờ ho một tiếng: “Lai Phúc.”
Kẻ phản bội Lai Phúc vẫn không để ý đến cô, anh quay đầu lại, “Có cà phê chưa?”
“Không có.”
“Không có à?”
“Tiên sinh, đây là tiệm hoa, không phải quán cà phê.”
“Anh thấy có máy pha cà phê.”
“Em không dùng.” Đông Văn Li điếc không sợ súng.
Anh suy nghĩ một hồi, không chơi với Lai Phúc nữa, lại cởi áo khoác, bên trong là áo sơ mi trắng, sau đó anh bước về phía quầy bar.
Có lẽ vì đây là chuyến đi cá nhân, áo vest anh mặc cũng là loại thường, không đeo cà vạt, cũng không điểm thêm khăn túi, sau khi cởi áo khoác, áo sơ mi bên trong cũng là loại mặc hàng ngày.
Anh lấy chiếc tạp dề màu be trên bàn điều hành, cột qua eo.
Máy pha cà phê là loại bán tự động, anh tiện tay lấy hạt cà phê cô đặt trên kệ, đổ ra một lượng vừa phải, sau đó đợi máy xay cà phê.
Đông Văn Li mua máy pha cà phê này từ một người Đức, mặc dù hơi cũ kỹ, nhưng chất lượng rất tốt. Đông Văn Li từng nghĩ loại máy móc bán công nghiệp cùng kỹ thuật xay nghiền cổ xưa rất phí thời gian, bình thường cô hiếm khi dùng đến, chỉ đặt ở đây để trang trí. Nhưng lúc nhìn thấy người trước mặt đứng đó nghĩ ngợi một hồi, sau đó thao tác bằng một tay, kiên nhẫn chờ đợi, cô cảm thấy mặc dù chiếc máy này phức tạp, nhưng cũng rất đẹp mắt.
Hình như hình ảnh này hơi hiếm có.
Chiều mưa, anh cởi chiếc áo vest tù túng mà lại lịch thiệp của mình, lười biếng chơi đùa với máy pha cà phê cũ kỹ của cô.
Cô ngơ ngác đứng đó, chỉ biết nhìn anh.
Tự dưng cô cảm thấy nhiều năm qua họ không gặp nhau cũng là chuyện tốt, cô có đủ thời gian để lo việc của mình. Đến khi gặp lại anh, những thứ cô tích cóp được cũng giúp cô trông không khốn khổ và chua chát như cô đã từng cảm nhận vào đêm đó ở Sài Gòn hơn hai năm về trước.
Chiếc máy kêu lên, sau đó lại im lặng, nghĩa là nó đã xong việc. Anh lấy ly cà phê đặt dưới chiếc máy ra, mùi hương cà phê đậm đà lan tỏa.
Đông Văn Li nhìn ly cà phê đậm đà kia, nghĩ mình là chủ nhà, cho nên cô đề nghị: “Anh có muốn thêm sữa không, em làm bọt sữa cho anh.”
“A Li còn biết làm bọt sữa à?” Anh vẫn đeo tạp dề, cầm ly cà phê trên tay.
Lời này có ý châm chọc cô.
“Em biết làm cà phê mà, nếu không phải anh trách móc em, em đã làm ra ly cà phê này, làm phiền anh rồi.”
“Cảm ơn, mất công anh trách móc em.”
“Anh…”
“Anh chỉ uống cà phê đen là đủ rồi.” Anh đặt ly cà phê xuống, nhàn nhạt hỏi, “Dạo này làm ăn thế nào.”
Đông Văn Li không trả lời thẳng câu hỏi của anh: “Anh còn có thời gian quan t@m đến việc làm ăn của em à?”
“Dù sao anh cũng góp tình nghĩa vào đây, cho nên anh có quyền được biết, anh đợi em chia lợi nhuận cho anh đấy.”
“Vậy hy vọng của anh sẽ sụp đổ.” Đông Văn Li xoay người đối mặt với anh, “Đừng nói đến chia tiền, nhỡ đâu em không hoàn vốn được thì sao, số tiền em bỏ ra phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì quay lại Sài Gòn với anh, ít nhất cũng không thiếu ăn.” Anh nhẹ nhàng nói.
Cô quay đầu lại, “Em không muốn ăn nhờ ở đậu trong nhà anh.”
Anh uống một ngụm cà phê, nghe thấy lời này, anh liếc cô một cái, sau đó lại nói đùa: “Em có thể mang theo chiếc máy pha cà phê dùng tạm được này của em, mỗi ngày pha cà phê cho anh, xem như đền đáp.”
Cô trừng mắt, “Em là trụ cột!”
Anh cười khẽ, đặt ly cà phê xuống.
Đông Văn Li không đùa giỡn với anh nữa, nghiêm túc nói: “Sao anh lại đến Hà Nội?”
“Đến bàn chuyện làm ăn, tiện đường ngồi với em một chút.”
“Chỗ này của em là nơi cho anh ngồi một chút à?”
Hình như anh nghiện cà phê, uống mấy ngụm đã hết một ly, anh cởi tạp dề, đặt về chỗ cũ, khẽ nghiêng đầu, nói với cô, “Ngồi một chút cũng không được, đúng là bạn nhỏ trưởng thành rồi, tính tình càng ngày càng nhỏ nhen.”
“Lần sau anh đến, có thể báo trước một tiếng không?” Anh gọi cô là bạn nhỏ, cô hơi nhạy cảm, lại nín thở một chút, “Không phải ngày nào em cũng mở cửa, tạm thời em không thuê người nổi, khi nào phải lên lớp thì sẽ đóng cửa, anh đến mà không báo trước thì sẽ không gặp được.”
“Được rồi, em cho anh số điện thoại của em đi.”
Đông Văn Li không nói gì.
“Vậy làm sao anh báo trước với em được, anh nhờ một chân chạy, bảo người đó đi bộ từ Sài Gòn đến nơi em ở trước một tháng, sau đó bảo cậu ấy đợi em nửa tháng, khi nào tìm được em thì nói với em là anh sắp đến Hà Nội, em thấy sao?”
“Anh…” Đông Văn Li xoay người lại, ngẩng đầu phản bác, chỉ ngón tay về phía người đàn ông trước mặt.
Anh nhẹ nhàng đẩy ngón tay cô ra, cúi đầu đối diện với gương mặt đang ngẩng lên của cô, nhẹ nhàng nói: “Đông Văn Li, nhân loại phát minh ra sóng điện từ để làm gì?”
Gương mặt anh quá gần cô, làm cô không nói được lời nào.
Anh chạm vào mũi cô một cái: “Là để những người cách xa nhau hàng ngàn dặm có thể liên lạc với nhau.”
*
Cô không muốn liên lạc với anh qua ngàn dặm xa.
Nếu có thể, cô muốn anh tự mình vượt ngàn dặm xa đến gặp cô.
Mặc dù cô không thể nghe được âm thanh của anh ngay lập tức, mặc dù nỗi xúc động và chờ mong của cô cũng không được thỏa mãn ngay lập tức, nhưng cô thích buổi chiều mưa thế này, một buổi chiều bình thường, cô không ngóng không trông, anh đội mưa, ung dung xuất hiện trước bệ cửa sổ của cô, gõ lên mặt bàn của cô, hỏi mua một bó hoa.
Cô luôn nghĩ con gái hạnh phúc nhất khi được tặng hoa.
Nhưng đến lượt cô, cô phát hiện ra, thời điểm anh hỏi mua một bó hoa, tiếng mưa rơi tí tách êm tai đã thấm đẫm trái tim cô.
Mặc dù trời mưa thì không buôn bán được.
*
Đông Văn Li đóng cửa sớm, hỏi tiên sinh có muốn ở lại ăn cơm tối không.
Anh nhướng mày, hỏi có phải vẫn là ở quán ăn mà người Đông Bắc thống trị thiên hạ không.
“Gần đây họ dẹp tiệm rồi.” Đông Văn Li buồn bã nói.
Anh hiểu được, nghĩ tốc độ phá sản này hơi bất ngờ, nhưng cũng hợp lý.
Nhưng tối nay anh thật sự có tiệc rượu, không tiện ăn tối cùng cô.
“Em cũng không đói lắm.” Cô gạt đi chuyện này, cầm túi vải, nhìn bầu trời bên ngoài vẫn đổ mưa, cô tự tìm đường lui, “Lát nữa em đi siêu thị mua một ít thức ăn tươi sống, khi nào đói thì nấu ăn.”
Anh nhìn đồng hồ, thấy thời gian còn sớm, vậy là anh bung dù, “Đi thôi.”
*
Nhưng Đông Văn Li nghĩ có lẽ tiên sinh không thường xuyên đi siêu thị ở Việt Nam.
Anh thật sự không thích nơi đông đúc, mặc dù nói là đi với cô, nhưng giống như chỉ hoàn thành trách nhiệm trông coi một bạn nhỏ để không bị lạc mất.
Nhưng nếu không phải là đi cùng anh, có lẽ Đông Văn Li đã chọn ra chợ mua thức ăn. Mặc dù phải đề phòng thủ đoạn của tiểu thương trong chợ, nhưng cô có thể tự lựa chọn, còn có thể trả giá, dựa trên kinh nghiệm mấy năm lăn lộn trong chợ của cô, những tiểu thương kia không thể kiếm lời từ cô được.
Nhưng có tiên sinh, cô thấy sự thoải mái và mặt mũi quan trọng hơn lợi ích kinh tế.
Thật ra lúc mới khai trương, siêu thị này có đại hạ giá, cô cũng dẫn Nguyễn Yên đi cùng, lúc cô và Nguyễn Yên mua sắm trong siêu thị, Nguyễn Yên luôn đứng xa xa sau lưng cô, cô thì nói đến giá cả hợp lý, Nguyễn Yên thì nhíu mày hỏi sao nơi này lại cấm hút thuốc.
Hình như cũng không khác gì người đàn ông hiện tại đang đi sau lưng cô.
Đây là siêu thị duy nhất ở Hà Nội, có vốn đầu tư nước ngoài, rất cao cấp, đa số khách hàng đến đây đều có mức sống trên trung bình. Đông Văn Li chỉ đến đây một lần vào ngày khai trương, hôm nay nhìn lại, giá hàng hóa ở đây làm cô hơi sợ hãi.
“Trái cây và rau củ đều tươi mới, nhưng không dễ bảo quản.” Đông Văn Li vừa nói vừa dạo bước, quan sát một lượt các kệ hàng.
“Hơi đắt tiền một chút.” Đông Văn Li nhìn các loại hàng hóa đầy màu sắc, đưa ra nhận định.
Anh len lén cho mấy món vào xe đẩy.
Cô nói suốt một đường, anh lấy đầy một xe.
Cô quay đầu ngạc nhiên: “Tiên sinh, ngài làm như vậy, tôi phải bán luôn chiếc máy pha cà phê second-hand duy nhất của tôi đấy.”
Sau khi phát hiện mình nói hơi lớn, cô hạ giọng, ghé đến gần anh, “Có lẽ không chỉ là máy pha cà phê đâu, không chừng ngày em phải quay lại Sài Gòn sống cùng anh cũng không còn xa.”
Dáng vẻ len la lén lút của cô rất buồn cười.
Anh cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, “Mời em.”
Cô tròn mắt nhìn anh.
“Lần trước em mời anh ăn cơm, lẽ ra lần này anh mời em, nhưng anh thật sự không thể bỏ tiệc rượu tối nay được, muốn mua gì thì mua, anh trả tiền.”
Cô đứng đối diện anh, nhìn anh chằm chằm: “Bây giờ anh đang mua chuộc một sinh viên, là mua chuộc một trụ cột có tương lai rộng mở đấy.”
Có người đi ngang qua, vô tình đụng vào xe đẩy của cô, bánh xe lăn đi, anh vươn tay giữ lấy, sau đó đi ngang qua mặt cô, thay cô đẩy xe về phía trước: “Vậy anh đổi ý.”
“Đừng mà.” Cô đi theo, cười hì hì, “Anh cũng nên cho người ta một khoảng thời gian để đấu tranh tư tưởng chứ.”
“Đấu tranh cái gì?”
“Bắt người ngắn tay, cắn người mềm miệng (*) mà.”
(*) Nguyên văn là “Nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn”, nghĩa là ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, nhận lợi ích của người ta thì cũng phải nể mặt người ta hơn.
“Miệng của em cũng đâu có mềm lắm.” Ý anh nói cô luôn mạnh miệng.
“Sao lại như vậy.” Cô giữ chặt xe đẩy, nhón chân lên, đứng ngay trước mặt anh, giống như muốn chứng minh với anh, cô nhấn mạnh, “Miệng em lúc nào mà không mềm.”
Cô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt của anh, ánh mắt của anh mất khống chế, hướng về làn môi cô, màu môi cô nhàn nhạt, là màu hồng nhẹ nhàng, gần như không có vân môi, xinh xắn đến mức có thể đi chụp quảng cáo son môi.
Vào thời khắc đó, anh không thể không đồng tình với cô, cô nói đúng, môi của cô trông rất mềm mại.
Rõ ràng lời nói của cô không có ngụ ý gì khác, vậy mà lại làm những cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng anh, mặc dù anh không cam tâm thừa nhận.
Anh dời mắt.
Nhưng cô không phát hiện ra sự chuyển biến lặng lẽ này, chỉ đẩy xe đi mua sắm.
*
“Anh tốt bụng quá.”
“Sau này anh đến đây thường xuyên hơn thì tốt quá, đời sống vật chất của em sẽ được cải thiện đáng kể.”
Thanh toán xong, cô nói lời ngon ngọt để nịnh hót anh, giúp giảm bớt “cảm giác tội lỗi” khi “bắt người ngắn tay”.
Anh cho những lời nịnh nọt trái lương tâm của cô vào tai trái, ra tai phải, cũng hơi hưởng thụ một chút.
Mới nịnh nọt được một nửa, tự dưng cô kêu lên một tiếng, giống như khám phá ra một thế giới mới.
“Sao thế?”
“Anh đợi một chút, trên này nói có thể đổi biên lai lấy thức ăn cho chó!” Cô vừa lao đến vừa giải thích.
Vậy là anh đứng đó đợi cô, dựa vào quầy thu mua hàng second-hand.
Cô bé đứng phía xa xa, thành thạo nói ra yêu cầu của mình với nhân viên bán hàng, đọc từng câu từng chữ trên biên lai cho cô ấy nghe, làm anh nhớ đến lần đầu tiên nghe cô nói tiếng Việt, vừa kỳ lạ vừa không lưu loát, âm tiết lộn xộn.
Chưa đầy ba năm, cô không chỉ nói tiếng Việt lưu loát, ngay cả tiếng Pháp khó phát âm như vậy mà cô cũng có thể nói rất chuẩn mực, rõ ràng cô đã âm thầm nỗ lực rất nhiều.
Đột nhiên anh phát hiện mình vẫn như cũ, còn cô thay đổi không ngừng.
Cô giống như hoa hồng, sinh trưởng không theo quy luật nào, nhưng cực kỳ xinh đẹp.
Thật khó giải thích cảm giác của anh khi gặp lại cô, anh cảm thấy thân thiết, dễ chịu, còn cảm thấy tràn đầy sức sống, giống hệt như hơn hai năm về trước, anh nghĩ chẳng qua mình đang đẩy mái hiên để che mưa che gió cho một con chó, nhưng hình như không phải như vậy.
Nếu là như vậy, anh cũng không nghĩ đến chuyện ra Hà Nội gặp cô sớm một chút làm gì.
Cô đứng đó, im lặng, ngoan ngoãn chờ đợi.
Nơi đó là lỗ thông gió điều hòa, gió từ khắp nơi trên đỉnh đầu cô thổi xuống, luồng gió này thổi vào chiếc váy màu trắng của cô, để lộ ra bắp chân cô.
Bắp chân cô mảnh mai, trắng trẻo, trắng trẻo đến mức người ta cảm thấy chúng hơi mỏng manh, anh nghĩ nếu mình nắm chặt bắp chân đó trong tay, chúng sẽ gãy mất.
Hình ảnh trong đầu làm anh sợ hãi.
Anh đúng là điên rồi.