Hoa Hồng Tiên Sinh - Mịch Nha Tử

Chương 37

Gần mười hai giờ đêm, hai người họ ra khỏi phòng học.

Ngọn đèn kéo hai chiếc bóng dài thật dài.

Đông Văn Li nhớ đến chiếc khăn túi mà anh vừa lau mặt cho cô xong, đã vứt đi. Mỗi khi gặp cô, chiếc khăn lụa trang trí tinh xảo kia lại phát huy khía cạnh đơn thuần nhất của nó.

Cuối cùng cô chỉ thấy vết bẩn trên mặt cô dính vào mảnh vải lụa trắng đó. Lau xong, anh còn gọi cô là mèo mướp nhỏ.

“Nói em đừng làm việc bạt mạng, vậy mà mười một, mười hai giờ đêm vẫn còn làm. Nói em làm việc bạt mạng, vậy mà ngay cả thông tin liên lạc cũng không dán lên cửa tiệm hoa. Nếu khách hàng đến tiệm của em, họ biết tìm em ở đâu bây giờ?” Lời cuối cùng nghe như đang dạy dỗ cô, nhưng giọng điệu của anh lại không giống như vậy.

“Làm xong đơn hàng này, em sẽ nghỉ ngơi.” Cô giải thích, “Tiên sinh, Giáng sinh sắp đến rồi.”

Dường như người bên cạnh không để ý đến thời gian và ngày lễ lắm: “Hình như sắp đến thật rồi.”

“Anh sẽ quay lại Pháp đón Giáng sinh sao?”

“Ừ, đi Paris.”

“Dạ.” Cô trả lời.

Gió lạnh lùa qua, thổi vạt áo len của cô lên, nhưng dù cho bán cầu Bắc đã vào đông, họ cũng chỉ cần mặc quần áo mỏng.

“Tiên sinh, hình như Việt Nam chỉ có một mùa.” Cô ngẩng đầu, nói vào làn gió.

“Hửm?” Anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô.

Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh, “Tiên sinh, Việt Nam chưa từng có tuyết đúng không?”

Anh cũng dừng lại: “Đúng.”

“Paris sẽ có tuyết chứ?”

“Hiện tại đang có tuyết, năm nay tuyết cực kỳ lớn.”

“Bắc Kinh cũng có tuyết, nhưng Quảng Đông không có.” Cô xoay người, cười lộ lúm đồng tiền, nói bằng tiếng Quảng Đông, “Tiên sinh, hồi còn nhỏ, em từng đi Bắc Kinh với ba, đó là thủ đô của chúng ta, là trái tim của Trung Quốc. Anh từng nhìn thấy Tử Cấm Thành trong tuyết chưa? Tường đỏ, gạch vàng, tuyết trắng mênh mông, đó là cảnh tuyết đẹp nhất mà em từng nhìn thấy. Sau đó về nhà, em cứ hỏi ba em khi nào Quảng Đông có tuyết, nhưng ba em nói Quảng Đông sẽ không có tuyết, giống như Việt Nam vậy. Nhưng em nghĩ Giáng sinh đến, tuyết phải rơi thì mới lãng mạn, dù sao vật dụng trang trí Giáng sinh bán trên đường đều phủ bông tuyết, mặc một lớp quần áo mùa đông rất dày…”

“Em có mang theo hộ chiếu không?” Anh đột ngột cắt lời cô.

“Hả?” Đông Văn Li không hiểu.

Nhưng vẫn do dự gật đầu.

*

Đến khi hoàn hồn, Đông Văn Li đã ngồi trên chuyên cơ riêng.

Trợ lý riêng đưa cho cô thị thực Schengen mà trước đó đã nhờ người khác xử lý.

Lúc nhìn thấy điểm đến trên thị thực, Đông Văn Li mới phát hiện họ sắp đến Phần Lan.

Tiếp viên hàng không đã chuẩn bị thức ăn, Đông Văn Li nhìn thấy trên bàn trà giữa bộ ghế sofa có bít tết, rượu đỏ, tráng miệng, không hề thua kém nhà hàng cao cấp, cô cảm thấy không chân thật.

Là một chương trình truyền hình sao?

Thập niên chín mươi, phải giàu có thế nào mới có thể ngồi lên chuyên cơ riêng, thích bay là bay như vậy?

Đông Văn Li nhìn người vệ sĩ xa lạ ngồi cạnh cửa, đầu óc hỗn loạn.

Hình như tiên sinh nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh giải thích, “Anh bảo Finger đi nghỉ ngơi trước, khi nào xuống máy bay thì cho cậu ấy đi theo chúng ta.”

Anh dời đ ĩa thức ăn về phía cô: “Ăn một chút đi, ăn xong rồi đi ngủ.”

Lai Phúc ngồi bên cạnh rên ư ử.

Chuyên cơ riêng cho phép mang thú cưng lên, tiên sinh nhớ trong nhà còn có một con chó nhỏ, vậy là anh cũng đưa nó đi cùng.

Vậy là anh đặt miếng bít tết lên chiếc đ ĩa trước mặt nó: “Mày cũng ăn đi.”

“Tiên sinh ——” Đông Văn Li lên tiếng ngăn cản, “Anh đừng cho nó ăn thức ăn đắt tiền như vậy, sau này nó sẽ không chịu ăn cơm trắng với thức ăn chó nữa đâu.”

“Thật sao?” Anh đáp lời, nhưng vẫn đưa bít tết cho Lai Phúc.

Đ ĩa nhỏ nằm trên sàn, Lai Phúc bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Em đừng xem thường quyết tâm có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia của nó.” Anh vừa nói vừa nhã nhặn cắt miếng bít tết trước mặt.

“Anh đề cao nó quá.” Đông Văn Li cũng cầm dao nĩa trước mặt, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, ngẩng đầu hỏi, “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Hỏi đi.”

“Anh kinh doanh cái gì?” Cô nghiêm túc hỏi, một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, “Kinh doanh cái gì mà có thể thuê một chiếc chuyên cơ riêng thế này?”

Thuê sao? Nghe thấy lời này, khóe môi anh khẽ cong lên, anh cắt bít tết tiếp.

Đông Văn Li chân thành hỏi lại: “Em không có ý hỏi chuyện riêng của anh, dù cho anh có truyền tải bí quyết thành công cho em, em cũng không thành công được, em không đánh cắp được trí tuệ và của cải của anh, em chỉ muốn biết thôi, anh khai sáng cho em đi, anh ——”

Cô nhìn xung quanh, lát sau mới khẳng định: “Nhất định là người giàu có nhất thế giới.”

Rốt cuộc anh cũng không nhịn được cười, anh dừng tay, đưa bít tết cho cô, sau đó khoanh tay trước ngực, đáy mắt vẫn chan chứa ý cười, “Đúng là người trẻ có quá nhiều năng lượng, mấy giờ rồi mà em còn hỏi nhiều như vậy?”

“Cuộc sống tiếp diễn, suy nghĩ không ngừng.” Cô không khách sáo, lấy đ ĩa bít tết trước mặt.

Cô luôn cảm thấy bít tết anh cắt sẽ ngon hơn, vậy là cô cầm nĩa, đưa bít tết lên miệng.

“Không phô trương như em nói đâu, việc làm ăn của anh không lớn, làm đủ thứ, chính là thương mại. Em biết mà, làm thương mại là bán hàng hóa dư thừa trong một quốc gia cho một quốc gia đang thiếu loại hàng hóa đó, kiếm một chút lợi nhuận ít ỏi. Anh bán đủ thứ, rất nhiều chủng loại. Tên tiếng Pháp của anh khó nhớ, rất ít người biết tên tiếng Trung của anh, anh lại không có tên tiếng Việt, người ta muốn cho anh một chút mặt mũi, cho nên mới gọi anh là tiên sinh.”

“Lợi nhuận ít ỏi…” Đông Văn Li tự nói với bản thân, “Tiệm hoa của em cũng làm ra lợi nhuận ít ỏi. Em dịch thuật cho người ta, cả đêm ngồi dịch từng từ từng chữ, cũng kiếm lợi nhuận ít ỏi. Sao em không thuê được chuyên cơ hay du thuyền riêng?”

“Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân.” Anh chu đáo nói lời khích lệ.

Nghe như đang dỗ dành người ta.

Đương nhiên lúc đó Đông Văn Li chưa biết những câu chuyện đằng sau của anh, cô luôn nghĩ anh không cần nỗ lực nhiều cũng thành công, nhưng sau này cô mới biết thật ra địa bàn kinh doanh chủ yếu của anh không phải là Đông Nam Á. Anh là người thừa kế đã được định đoạt sẵn của tập đoàn gia đình phân phối xa xỉ phẩm hàng đầu nước Pháp, đó mới là thân phận thật của anh.

Thân phận như vậy, muốn cái gì mà không có?

“Vậy chúng ta có thể thuê chiếc chuyên cơ này khi quay về không, em thích nó.”

“Có thể.” Anh khui một chai rượu đỏ, vừa cười khẽ vừa nói.

Đông Văn Li chủ động đưa ly sang: “Cho em một ít, cảm ơn.”

Anh gạt tay cô ra: “Chờ lấy bình rót rượu.”

Cô lắc đầu: “Không chờ được, tiên sinh, nó ra đến thì em ngủ mất rồi.”

Chai Romanee Conti lâu năm, mùi thơm êm dịu.

Anh nếm rượu rất nghiêm chỉnh, vẫn ngăn cản cô, nhất quyết nói, “Chờ lấy bình rót rượu.”

“Được thôi ——” Cô kéo dài âm cuối, đưa tay lên, gác cằm lên mu bàn tay, “Chờ thì chờ.”

Vậy là hai người họ im lặng chờ lấy bình rót rượu.

Lai Phúc ăn xong thì bắt đầu buồn ngủ, chuyện mấy tên “thổ phỉ” xông vào nhà bắt cóc nó giữa đêm đã để lại cho nó một cú sốc, nhưng sau khi ăn uống no say, cú sốc bắt đầu biến mất, chỉ còn lại cơn buồn ngủ.

Tiếng ngáp dài của Lai Phúc giống như dịch bệnh truyền nhiễm.

Đông Văn Li cố mở mắt, chỉ biết đổi chủ đề, hỏi người trước mặt: “Tiên sinh, anh ra Hà Nội công tác sao?”

“Ừ.” Anh vẫn ngồi ngay ngắn, không buồn ngủ chút nào.

“Vậy sao anh lại đi Phần Lan?”

“Đi Phần Lan tham dự một buổi triển lãm, anh nghĩ sắp đến Giáng sinh, cho nên đưa em đi cùng.”

“Tại sao đến Giáng sinh thì phải đi Phần Lan?”

Cô gật gù, mí mắt từ từ rũ xuống, anh chậm rãi giải thích lý do cho cô nghe, thanh âm của anh trầm thấp, tựa như đang kể chuyện cổ tích để dỗ cô ngủ:

“Truyền thuyết kể ông già Noel sẽ xuất phát vào một đêm tuyết từ Lapland, Phần Lan, cưỡi tuần lộc, mang theo một chiếc túi khổng lồ, tặng quà cho các bạn nhỏ trên khắp thế giới.”

“Bây giờ chúng ta đến đó, có lẽ em sẽ chặn được cỗ xe tuần lộc, giành lấy món quà Giáng sinh tốt nhất.”

Đông Văn Li chớp chớp đôi mắt buồn ngủ.

Cô có nghe lầm không, ai lại đưa cô băng qua hơn nửa bán cầu Bắc chỉ vì một câu chuyện cổ tích?

——————

Đó là lần đầu tiên Đông Văn Li đi máy bay.

Trước đây cô từng đi tàu.

Tàu trôi dạt trên biển, cô có thể nhìn thấy phương hướng trên biển, thấy rõ cảnh vật bên bờ.

Nhưng máy bay thì khác, sau khi nó bay cao vào những đám mây, cô không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng tiếng động cơ khe khẽ trong khoang máy bay hóa thành một khúc hát ru kỳ lạ, có lẽ cô thật sự mệt mỏi sau khi bày trí hội trường, sau đó cũng không chờ được bình rót rượu đã ngủ mất.

Giấc mơ gần như tái hiện khung cảnh hai năm trước, cô cảm nhận được lúc anh bế cô, đưa cô vào một căn phòng khác khi cô đang say giấc.

Ngay cả trong mơ, cô vẫn lo lắng suy nghĩ, không biết hai năm qua mình có tăng cân hay không.

Nhưng đó vốn là chuyện mà cô không cần phải lo lắng, vì cô biết anh rất cường tráng.

Nếu người đó là Finger, điều đầu tiên cô nghĩ đến sẽ là cường tráng, nhưng nếu là anh, cô sẽ nói anh lạnh lùng, nhã nhặn, lịch thiệp, dịu dàng, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là cường tráng.

Nhưng cô phát hiện mình càng lúc càng thường xuyên sử dụng từ này để mô tả anh.

Bởi vì lúc cô được nhấc lên, cô cảm nhận được anh không dùng nhiều sức lực, cảm giác hình như chuyện này rất dễ dàng đối với anh.

Cô đang ngủ, nhưng lại cảm nhận được tất cả.

Hoặc có lẽ đó không phải là cảm giác chân thật của cô, mà là câu chuyện cô thêu dệt nên.

Nhất định kiếp trước cô đã làm rất nhiều chuyện tốt, mới có thể đi đến Vòng Bắc Cực để ngắm nhìn thế giới cổ tích ngoài đời thực.

*

Trước đây Đông Văn Li không hiểu lời của Khổng Dung, cô ấy nói một lý do khác để cô ấy thi vào Đại học Quốc gia là vì Đại học Quốc gia cho nghỉ Giáng sinh.

Bây giờ thì cô hiểu rồi.

Bởi vì có một kỳ nghỉ thế này, cô mới không cảm thấy áy náy vì trốn học, cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ ra lý do để xin giáo viên cho nghỉ học.

Sau khi đến Phần Lan, trợ lý Lâm xử lý thủ tục nhập cảnh.

Lúc đến nơi, trợ lý Lâm làm thủ tục nhận phòng cho Đông Văn Li.

Họ đi lên từ bãi đỗ xe ngầm, dọc đường đi, Đông Văn Li hơi say xe, không thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, lúc đến nơi, cô phát hiện phòng mình có tầm nhìn đẹp nhất, mở rèm ra, nhìn qua cửa sổ sát đất của khách sạn là có thể thấy tuyết phủ khắp đồi núi.

Tuyết phủ thật dày khắp đồi núi, đối với một cô bé lớn lên ở phương Nam, khung cảnh này thật sự khó tin.

Cảnh núi non hùng vĩ làm Đông Văn Li kinh ngạc không nói nên lời.

Lai Phúc cũng say xe, nó lảo đảo bước đến, nhìn thấy Đông Văn Li ngây người đứng đó, nó hoang mang tiến về phía trước hai bước, cũng kinh ngạc không nói nên lời.

Á, tuyết thật dày, thế giới thật trắng.

Toàn bộ niềm kinh ngạc hóa thành một lời đơn giản.

“Lai Phúc, ra ngoài chơi tuyết thôi!”

“Gâu gâu gâu!”

Hai người họ không nghĩ ngợi gì, cứ lao ra ngoài, bắt gặp Finger đang định gõ cửa.

Vừa xuống máy bay, tiên sinh đã bắt đầu một cuộc họp qua điện thoại, anh bảo Finger dẫn Đông Văn Li đi dạo.

Anh ta cầm hai chiếc áo gió trong tay, lúc nhìn thấy Đông Văn Li đi ra, anh ta chỉ cô, sau đó chỉ Lai Phúc, rồi lại suy nghĩ sâu sắc: Công ty sản xuất quần áo chống lạnh có từng cân nhắc đến chuyện sản xuất cho chó chưa?

Đông Văn Li cầm lấy áo gió, sau đó đóng cửa, thay quần áo, nói qua cánh cửa: “Tiểu F, cứ tìm một cái áo thường là được.”

Finger thật sự tìm một cái áo thường, Đông Văn Li quấn quanh người Lai Phúc, bảo đảm nó nhảy nhót tưng bừng cũng sẽ không rơi xuống, cô đeo găng tay vào, bế nó lên: “Thế nào, Tiểu F?”

Finger không có biểu cảm nào, chỉ giơ ngón tay cái: “Đẹp!”

Hai người, một chó ra ngoài.

Finger đứng từ xa nhìn Đông Văn Li và Lai Phúc lăn lộn trong tuyết.

Nơi này thật sự là một thế giới băng tuyết, mặt trời không chói chang, không khí lạnh buốt, cảm giác lạnh đến run rẩy đã lâu không gặp lại xuất hiện, làm Đông Văn Li như sống lại!

Tuyết vẫn rơi bên ngoài, mấy bạn nhỏ nhìn thấy Đông Văn Li dẫn chó theo cũng tò mò đến chào hỏi.

Đông Văn Li thân thiện giới thiệu bằng tiếng Anh, mặc dù tiếng Anh của cô không tốt lắm, nhưng ngôn ngữ hình thể chính là ngôn ngữ toàn cầu!

Chỉ có điều Lai Phúc không cam tâm làm “đồ chơi” xã giao của cô, lúc Đông Văn Li không để ý, nó kéo dây chạy đi khắp núi đồi.

Đông Văn Li chạy theo sau nó, mặc dù Lai Phúc ra sức tiến lên, nhưng vì mấy năm nay nó bỏ bê thể dục thể thao, chạy chưa được mấy bước đã bị Đông Văn Li đè vào tuyết.

Lai Phúc giãy dụa, Đông Văn Li khống chế nó.

Lai Phúc tru tréo, Đông Văn Li khống chế nó.

Lai Phúc thút tha thút thít, Đông Văn Li khống chế nó.

Tiên sinh kết thúc cuộc họp qua điện thoại, đi ra ngoài, nhìn thấy người và chó đánh nhau.

Finger thật thà và khách quan bày tỏ ý kiến của mình, sau nửa tiếng đánh nhau kịch liệt, tổng thể mà nói, cô A Li vẫn nhỉnh hơn một chút.

Anh đau đầu hết sức, đi đến gọi tên cô: “Đông Văn Li ——”

Đông Văn Li ngẩng cái đầu nhỏ từ trong tuyết lên, lúc nhìn thấy anh đi đến, cô vội vàng đứng dậy, không kịp phủi tuyết trên người mình, đôi giày đạp tuyết chạy về phía anh.

Giống như con chó đang chơi điên cuồng, bị chủ gọi về nhà.

Lúc cô cười lên, đôi mắt chó con ngốc sẽ hơi rũ xuống, anh nghĩ nếu cô có đuôi, nhất định cũng sẽ vẫy nhanh như Lai Phúc.

Cô chạy trước mặt anh, không kịp dừng lại.

Anh đỡ cô, dùng sức lực mới có thể giữ vững cơ thể cô: “Điên rồi phải không?”

“Thật sự rất vui!” Đông Văn Li không giấu được niềm phấn khích, “Anh không biết đâu, bao nhiêu năm rồi em mới nhìn thấy tuyết, lại còn dày như vậy nữa ——”

Cô vừa nói vừa nhấc chân lên cho anh xem: “Đến bắp chân em luôn.”

“Ừ, nếu em nằm xuống, tuyết sẽ phủ qua đầu em, chôn vùi em, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đến lúc đó bọn anh rời đi hết, chỉ còn em ở lại nơi này.” Thấy cả người cô dính đầy tuyết, anh kéo cô đến gần, giúp cô phủi tuyết trên áo gió.

“Sao anh lại thế này?” Cô để cho anh phủi, còn tự giác xoay người cho anh phủi bên hông.

“Anh thế nào?” Anh phủi xong.

“Cứng miệng mềm lòng.” Cô cười khẽ.

“Ngốc.” Anh mắng cô.

*

Ánh đèn dần dần sáng lên, mặc dù vẫn còn sớm, nhưng ở nơi có vĩ độ thấp, màn đêm xuống sớm, ngôi làng ông già Noel nằm ở vùng đất cực quang hóa thành xứ sở cổ tích vào đêm tuyết.

Đèn xanh, đỏ xen kẽ trên cây thông Giáng sinh, mấy cô bé tóc vàng mắt xanh tập trung lại xem tuần lộc, Đông Văn Li cũng đứng trong đám đông, lẩm ba lẩm bẩm: “Hóa ra sừng của tuần lộc lại lớn thế này.”

Người đàn ông bên cạnh nhìn cô, giữa đêm tuyết lạnh buốt, cô che chắn rất cẩn thận, chỉ chừa lại đôi mắt hơi ửng đỏ, hàng mi dài đọng một lớp sương giá.

“Chúng ta vào trong xem đi.” Cô quay đầu, ngước mắt hỏi anh.

Anh theo cô vào trong.

So với bên ngoài lạnh buốt, bên trong ấm áp hơn nhiều, cô còn tận mắt nhìn thấy ông già Noel phát kẹo, một ông già giống hệt như trong phim hoạt hình, mặc bộ đồ nhung đỏ, râu tóc bạc phơ, cầm một chiếc túi màu xanh khổng lồ, cười ha hả, phát kẹo và chúc phúc cho mọi người.

Đông Văn Li chen vào, bắt chước họ, giơ tay l3n đỉnh đầu, khum lại như một cái chén để nhận kẹo của ông già Noel.

Có lẽ là vì cô ra sức hét to, lại còn khẩn thiết, một đống bánh kẹo của ông già Noel được đặt thẳng vào tay cô, Đông Văn Li nhận được một nắm to, mừng rỡ chạy đến đứng trước mặt anh: “Tiên sinh, anh có túi không?”

Sau khi vào trong, họ cởi áo khoác, anh mặc áo dạ bên ngoài áo vest, kiểu cách Âu Mỹ, đứng ngoài đám đông chờ cô.

Không đợi anh trả lời, cô nhìn thấy túi áo khoác của anh rất sâu, vậy là cô không nói không rằng, nhét kẹo trong tay vào túi.

Anh cúi đầu, nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy mép túi áo khoác của anh, ngón tay trắng trẻo xuất hiện bên cạnh áo khoác dạ, anh thấp giọng nói: “Đông Văn Li, đồ của mình thì tự giữ lấy.”

Mặc dù nói vậy, nhưng bàn tay đang chắp sau lưng của anh cũng không hề ngăn cản cô.

“Em không có túi.” Nhét vào xong, cô cười hì hì, nâng vạt áo lên như chứng minh mình không nói dối, “Đương nhiên là em muốn tự giữ lấy mà.”

“Có mất mát gì thì anh không chịu trách nhiệm.”

Có mất không nhỉ?

Đông Văn Li nghĩ ngợi, không được, cô vừa nhận được một đống quà từ ông già Noel dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, còn nhét vào túi áo khoác của anh trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu có bạn nhỏ nào muốn móc túi anh lấy cắp, dựa trên tính cách của tiên sinh, chắc chắn anh sẽ không ngăn cản chúng, đến lúc đó có khi cô không còn gì cả.

Vậy là cô muốn di dời “tang vật”.

Cô nắm lấy cổ tay anh, không nói không rằng, kéo anh đến góc tường vắng vẻ.

“Sao thế?” Anh không biết cô định làm gì.

Cô lấm la lấm lét, nhìn xung quanh một vòng, sau đó thận trọng như gián điệp.

“Tiên sinh, có thể nhét vào túi bên trong áo vest của anh được không?” Đông Văn Li nghĩ ngợi, cảm thấy đó nhất định là một nơi an toàn.

“Cái gì?” Anh tưởng mình nghe nhầm.

“Em nói bánh kẹo của em.” Cô nghĩ mình nói quá nhỏ, anh không nghe thấy, vậy là cô bước đến gần, thì thầm vào tai anh, “Em nhét vào túi bên trong áo vest của anh được không?

Cô nhìn anh tha thiết.

Túi bên trong của áo vest, chỉ có mình cô nghĩ ra.

Anh đứng đó, không hiểu sao lại thèm thuốc lá.

“Nhét vào.” Giọng điệu của anh không dễ chịu lắm, anh dựa vào bàn, hai chân hơi dang ra, anh mở túi bên trong của áo vest, lấy hộp thuốc lá và bật lửa.

Nhưng Đông Văn Li không phát hiện ra, cô chơi quá vui, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện mang kẹo về khoe với Yên Yên, cô ấy vốn dĩ không tin vào chuyện cổ tích mà.

Vậy là cô thật sự lấy kẹo ra khỏi túi áo dạ của anh, cầm một đống kẹo trong lòng bàn tay, mong đợi anh sẽ nhận lấy và nhét vào túi bên trong của mình.

Nhưng anh không nhúc nhích, chỉ chậm rãi châm thuốc.

Đông Văn Li chờ đợi.

Họ đứng bên lỗ thông gió, hẳn là thuốc lá của anh đã giảm nicotine rồi, mùi thuốc lá không đậm, ngay cả làn khói cũng mờ mịt hư vô.

Cô đợi lâu thật lâu, anh cũng không nhúc nhích.

“Tiên sinh…” Cô ám chỉ anh phải giữ lời.

Anh cầm điếu thuốc bằng một tay, hút thuốc, nhả khói, thấy cô vẫn đứng đó, anh nheo mắt nói với cô:

“Tự nhét vào.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Có một câu hỏi:

Đã biết người ta mặc áo dạ và áo vest, che chắn cẩn thận như vậy, phải trải qua mấy bước mới nhét vào túi bên trong được?

Bình Luận (0)
Comment