Hốc mắt của Đông Văn Li ửng đỏ, cô nói không OK.
Cô đã đồng ý với giáo viên tiếng Pháp ở trường, ngày mai sẽ đi phiên dịch.
Cô biết anh rất nguy hiểm, không muốn mang theo dấu vết đỏ rực đến đó.
“Vậy cho anh số điện thoại của em.”
Giọng điệu của anh không cho phép cô từ chối.
Vậy là Đông Văn Li lấy chiếc điện thoại PHS từ trong túi vải ra, lần này điện thoại nể mặt cô, không tự động tắt nguồn.
Anh cầm lấy điện thoại của cô, bấm một dãy số, sau đó lấy điện thoại của anh ra, cúp máy, lại gõ gõ gì đó, trả chiếc điện thoại PHS cho Đông Văn Li, rồi lại nhỏ giọng uy hiếp cô, “Nếu anh gọi không được, em cố mà chịu đựng.”
“Gọi được mà.” Đông Văn Li cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ngôn ngữ trên điện thoại của anh là tiếng Trung, còn lưu số của cô là “Bạn Nhỏ”.
Vậy là Đông Văn Li cũng mở điện thoại của mình, lưu dãy số vừa rồi của anh là “Bạn Tốt”.
Anh ngước mắt, cô chột dạ, vội vàng giấu điện thoại đi.
“Cuối tuần có kế hoạch gì không?”
Đông Văn Li lắc đầu, lại gật đầu, “Em còn phải trông tiệm mà, tiên sinh.”
“Ngày mai anh tham dự một hội nghị tại Waldorf Astoria ở trung tâm thành phố, món Tây ở đó cũng được, sau khi đóng cửa tiệm thì có thể dùng bữa cùng anh không?”
Cô biết Waldorf Astoria, trước đây đi phiên dịch giúp giáo viên, cô gặp được một doanh nhân, ông ấy nói giá mà ông ấy có đủ tiền để ở Waldorf Astoria một ngày trong chuyến công tác của ông ấy, đó là khách sạn xa xỉ nhất của tập đoàn Hilton.
Anh nói món Tây cũng được, vậy đó hẳn là những món đặc trưng của nơi này.
Khách sạn sang trọng như vậy, còn có thêm một người hoàn hảo như anh, nhất định là giống hệt như mơ.
Đông Văn Li đồng ý gặp mặt, sau đó họ tạm biệt nhau.
Lúc lên lầu mở đèn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy Finger, không biết anh ta xuất hiện từ đâu.
Đúng là anh ta có mặt khắp mọi nơi.
Sau đó, tiếng động cơ xe truyền đến từ nơi xa, chứng tỏ họ đã rời đi.
Cô cởi giày, nhìn trần nhà chằm chằm, họ hẹn gặp nhau vào tối mai.
Hình như đây là lần đầu tiên họ hẹn gặp nhau trong thời gian ngắn như vậy.
Cô ngồi dậy trên sofa, mở tủ quần áo, ngây ngốc nhìn chằm chằm. Ngày mai phải mặc cái gì đây, không thể giống như hôm nay, mang một đôi giày thể thao trắng, đeo một chiếc túi vải sờn.
Ngay cả cô bé Lọ Lem cũng biết gọi bà tiên đỡ đầu để sửa soạn trước giờ hẹn, nhưng cô nhìn tủ quần áo của mình một hồi, hình như ngoại trừ Lai Phúc, không ai có thể giúp được cô.
Cô nghĩ ngợi một lát, quyết định gọi cho bà tiên đỡ đầu một cuộc.
*
Lúc Nguyễn Yên thấy cuộc gọi của Đông Văn Li, cô ấy còn tưởng mình nhìn nhầm.
Trên bàn có rất nhiều chai bia, Ken quay đầu, thấy Nguyễn Yên đang nhìn chằm chằm vào màn hình, cậu ấy lại nghiêng người sang, thấy cuộc gọi đến, cậu ấy hỏi, “Sao thế?”
“Không biết A Li nhỏ gặp chuyện gì, tự dưng lại gọi cho tớ.” Cô ấy rút mấy tờ khăn giấy lau tay, lại nói, “Các cậu uống trước đi, tớ nói chuyện một chút.”
Nguyễn Yên đi ra một góc, còn chưa kịp châm điếu thuốc trong miệng, cô ấy nhíu mày nghe máy.
“Yên Yên, quần áo để đi hẹn hò, chị có gợi ý nào trưởng thành một chút không?”
Lúc giọng nói trong trẻo đó vang lên, Nguyễn Yên không tin nổi: “Cái gì? Đông Văn Li, em hẹn hò với ai?”
Đầu bên kia im lặng rất lâu, im lặng đến mức Nguyễn Yên tưởng điện thoại của mình hỏng rồi.
Sau một hồi, giọng nói của Đông Văn Li lại vang lên, cô nói năng thận trọng, làm Nguyễn Yên nghĩ vận mệnh cuộc đời rốt cuộc cũng đến.
“Tiên sinh…”
*
Cuối cùng Nguyễn Yên dựa vào tủ, nhìn bộ quần áo mà Đông Văn Li đang mặc, lắc đầu.
“Đông Văn Li, rốt cuộc em tìm đâu ra mấy bộ quần áo vừa xấu vừa cũ thế này?”
“Rất xấu sao?” Đông Văn Li chỉ vào chiếc váy cotton cao cổ màu hồng cánh sen trên người, “Nhưng em rất nổi tiếng trong trường, Yên Yên.”
“Cho nên em có từng nghiêm túc nghĩ xem, tại sao em xinh đẹp như vậy nhưng chưa từng được bình chọn là hoa khôi của khoa, chứ đừng nói là hoa khôi của trường.”
“Em không được bình chọn sao?” Đông Văn Li quay đầu, ngạc nhiên nói, “Em cứ tưởng mình được bình chọn đấy.”
Nguyễn Yên liếc cô một cái, ném tờ báo cũ vào người cô.
Đông Văn Li cười hì hì, đón lấy: “Được rồi, Yên Yên, không đùa nữa, chị nhanh lên, trễ lắm rồi, ngày em còn phải dậy sớm đi học.”
“Mấy bộ quần áo này của em dùng để mặc hàng ngày thì được, nhưng ngày mai em sẽ đến một khách sạn cao cấp, em phải chọn một chiếc váy nhã nhặn và xa xỉ mới xứng với vẻ ngoài xinh đẹp của em vào ngày mai.” Nguyễn Yên đi đến, lục lọi quần áo của Đông Văn Li, cô ấy đến gần một chút, nhìn thấy có gì đó mới lạ.”
“Mấy bộ này thì sao?” Nguyễn Yên tiện tay chỉ vào mấy bộ quần áo trong tủ của Đông Văn Li, rõ ràng chúng được làm từ chất liệu đắt tiền, nhưng đều được bao bọc trong túi chống bụi, hình như cô không mặc thường xuyên.
“Lúc ở Sài Gòn, tiên sinh nhờ thím quản gia trong trang viên đưa cho em mấy chiếc đầm này, đẹp lắm.” Đông Văn Li đưa tay chạm vào mấy chiếc đầm, sau đó quay lại, tiếc nuối nói với Nguyễn Yên, “Tiếc là hai năm qua em đã lớn hơn nhiều, không thể mặc chúng được nữa.”
“Đẹp quá.” Nguyễn Yên cũng đưa tay chạm vào, nhìn thấy logo trên quần áo, cô ấy nhướng mày, đột ngột nói, “Đông Văn Li, em biết không, nếu em bán mấy chiếc đầm này, em có thể mua một căn nhà.”
“Hả?” Đông Văn Li đi đến nhìn mấy chiếc đầm, “Do mấy chiếc đầm quá đắt tiền hay do căn nhà của em quá tồi tàn?”
“Là do mấy chiếc đầm quá đắt tiền, cũng là do căn nhà của em quá tồi tàn.” Nguyễn Yên khẳng định, “Bỏ đi, dù sao em không thể mặc chúng được nữa, ngày mai chị nghỉ phép, đợi em xong việc, chị sẽ dẫn em đến cửa hàng second-hand cổ điển để bán mấy chiếc đầm xa xỉ này, sau đó có tiền, chúng ta sẽ đi mua sắm trong trung tâm thương mại, mua một chiếc đầm phù hợp với người trưởng thành, chọn thêm một đôi giày cao gót, em thấy sao?”
“Bán sao?” Đông Văn Li vẫn hơi do dự, dù sao cô cũng không thể mặc mấy chiếc đầm này nữa.
“Tuổi xuân vừa thoáng qua đã đi mất, cứ hưởng thụ hiện tại, giống như mấy chiếc đầm này, lúc đó em không mặc, sau này cũng không có cơ hội mặc, giống như rất nhiều chuyện, bây giờ em không làm, sau này sẽ không có cơ hội làm.”
Nguyễn Yên lại dựa vào tường, khoanh tay, hất cằm, nói lời triết lý.
“Cho nên em bán quá khứ để đổi lấy tương lai, rất có lợi, đừng do dự.”
Đông Văn Li nhìn cô gái trước mặt vì thiếu ngủ nên hai mắt rũ xuống, đột nhiên cô cảm thấy rất có lý.
Nhưng cô cũng cảm thấy rất kỳ diệu, bà tiên đỡ đầu của cô không lớn hơn cô bao nhiêu, tại sao luôn có nhiều châm ngôn sống như vậy?
*
Hôm sau, Đông Văn Li bận rộn như con quay.
Cô Ứng nhờ cô dịch tài liệu, sau đó nhờ cô tiếp đón hai người Philippines, họ đến Hà Nội để tổ chức hội nghị thương mại, cần dịch một số tài liệu chuyên ngành sang tiếng Pháp.
Những năm đó, nhân tài về ngôn ngữ không nhiều như bây giờ, doanh nhân thường tin tưởng và xem trọng học giả của các trường đại học.
Giáo viên của cô đã làm nhiều năm trong nghề, có địa vị xã hội cao, kinh nghiệm sống phong phú, cho nên rất bận rộn. Đông Văn Li đã theo học cô ấy từ năm nhất, từ những ngày đầu học việc không nhận thù lao, đến bây giờ đã có thể tự mình đảm đương công việc, cô đã thực hiện được lời đùa từng nói với Nguyễn Yên vào đêm Đông Cốc Châu lên tàu —— cô nói mình có tài năng ngoại ngữ.
Thật ra cô không có, đó là do cô không ngừng luyện tập, thử nghiệm, phạm phải sai lầm.
Thật ra cô chưa thật sự nghĩ về con đường tương lai, nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội nào, bất kể là trong việc học hỏi kỹ năng học thuật hay trong việc làm ăn nho nhỏ của cô.
Khổng Dung không hiểu chuyện cô phân chia trạng thái, cô ấy luôn nói họ đã bước vào môi trường có chất lượng giáo dục số một cả nước, ba mẹ họ đã đưa họ đến ngôi trường hàng đầu, vượt qua chín mươi phần trăm trình độ học vấn ở thời đại này, chính là để đưa họ đến các cơ quan chính phủ, các doanh nghiệp nhà nước lớn mạnh, nghiên cứu chuyên sâu hơn… Bất kỳ cơ hội nào giúp họ thành công cũng đều cho phép họ đứng trên lưng của ba mẹ, bước đến vị trí cao hơn.
Nhưng Đông Văn Li cảm thấy rất bất an.
Khổng Dung tin mình có thể đi được con đường này, nhưng khi cô đặt chính mình vào vị trí đó, cô lại bắt đầu hoài nghi, có phải mọi sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Quốc gia đều có cơ hội tốt như vậy, dù cho năm nào cô cũng nhận được học bổng, mỗi ngày đều nỗ lực làm những điều tốt nhất?
Cho nên cô vẫn luôn cố gắng tiết kiệm tiền.
Tiền sẽ giúp cô cảm thấy an toàn.
Đông Văn Li làm việc rất hiệu quả, có thể dịch xong tài liệu của hai doanh nhân Philippines chỉ trong một buổi sáng, hai doanh nhân rất vui vẻ, trả thù lao cho cô vô cùng hào phóng.
Cô Ứng bảo hai người họ chuyển tiền thẳng vào tài khoản của Đông Văn Li, Đông Văn Li vừa mừng vừa lo, dù sao đây cũng là tình nghĩa của cô ấy, nếu cô nhận hết thù lao thì không đúng.
Cô Ứng cười, nói mình rất thích năng lượng của Đông Văn Li, một khi đã bắt đầu làm nghiêm túc thì có thể tập trung tối đa vào công việc, vừa hiệu quả vừa nhanh chóng, tạo ra thành phẩm có chất lượng cao. Cô ấy nói mình không nghi ngờ năng lực học tập và tố chất của sinh viên Đại học Quốc gia, nhưng nhiều sinh viên đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, cho rằng sau này mình lèo lái vận mệnh của quốc gia và dân tộc, lại không chịu dành thời gian làm đến nơi đến chốn những việc trước mắt.
Cô ấy cũng nói với Đông Văn Li, người trẻ biết làm đến nơi đến chốn là chuyện tốt, nhưng phải có trái tim yêu nước, chí hướng cao xa.
Đông Văn Li ngơ ngác một hồi, kinh nghiệm sống từ trước đến nay không dạy cô biết thế nào là trái tim yêu nước, chí hướng cao xa, cô luôn bận rộn kiếm đủ cơm ăn áo mặc.
Cho nên cô cảm thấy luôn có sự khác biệt giữa bản thân mình và những danh nhân bước ra từ Đại học Quốc gia, những khác biệt đó làm cô cảm thấy áy náy khi nhận học bổng, lúc làm những việc này, cô chỉ nghĩ bản thân mình muốn cái gì, chưa từng nghĩ đến nguyện vọng lớn lao.
“Chẳng hạn như, cống hiến vào quá trình xây dựng sự tiến bộ của loài người.” Đó là điều mà Đông Văn Li thuật lại với Nguyễn Yên khi hai người họ đến cửa hàng second-hand cổ điển.
Nguyễn Yên cười không ngừng, không thể đứng thẳng lưng.
“Buồn cười lắm sao, Yên Yên, em rất khổ tâm.”
“Em khổ tâm cái gì, khổ tâm vì không thể cống hiến vào quá trình xây dựng sự tiến bộ của loài người à? Nếu em khổ tâm chuyện đó, chỉ có thể rút ra một kết luận.”
“Kết luận gì?” Đông Văn Li nhìn Nguyễn Yên, cô ấy đang run rẩy vì nhịn cười.
“Kết luận em sắp đến kỳ sinh lý!” Nguyễn Yên lại bật cười, “Ha ha ha ha ha, nhìn em kìa, đa sầu đa cảm.”
Đông Văn Li ủ rũ nhìn cô ấy, không nhúc nhích.
Nguyễn Yên cười đủ rồi thì đi đến, vòng tay qua vai của cô, nghĩ ngợi một hồi, giống như đã tìm ra logic: “Nghĩ thế này đi, A Li, nếu mỗi người tiến bộ một chút, toàn nhân loại đều tiến bộ, hôm nay em mua một chiếc váy đẹp, mọi người sẽ nói, nhìn chiếc váy xinh đẹp của cô ấy đi, người khác cũng muốn mua chiếc váy đó, dần dà, váy đẹp sẽ tràn ngập khắp đường lớn hẻm nhỏ, em nhìn em đi, không phải em là người thúc đẩy sự thay đổi trào lưu vào thập niên chín mươi hay sao, dựa trên tính toán này, em sẽ đi vào sử sách!”
“Chị mới giỏi ——” Đông Văn Li vẫn bất động, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ấy, “Chị thúc đẩy sự hòa hợp của nhạc rock trên toàn thế giới, mở đầu công cuộc cải cách.”
“Cảm ơn.” Nguyễn Yên nhét một tay vào túi, tay kia vẫn khoác vai Đông Văn Li, “Em và chị đều vĩ đại.”
Đông Văn Li không nói nữa, trong suy nghĩ của mình, cô đang tiến vào thời khắc quan trọng của cuộc đời.
Giữa mùa đông mát lạnh của Hà Nội, lá cây rụng gần hết.
Sau đó cô mới phát hiện, thật ra năm đó họ đã rất sáng suốt.
Có người thật sự khơi dòng cho nhạc rock dù không ai đoán định được tương lai.
Cũng có người để lại cuộc đời của mình trên giấy trắng mực đen.
Vào ngày bánh răng số phận bắt đầu chuyển động, hóa ra mỗi người đều đang thay đổi thế giới mà không biết.